Chương 174: Huyết cừu tỷ thí

"Hai mươi vạn thạch lương thực..." Đại Tế Ti thì thào tự nói, dường như lão đang cân nhắc quyết định.

"Đại Tế Ti, bí thuật đồ đằng chính là căn bản của mỗi bộ lạc Man tộc, làm sao có thể đưa cho Nhân tộc xem!" Tế Ti Y Hách của bộ lạc Liệt Xà thấy Đại Tế Ti có vẻ đã động tâm, giận dữ nói.

Các Tế Ti Hung Man còn lại cũng nhao nhao lên tiếng phụ họa theo.

"Y Hách, ta biết trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng trên chiến trường không có đúng sai, cả hai bên đều dùng mạng mình đặt cược trong mỗi trận đánh, loại thù hận này không nên để lâu trong lòng. Hôm nay bổn tộc có rất nhiều bộ lạc thiếu thốn lương thực, hai mươi vạn thạch lương thảo có thể giúp không ít tộc nhân thoát khỏi nỗi khổ đói khát, bọn ngươi lúc này phải lấy đại cục làm trọng." Đại Tế Ti chuyển ánh mắt lên trên người Y Hách, chậm rãi nói.

Y Hách bị Đại Tế Ti Tất Lực Cách nhìn như vậy, thân thể chấn động, có chút không được tự nhiên.

"Cái này... Đại Tế Ti ngài đã nói như vậy, thuộc hạ vốn nên tuân theo. Bất quá Thạch Mục này dù sao cũng là hung thủ đánh chết thiếu chủ bổn tộc, nếu bị tộc nhân biết rõ ta còn đưa bí thuật đồ đằng của bộ lạc cho kẻ thù, chỉ sợ sẽ khiến tộc nhân Liệt Xà tộc bất mãn, sau này thuộc hạ khó mà phục chúng." hai mắt Y Hách đảo loạn một vòng, bộ dạng khó xử nói.

"Y Hách Tế Ti nói vậy cũng có đạo lý, theo ý kiến của ngươi, còn có kế sách vẹn toàn đôi đường nào sao?" Đại Tế Ti trầm ngâm một chút nói.

"Thạch Mục tiểu huynh đệ đã muốn có bí thuật đồ đằng của bổn tộc, liền theo như phương thức của Man tộc chúng ta, bằng bản lĩnh thật sự thu bí thuật đến tay. Nhưng cơ hội này cũng không có cho không, hai mươi vạn thạch lương thực kia phải lấy ra làm tiền cược." Y Hách trên mặt nghiêm nghị, dùng ngữ khí bình tĩnh nói.

"Như thế cũng chưa hẳn không thể, ngươi hỏi lại bên công chúa Hỏa Vũ một chút, chỉ cần nàng đáp ứng là được." Tất Lực Cách suy nghĩ một lúc, khẽ gật đầu nói.

"Không biết công chúa Hỏa Vũ quyết định như thế nào, có chấp nhận dùng hai mươi vạn thạch lương thực đổi lấy cơ hội này?" Y Hách nghe Đại Tế Ti nói như thế, xoay chuyển ánh mắt, mỉm cười nhìn thoáng qua Thạch Mục, sau đó hỏi công chúa Hỏa Vũ.

"Vấn đề lương thực ta đã hứa hẹn, đương nhiên sẽ không đổi ý. Kính xin Y Hách Tế Ti nói rõ ràng về phương thức ngươi nói là gì, đồng thời mong rằng có Đại Tế Ti làm chứng." Đôi mày thanh tú của công chúa Hỏa Vũ nhíu lại nói, mắt đẹp chuyến nhìn về Đại Tế Tự.

"Ha ha, công chúa điện hạ yên tâm, Y Hách ta làm việc từ trước đến nay luôn công bằng. Man tộc ta vốn tôn sùng kẻ mạnh, phương thức này là Thạch Mục tiểu huynh đệ cùng một vị dũng sĩ đồ đằng của bộ lạc Liệt Xà chúng ta tiến hành một trận huyết cừu tỷ thí. Nếu hắn thắng mọi ân oán trước kia hết thảy xóa bỏ, đồng thời ta sẽ cấp cho hắn bí thuật đồ đằng của bổn tộc. nhưng bí thuật dù sao thuộc về bí mật cao cấp nhất của bộ lạc Liệt Xà, hắn cũng phải ký lời thề pháp khế với bộ lạc Liệt Xà, thề chỉ có một mình hắn học bí thuật này, không được dạy lại cho người khác." Không chờ Đại Tế Ti mở miệng, Y Hách ha ha cười nói.

Thạch Mục nghe lời nói ấy khẽ cau mày, nhưng lập tức thản nhiên như không có vấn đề gì.

"Xin hỏi Y Hách Tế Ti, nếu Thạch Mục thực lực không bằng dũng sĩ quý tộc thua trận tỷ thí, thì phải như thế nào?" công chúa Hỏa Vũ nhíu mày mở miệng hỏi.

"Hắc hắc, nếu là Thạch Mục thua, tự nhiên phải để lại thú hồn Tam Thủ Hung Mãng." Y Hách cười hắc hắc, cuối cùng nói ra mục đích của mình.

Thạch Mục đôi mày nhảy lên một cái, không đợi công chúa Hỏa Vũ nói gì liền tiến lên trước một bước cất giọng nói:

"Tốt, tỷ thí này ta đáp ứng."

Bảy Tế Ti khác trong đại điện thấy cảnh này, sắc mặt mỗi người một vẻ, nhất là Tế Ti ba bộ lạc Hung man còn lại, đều là dùng bộ dạng trêu tức nhìn Thạch Mục.

"Tốt! Thạch Mục tiểu huynh đệ quả nhiên sảng khoái, tuyển ngày không bằng gặp ngày, không bằng tỷ thí ngay bây giờ đi?" Y Hách ha ha cười nói.

"Chờ một chút, xin hỏi Y Hách Tế Ti, bộ lạc Liệt Xà chuẩn bị phái ra vị dũng sĩ đồ nào?" Công chúa Hỏa Vũ nhíu mày mở miệng hỏi.

Y Hách khẽ cười một tiếng, đưa tay vẫy vẫy về hướng tộc nhân của lão. Đoàn người bộ lạc Liệt Xà nãy giờ vẫn đứng ở một bên đại điện, một người từ trong đó đi ra. Không ngờ chính là thanh niên cao gầy đã săn giết được thú hồn Tiên Thiên, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn qua Thạch Mục, liếm liếm bờ môi.

( nhìn trai liếm liếm môi?? Gay ??)

Thạch Mục có chút rùng mình, một cỗ sát khí vô hình mãnh liệt ập vào mặt, nhưng Thạch Mục cả Hung thú Tiên Thiên trung kỳ cũng dám đối đầu, chẳng lẽ hắn sẽ quan tâm một chút khí thế uy áp của thanh niên bộ lạc Liệt Xà này sao? Thần sắc họ Thạch không chút thay đổi, cùng thanh niên kia đối mặt. Thanh niên cao gầy trên mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn, đồng tử co rụt lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cất bước đi ra bên ngoài phía đại điện.

Một lát sau, trên quảng trường Thánh Tuyết Cung. Mấy trăm Man nhân vây quanh một tòa lôi đài lớn vài chục trượng nhao nhao bàn luận, bọn hắn phần lớn là binh sĩ đang nghỉ ngơi, cùng một ít Tế Ti và cung phụng trên Thánh Sơn, nghe được tin tức chạy tới xem náo nhiệt. Trong Thánh địa, phần lớn thời gian rất yên tĩnh không náo động, tỷ thí huyết cừu là một chuyện hiếm có, đặc biệt là lần này còn liên quan đến Ô Lợi-dũng sĩ đồ đằng truyền kỳ của bộ lạc Liệt Xà. Tất cả mọi người đều có chút hưng phấn.

"Ô Lợi đại nhân từ hai năm trước, chỉ cần ba chiêu liền đánh bại Mãnh Hùng của bộ lạc Mãng Ngưu, thực lực mạnh chỉ sợ vô địch dưới Tiên Thiên, chúng ta lần này có thể mở rộng tầm mắt rồi." Một binh sĩ Man tộc mặc trang phục bộ lạc Cuồng Sư nhìn về phía lôi đài, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói.

"Đúng vậy, tỷ thí ngày đó ta trùng hợp cũng có mặt. Mãng Hùng năm đó thế nhưng mà có danh xưng Đệ nhất dũng sĩ dưới Tiên Thiên, thằng nhãi Nhân tộc này khẳng định gặp xui xẻo!” Một gã binh sĩ khác gật đầu phụ họa.

"Đó là đương nhiên! Thú hồn phong ấn trong cơ thể Ô Lợi đại nhân là Hung thú Cực Xà cực hiếm gặp. Nghe nói dù ngươi sống trong cấm địa mấy chục năm cũng khó kiếm được một con, một khi nó tiến giai đến Hậu Thiên đại viên mãn, dưới Tiên Thiên không ai có thể tổn thương đến nó!" Một binh sĩ Man tộc mặc trang phục Liệt Xà bộ dương dương đắc ý nói.

Ba người bàn luận khiến cho một đám binh sĩ xung quanh phụ họa theo. Man tộc vốn là tôn thờ kẻ mạnh, đặc biệt là những binh sĩ Hung Man kia, bọn hắn sùng bái nhất chính là Ô Lợi, dũng sĩ có uy danh hiển hách.

"Hừ, lần này các ngươi chỉ sợ phải thất vọng rồi, các ngươi chẳng lẽ không nghe nói sao? Vị sứ giả Nhân tộc này vừa mới đánh chết một con Tam Thủ Hung Mãng bên trong cấm địa đấy. Hung Mãng có ba đầu thì thực lực đã đến Tiên Thiên trung kỳ. Ô Lợi dù có lợi hại, chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn Tam Thủ Hung Mãng sao?" Trong đám người một binh sĩ thuộc bộ lạc Kim Vũ phe Bình Man cười lạnh một tiếng.

"Chậc chậc, dũng sĩ Hậu Thiên làm sao có thể đánh chết Tam Thủ Mãng? Nhất định là hắn vận khí tốt, vừa vặn bắt gặp một con Tam Thủ Mãng đang bị trọng thương!" Một Tế Ti cấp thấp của Cuồng Sư bộ phe Hung Man khinh thường liếc nhìn đối phương, nói.

"Chân tướng chỉ sợ không phải như thế! Lần này số lượng dũng sĩ Hung Man chúng ta tiến vào cấm địa bị tổn thất hơn phân nửa. Nói không chừng là do đi săn giết con thú này, kết quả không thể thành công, lại làm cho người này nhặt được tiện nghi."

"Đúng, thực lực người này chỉ có Hậu Thiên trung kỳ, có thể còn sống đi ra từ trong cấm địa đã là không dễ rồi. Nghe nói người này ngoại trừ lấy một cái thú hồn Tam Thủ Hung Mãng ra thì hắn không còn một thú hồn nào khác!"

. . .

Trên lôi đài.

Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay Thạch Mục hướng xuống đất, dường như không hề để tâm những tiếng nghị luận không dứt bên tai, sắc mặt bình tĩnh đánh giá đối thủ đứng trước mặt, thanh niên cao gầy của bộ lạc Liệt Xà. Trên ngực người này có một đồ đằng cự mãng màu đỏ quấn quanh, trên mặt có vài vết sẹo, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, xem ra có vẻ là loại dũng sĩ thân kinh bách chiến, mặt ngoài đoản đao trong tay hiện ra rậm rạp vu văn.

"Tại hạ Ô Lợi, xưa nay rất kính trọng dũng sĩ, các hạ có thể giết chết Tam Thủ Hung Mãng trong cấm địa, tại hạ rất là bội phục." Ánh mắt Ô Lợi chớp động nói.

"Khen trật rồi." Thạch Mục thản nhiên nói.

Mục phũ vãi

Thấy bộ dạng Thạch Mục không muốn nhiều lời, trong mắt Ô Lợi có lệ mang* lóe lên.

lệ mang*: ánh mắt mang hình viên đạn trong truyền thuyết ấy

Mà ở một chổ cách lôi đài không xa, là một bình đài rộng lớn cao khoảng hai trượng do đá lớn màu trắng xây thành. Tế Ti của tám bộ lạc Man tộc xếp thành một hàng ngay ngắn ngồi trên bình đài, trong đó Tế Ti bốn bộ lạc Bình Man nét mặt mang vẻ mỉm cười, mà Tế Ti bốn bộ lạc Hung Man, ngoại trừ Tế Ti bộ lạc Liệt Xà, Y Hách, còn lại đều có vẻ không yên lòng. Đại Tế Ti Tất Lực Cách ngồi tại vị trí chủ tọa, bộ dáng giống như đang lim dim, công chúa Hỏa Vũ được sắp xếp ngồi ở bên trái Đại Tế Ti. Lúc này thấy Thạch Mục và Ô Lợi đã chuẩn bị sẵn sàng, Y Hách đứng dậy tiến lên hai bước, liếc nhìn Ô Lợi cùng Thạch Mục, cao giọng tuyên bố:

"Hai vị nghe cho kỹ, tỷ thí huyết cừu, đao kiếm không có mắt, nếu là tự biết không địch lại, mau chóng nhận thua là tốt nhất, nếu không sống chết miễn bàn! Tỷ thí bắt đầu!"

Hắn vừa dứt lời, trong mắt Thạch Mục có tinh quang lóe lên, chân phải đạp xuống mặt đất, cả người giống như mũi tên rời cung, tay phải vung lên, mười ba đao ảnh màu đen lập tức hiện lên bay ra, chụp xuống đầu Ô Lợi. Ô Lợi cười lạnh một tiếng, đồ đằng Xích sắc Cự Mãng trên ngực chớp động ánh sáng màu đỏ, trên thân thể hắn nhanh chóng hiện ra từng mảng vảy màu đỏ to cỡ quả trứng gà, trên lớp vảy dường như còn có một vầng sáng mờ mờ. Vu văn trên đoản đao trong tay hắn cũng bắt đầu phát ra ánh sáng xanh rạng rỡ, chậm rãi nhúc nhích, rất nhanh một đoàn ánh sáng xanh bao bọc toàn bộ thanh đoản đao. Thân hình hắn nhoáng lên một cái, liền vọt tới Thạch Mục, đồng thời giơ lên đoản đao trong tay, một mảnh đao ảnh màu xanh, như một mảnh gió lốc màu xanh nghênh đón ánh đao của Thạch Mục. Khi cả hai sắp chạm nhau, trong mắt Ô Lợi lóe lên vẻ quỷ dị, đoản đao trong tay đột nhiên đổi hướng, vậy mà hắn hoàn toàn không để ý phòng ngự, trực tiếp hóa thành một dãy ánh sáng xanh đánh vào đầu Thạch Mục. Đáng sợ hơn là ánh đao màu xanh của Ô Lợi tốc độ nhanh chóng như Bôn Lôi*, hoàn toàn không có thời gian cho Thạch Mục biến chiêu.

một loại ngựa quý có tốc độ rất nhanh

Trên đài cao, công chúa Hỏa Vũ biến sắc, khoảng cách gần như thế, gặp trường hợp là nàng, nếu như không muốn lưỡng bại câu thương, chỉ có thể từ bỏ chiêu thức đang thi triển lui về phía sau, nhưng nàng lo lắng hơn chính là tốc độ Ô Lợi quá nhanh, vượt xa Thạch Mục. Mà cách công chúa Hỏa Vũ không xa Y Hách trông thấy tràng cảnh trên lôi đài, trong mắt ẩn hiện một tia vui mừng. Thú hồn Cực Xà trong cơ thể Ô Lợi lợi hại như thế nào, y là người rõ ràng nhất, không có thực lực ngoài Tiên Thiên, căn bản không có khả năng phá vỡ phòng ngự của gã. Trên mặt mấy vị Tế Ti Hung Man khác rốt cục đã có vẻ tươi cười. Về phần Viêm Nha cầm đầu Tế Ti Bình Man, thần sắc lão không thay đổi, vẫn là vẻ mặt tươi cười. Nhân Man hai tộc đã ký hiệp nghị hòa bình, sống chết của một tên hộ vệ Nhân tộc, bọn lão đương nhiên sẽ không để ý. Thậm chí nếu máu của một sứ giả Nhân tộc có thể làm giảm oán hận của Hung Man đối với Bình Man, bọn họ cũng sẽ vui cười chấp nhận.

Chung quanh lôi đài, ánh mắt thành viên Hung Man đều lộ ra vẻ hưng phấn. Năm đó Mãng Hùng có tu vi đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn cũng gặp phải loại đấu pháp lưỡng bại câu thương của Ô Lợi, liều mạng tiếp ba chiêu, cuối cùng lại thất bại thảm hại. Nhân tộc trước mắt này cao lắm đạt đến tu vi Hậu Thiên hậu kỳ, khẳng định sẽ không ngoại lệ. Thậm chí rất nhiều Bình Man cũng nhịn không được vỗ tay khen hay đối với thủ đoạn công kích hung ác mau lẹ của Ô Lợi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện