Chương 53: Thư thư say rượu
Những việc Thư Thư cần chú ý vừa rắc rối lại rườm rà, vài thứ bỏ qua luôn, trước kia vẫn nghĩ chả sao, giờ lại có chút buồn bực, cảm thấy mình cứ vô dụng thế nào ý.
Nhất định cậu phải học tập thật tốt, một ngày nào đó, cậu muốn vượt qua cả Meillet kia!
Một năm không được thì hai năm, 10 năm không dược thì 20 năm, cậu là yêu tinh, có kim đan thì sống tới mấy trăm năm lận, Meillet làm được không? Chắc chắn không nổi rồi.
Tuổi thọ trung bình của người ở đế quốc Thú Nhân tuy dài hơn Trái đất rất nhiều, nhưng chưa đến 200 đâu!
Hơn nữa cậu còn có tài học là nhớ kia mà! Thư Thư nghĩ vậy, nhất thời tự tin hơn gấp trăm lần.
Lần này Thư Thư không ăn nữa, nghiêm túc chờ Ian chỉ bảo mình.
Kỳ thực quy củ cũng không có gì, tìm khoang mô phỏng cài đặt chương trình là biết, còn tiệc rượu thì..." Ian vốn xuất thân bình dân, lúc mới quen Chris còn chửi ầm lên, thô lỗ vô cùng, trở về thủ đô tinh với Chris còn không được một góc của Thư Thư bây giờ, nhưng vẫn lý giải cho Thư Thư một chút, nhất là các điểm mấu chốt cần chú ý.
Chris đứng bên cạnh cũng chen vào một câu: "Không cần học theo người ta, đừng gấp gáp làm gì, cứ là chính mình là được."
"Sau này tôi nhất định sẽ học tập thật tốt!" Thư Thư kiên định biểu thị.
"Đúng, con học rất nhanh mà." Ian nói.
Thư Thư cũng nghĩ như vậy, lập tức gật đầu: "Tôi cũng rất lợi hại lắm đó, sau này học tốt rồi, sẽ lợi hại như Meillet kia, không, lợi hại hơn cả Meillet kia nữa!" Phải bỏ ngay ý định ăn no chờ chết đi, thay đổi vận mệnh chứ.
Dù chỉ là chuột đồng cũng phải gây dựng được sự nghiệp vẻ vang!
Ian nhìn dáng vẻ tự tin của Thư Thư, không khỏi bật cười vui vẻ.
Khách mời nhanh chóng đến đông đủ, Edgar cũng trở về phòng nghỉ thêm lần nữa.
Vừa rồi Edgar ra ngoài Thư Thư hơi giận dỗi, hiện tại thì hết rồi, nhìn thấy hắn về phòng thì vui vẻ chạy lại: "Anh về rồi a?"
"Ừm." Edgar nói: "Mang cho em ít đồ ăn này."
Thư Thư liếc nhìn, phát hiện toàn món khoái khẩu, tâm trạng khá hơn hẳn... Được rồi, thật ra món gì mà cậu chả thích ăn.
Thư Thư nhận lấy bắt đầu ăn, Ian lại trừng mắt với Edgar: "Sao đi lâu vậy?"
"Con vừa xuống nhà bếp." Edgar đáp, hỏi Meillet không thu hoạch được gì, cuối cùng đành phải kiếm đồ ăn mang lên.
Đi với á thú nhân mà còn đi lâu như vậy, không sợ Thư Thư ghen? Ian thấy con trai mình thật hết chỗ nói nổi, bất quá lần này không thúc giục nữa – tới lúc xuống lầu rồi.
Dưới đại sảnh chật cứng người, khách khứa đều đã có mặt, Ian phải dẫn Thư Thư xuống thôi.
Meillet đứng gần đó thấy cảnh này, sắc mặt phi thường khó coi. Lúc đầu y còn tưởng Edgar sẽ không thích Thư Thư, không ngờ...
Tất cả những gì y đã làm, quả thực như trò cười vậy.
"Meillet, trốn một mình ở đây làm gì thế?" Calvin đi tới, mở miệng hỏi.
"Có phải cậu đã sớm biết Edgar thích Thư Thư?" Meillet nhìn sang, thần sắc lạnh lùng.
"Có mắt ai chả thấy, Edgar trước kia đối với á thú nhân nào cũng lạnh như băng, không ngờ cũng có một ngày bị đốn gục." Calvin cười.
"Vì sao không nói cho tôi biết trước?" Meillet trầm giọng.
"Cậu cũng đâu có hỏi." Calvin đáp: "Mà nói thì có ích chi?"
Nếu sớm biết là như thế... Meillet sững sờ, dù có biết trước, tất cả những chuyện này cũng có gì khác đâu?
"Tôi đã sớm khuyên cậu rồi, thích Edgar thì thổ lộ sớm đi, nếu không ai mà biết?" Calvin vẫn mang theo nụ cười trên mặt nói: "Edgar có khi chỉ coi cậu là anh em." Tên Edgar trước kia căn bản là dồn hết tinh lực vào việc nâng cao thực lực, càng chưa bao giờ nhớ thương á thú nhân nào...
Meillet thì sao? Nếu chịu hạ mình một chút, có khi còn hi vọng, thế nhưng y chưa từng biểu hiện ra chút nào....
Dù vậy, y làm vậy cũng dễ hiểu thôi, không phải ai yêu cũng dám nói ra, bởi rất có thể một khi chọc thủng màng giấy kia, đến ngay cả bạn bè cũng không thể làm được...
Calvin cười khổ, ánh mắt đặt trên á thú nhân đang được Ian dẫn đi cách đó không xa.
Nghe những lời Calvin nói, thân thể Meillet nháy mắt căng thẳng, cũng quay đầu nhìn về phía Thư Thư.
Người kia đứng trước mặt hắn, mặt mũi không quá sáng sủa, nhưng nụ cười lại rạng rỡ, dù có chỗ còn chưa làm tốt, nhưng từ tinh cầu xa xôi đến, tất nhiên cũng sẽ không ai trách cứ gì cậu ta.
Nhưng quá bình thường, không có chỗ nào vượt trội cả.
Edgar sao lại đi thích một người như vậy?
Thư Thư không chú ý tới Meillet đang nhìn mình, dù sao giờ có quá nhiều người đang chú ý tới cậu, làm cậu chỉ muốn kiếm cái hang chui ngay vào trốn.
Vì không quen nên hành động có hơi cứng ngắc, nhưng không phải chuyện gì lớn, những người khác lại không để ý lắm.
Ian dẫn Thư Thư đi hết một vòng, bình an vô sự, Thư Thư thở phào nhẹ nhõm, vừa tính nghỉ ngơi, cánh cửa đại sảnh lại đột nhiên mở ra, đồng thời có một á thú nhân không khác Ian là mấy tiến vào.
Vừa tới đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, rất nhiều người muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng hắn không cho ai cơ hội đó, thẳng một đường tới trước mặt Thư Thư: "Thư Thư, sớm nghe về cậu, nhưng trước kia bận quá chưa tới gặp được, thật xin lỗi."
Thư Thư căn bản không quen á thú nhân này, nhìn về phía Ian, Ian lập tức giới thiệu: "Thư Thư, đây là thúc thúc của Edgar, bạn đời của công tước Monde, Jonathan."
Giới thiệu xong, Ian có chút mừng rỡ nhìn Jonathan: "Jonathan, cuối cùng cũng về thủ đô tinh rồi, tính ở lại bao lâu?"
"Lần này muốn ở lại một thời gian ngắn, chờ Calvin kết hôn rồi mới đi." Jonathan nói: "Tên tiểu tử thúi kia lớn thế rồi còn trêu hoa ghẹo nguyệt không chọn được ai, em sắp buồn chết rồi đây này!"
"Nhà này trước đây chả vậy sao, hiện giờ thì tạm ổn rồi." Ian nói.
Jonathan liếc nhìn Thư Thư, cười nói: "Số anh may thật đó."
Jonathan là á thú nhân cha mẹ Chris nhận nuôi, trước đây Ian cũng từng ăn dấm chua vì Chris qua coi trọng Jonathan, nhưng sau đó hiểu lầm được giải quyết, hai người thành bạn, giờ lâu lắm mới gặp lại, tất nhiên tán gẫu say sưa.
"Mẫu phụ, thúc thúc, con đưa Thư Thư đi gặp vài người." Edgar nói.
"Mấy người trẻ tuổi đi chơi đi, không cần hầu chuyện chúng ta." Ian phất tay đồng ý.
Edgar thấy thế, đưa Thư Thư ra ngoài.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Thư Thư tò mò hỏi.
"Đi gặp bạn của ta." Edgar đáp, tuy Thư Thư không chịu cho hắn theo đuổi, nhưng hắn vẫn muốn kéo Thư Thư đi tuyên thệ chủ quyền, để người khác biết Thư Thư là của hắn... Người khác đâu biết cậu là thú nhân đâu.
Nghĩ thế, Edgar dắt tay cậu đi.
Thư Thư vốn không quen gặp nhiều người, mà bị Edgar lôi kéo, lại ngoan ngoãn để dắt đi, không ngờ người đầu tiên đi gặp lại là Calvin và Meillet.
"Edgar, chúc mừng." Calvin mời Edgar một ly rượu, hứng thú nhìn Thư Thư.
Chúc mừng? Chúc mừng cái chi? Thư Thư có chút không rõ, nhưng đúng lúc đó Edgar đã lên tiếng: "Đừng nói lung tung."
"Sao lại là nói lung tung?" Calvin cười, thấy ánh mắt cảnh cáo của ai kia, mới ngậm miệng lại không nói nữa.
Meillet đứng cạnh cũng cầm một ly đưa cho Thư Thư, cười nói: "Cậu lợi hại lắm." Y rất muốn buông lời hung ác, nhưng sợ nói ra người khác lại biết chuyện y thích Edgar, quá mất mặt, cho nên đành nín nhịn.
"Phải a, tôi lợi hại mà!" Thư Thư tán đồng gật đầu.
Ly đồ uống màu cam tỏa ra mùi hương thiệt dễ chịu, Thư Thư cầm lên nhấp một ngụm, phát hiện quả nhiên rất ngon, hai ba ngụm uống hết.
Chỉ có điều thấy khóe miệng Meillet giật một cái, dù có là rượu trái cây đi chăng nữa, nhưng đang trong yến hội, ai lại uống như vậy chứ...
"Đồ uống này ngon thật! Trước đây chưa uống bao giờ." Thư Thư uống xong chạy đi, thấy bên cạnh còn thêm mấy ly nhiều màu sắc, không thèm để ý Edgar nữa, đi tới cầm một ly cứ thế uống.
Edgar thấy vậy vội vã chạy theo: "Thư Thư, đây là rượu đó." Tuy chuẩn bị cho á thú nhân, nhưng vẫn là thức uống có cồn.
"Không sao, chỉ là rượu thôi mà." Thư Thư đáp, uống xong cũng không thấy có gì không ổn, nghĩ bụng chắc một chút thôi có sao đâu.
Nhìn Thư Thư đúng là không sao thật, hơn nữa linh lực có nhiều tác dụng thế... Edgar không ngăn cản nữa, trái lại kiếm vài thứ cho cậu ăn.
Trước kia từng nói qua, chỉ cần cậu tới thủ đô tinh sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon cho cậu, hiện tại đương nhiên phải làm tròn lời hứa rồi.
Hơn nữa, hắn thích nhìn Thư Thư ăn.
Thư Thư ăn thịt nướng xong, thấy hơi khát, liền đổi qua loại rượu trái cây khác, sau đó vừa uống rượu, vừa ăn đồ ăn.
Hoàng thái tử điện hạ... thích người như thế này?
Đám người luôn cho Thư Thư không đáng để bận tâm thấy Edgar luôn bồi cạnh Thư Thư, nhất thời để mắt chú ý, nhưng rất nhanh, bọn lại bị tốc độ ngốn đồ ăn thức uống của cậu làm cho kinh sợ rồi.
Thư Thư đã ăn một ít, lần này ăn thực ra không nhiều lắm, chỉ là món nào chưa thử qua cũng nếm nếm một ít, xong xuôi lại thấy có chút ngất ngất ngây ngây, trời đất đảo lộn, cơ hồ theo bản năng vồ tới chỗ Edgar.
Đây là mượn rượu hiến thân sao? Thấy cảnh này ai cũng chung ý nghĩ.
Sau đó... Bọn họ liền thấy Hoàng thái tử điện hạ nhanh chóng mang á thú nhân kia rời khỏi đại sảnh yến hội.
Được rồi, có lẽ không phải hiến thân gì đó, mà là Hoàng thái tử cố ý khiến người ta quá chén...
Tiệc rượu tiến hành suôi sẻ, chủ yếu là để giới thiệu Thư Thư thôi, thành ra nhân vật chính đi rồi cũng chả ảnh hưởng lắm.
Bởi biết như thế, Edgar mới mang cậu rời khỏi, sau đó lại càng vui mừng vì mình đã chọn làm như thế.
Thư Thư say rượu mông lung mê man, thoạt nhìn dụ người cực kỳ, Thư Thư như vậy không nên để ai khác nhìn thấy.
Ôm Thư Thư lên phi hành khí, Edgar không nhịn được hôn một cái.
"Anh hôn tôi làm chi?" Thư Thư đột nhiên hỏi.
Edgar cứng đờ, lúc này mới phát hiện cậu đã mở mắt nhìn.
"Tôi sẽ không sinh con cho anh đâu, anh không thể thích tôi được, đương nhiên không cần hôn tôi." Thư Thư nghiêm túc nhìn Edgar.
Edgar bị tóm cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn lại Thư Thư thì thấy, cậu đã nhắm mắt mất rồi.