Chương 200: Trần Miểu Giới
Trên lôi đài, trong lòng Mạc Ninh còn sợ hãi nhìn về phía Hắc Đao cách gã không xa, mồ hôi sau lưng đã ướt dẫm áo từ lúc nào không hay. Vừa rồi, nếu không phải có trọng tài áo xám ra tay thì cánh tay của hắn lúc này đã để lại đây rồi. Thật ra nếu Thạch Mục muốn đưa gã vào chỗ chết thì vừa rồi cây đao ấy đã không chỉ nhắm vào tay trái như vậy. Nhưng gã vẫn oán hận liếc nhìn Thạch Mục, run rẩy đứng lên lượm trường kiếm cất vào vỏ sau đó quay người nhảy xuống lôi đài, đi về phía xa. Thạch Mục dắt Lưu Tinh Chùy vào bên hông sau đó nhặt Hắc Đao lên, gật đầu với ông lão áo xám rồi đi xuống đài tới chỗ tấm bia đá màu đen, ngay chỗ mà Mạc Ninh mới đứng ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Đám người Tiền Hùng, Bạch Thủy Tú quay đầu nhìn qua Thạch Mục, mỗi người một tâm tư.
“Tỷ thí tiếp tục tiến hành, còn có ai muốn lên khiêu chiến đệ tử cấp Giáp nữa không.” Sau khi lấy lại bình tĩnh, trọng tài cao giọng hỏi.
Những tên đệ tử đứng đầu chữ Ất còn lại liếc mắt nhìn nhau. Chiến thắng vừa rồi của Thạch Mục làm cho bọn họ lấy lại chút tin tưởng, lại có thêm hai người nữa đứng ra khiêu chiến những đệ tử cấp Giáp bên dưới tấm kia đá. Đã có vết xe đổ của Thạch Mục, những tên chữ Giáp còn lại đã thu hồi lại vẻ khinh thường ngạo mạn của mình, sắc mặt cũng chuyển sang ngưng trọng hơn.
Rất nhanh, hai tên cấp Ất kia liền thảm bại, bị người ta đánh đến bất tỉnh nhân sự đưa xuống lôi đài. Một tên trong đó vì khiêu chiến xếp hạng ba, linh giai thuật sĩ Bạch Thủy Tú bị Băng Bạc Thuật của nàng công kích khiến xương cốt toàn thân vỡ nát, mặc dù thương thế có thể khôi phục nhưng tu vi cũng bị đánh rớt xuống một đoạn lớn. Kể từ đó, lòng tin vừa dấy lên lập tức bị đánh tan, không có thêm người nào dám can đảm đứng ra khiêu chiến nữa. Trọng tài áo xám thấy thể cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp tuyên bố chấm dứt khiêu chiến.
Tiếp theo chính là cuộc chiến thăng cấp của những đệ tử Giáp cấp để xắp xếp lại thứ hạng. Mặc dù cũng có vài trận đấu nhưng cũng không có gì thay đổi lớn, đánh vài trận liền dừng lại. Qua nhiều năm, những đệ tử này cũng quá rõ ràng thực lực của nhau rồi, sẽ không vì mộ chút chênh lệch giữa các cấp mà phải đánh nhau đến sống chết, tạo thành ảnh hưởng đến con đường tu luyện về sau. Dù sao thì những đệ tử này nhận tài nguyên chỉ là vì trùng kích Tiên Thiên hoặc Tinh giai Thuật sĩ để gia tăng thêm thực lực của tông môn. Thế nhưng lần này có Thạch Mục ngang trời xuất thế, cộng thêm những phần thưởng của vị trí đầu tiên lần này cũng khá trân quý nên thứ tự xếp hạng của Giáp cấp xuất hiện biến số như vậy cũng không phải là không có khả năng.
Bên dưới lôi đài, những người xem ghé tai nhau thì thầm gì đó làm cho đấu trường lại lần nữa xôn xao lên, mọi người đều dán mắt vào tấm bia đá màu đen, phần lớn là chú ý vào vị trí xếp hạng của Thạch Mục trên đó. Ngoài dự liệu của bọn họ chính là Thạch Mục đã dùng thực lực mạnh mẽ áp đảo tất cả qua hai cuộc tỉ thí, khiến cho những những đệ tử chữ Giáp khác cũng chỉ khiêu chiến với nhau hai ba trận rồi thôi, không hề có ý định khiêu chiến với hắn nữa. Còn về Thạch Mục, sau khi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần thì cũng không có ai chú ý tới hắn nữa, giống như hắn không có ở đây vậy.
Nửa canh giờ sau, đại tỉ thí kết thúc. Thạch Mục và những tên đệ tử khác đứng theo thứ tự trên lôi đài, mặt hướng về phía những đệ tử bên dưới. Chưởng môn của Hắc Ma Môn đứng trên bục nhìn về phía mười người này, khóe miệng khẽ cười rồi xoay người xuống dưới dài tuyên bố:
“Lần tỉ thí này đến đây là kết thúc, mười người trước mặt các người đây chính là các đệ tử cấp Giáp lần này, được hưởng sự ưu ái về tài nguyên tu luyện của tông môn. Đồng thời ta cũng hy vọng mọi người cùng nhau cố gắng, không được quên giáo huấn của tông môn, không ngừng nỗ lực tu luyện để có một ngày các ngươi sẽ đứng ở nơi đây.”
Chưởng môn dùng lời nói mạnh mẽ, phấn chấn khiến cho các đệ tử phía dưới đều hừng hực ý chí. Lúc này, trời cũng chạng vạng tối rồi, ánh chiều ta chiếu lên đám đệ tử Thạch Mục và mấy tên cấp Giáp giống như đang khoác lên người một bộ áo vàng lấp lóe, càng làm cho hình tượng của bọn họ thêm nghiêm trang vĩ đại. Mấy nghìn tên đệ tử phía dưới đều nhìn lên mười người này mà ao ước hâm mộ, một số người còn nắm chặt nắm đấm như tự nhủ sẽ phấn đấu lên. Chưởng môn nhân đảo mắt qua những người này, thấy được sự kích động trong ánh mắt của họ thì lộ vẻ hài lòng, tấm gương ngay trước mặt so với ngàn lời cổ vũ còn mạnh hơn gấp nghìn lần, càng có tác dụng khích lệ mạnh mẽ. Chưởng môn thu hồi ánh mắt, phất tay với người bên cạnh một cái. Lập tức có mấy tên đệ tử Hắc Ma Môn bước lên, tay nâng cái khay, bên trên chùm một tấm vải lụa đỏ bước lên lôi đài.
Mọi người phía dưới nhìn thấy điều này thì tinh thần lập tức phấn chấn hơn nữa. Dựa theo lệ cũ thì mười thứ hạng đầu sẽ được ban thưởng rất là phong phú. Lần so tài này lại có một chút đặc biệt, nghe phong phanh rằng người đứng đầu sẽ được ban thưởng một cái bảo vật lớn. Mọi người đều khá chờ mong với thứ này. Tên mặt Thạch Mục cũng hiện lên một chút thần sắc tò mò, lần này hắn biểu hiện mạnh mẽ như vậy cũng một phần chính là vì món bảo vật này. Chưởng môn Hắc Ma Môn bước tới chỗ Thạch Mục, vẫy tay một cái, tên đệ tử kia lập tức bưng khay đi tới, dâng hay tay lên. Vải đỏ được lấy ra, bên trong chính là một cái nhẫn màu trắng.Thạch Mục thấy thế ánh mắt liền sáng lên, hô hấp cũng hơi chút dồn dập. Chiếc nhẫn kia dược chế tạo bằng bạch ngọc, hình dáng hơi cổ xưa một chút, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng nếu người có mắt nhìn sẽ thấy đây là vật quý báu, bên ngoài nó còn có một tầng sáng trắng nhẹ đang tán ra.
“Cái này...chẳng lẽ là trữ vật giới chỉ...” Trên đài cáo, một trưởng lão Tiên Thiên thấy chiếc nhẫn cũng lộ ra thần sắc kích động, thì thảo nói nhỏ.
Những trưởng lão khác hình như cũng không biết phần thưởng là gì, bây giờ nhìn thấy thì lại biểu lộ vẻ ngạc nhiên, không ít người có ánh mắt hâm mộ. Nhẫn trữ vật do cần vật liệu đặc thù, hơn nữa luyện chế rất khó khăn cho nên số lượng cực ít, bình thường những nhân vật cấp Tiên Thiên cũng khó mà có một cái, đếm trong toàn bộ số trưởng lão của Hắc Ma Môn thì số người có được một cái nhẫn trữ vật cũng không vượt quá năm đầu ngón tay đâu.
Dưới lôi đài, không ít người đã đoán được chiếc nhẫn này là vật gì, còn truyền miệng cho những người còn không hay biết một phen, bọn họ cũng hiểu ra ngay, lập tức xôn xao một trận.
“Cái nhẫn này tên là Trần Miểu Giới, chính là pháp khí trữ vật do đại trưởng lão của bổn môn tự tay luyện chế, ngươi sau này hãy dùng vật này.” Chưởng môn Hắc Ma môn đưa cái nhẫn cho Thạch Mục, sắc mặt trịnh trọng nói.
Tựa hồ là cố ý, giọng của chưởng môn Hắc Ma môn không lớn, nhưng vì rót vào chân khí nên hiển nhiên đã khuếch tán ra khắp không gian rộng lớn trong quảng trường, làm cho tất cả các đệ tử dưới đài, bao gồm cả đám trưởng lão ngồi trên khán đài cách đó không xa cảm thấy miệng đắng lưỡi khô một trận.
“Vâng!”
Thạch Mục đáp lời, hai tay nhận lấy, đeo lên ngón giữa tay phải, vô cùng vừa vặn.
Trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, chân khí trong cơ thể rót vào trong cái nhẫn, nhưng Trần Miểu Giới lại không có tí phản ứng nào.
“Nhẫn trữ vật khác với các pháp khí bình thường, cần lấy máu tươi làm vật dẫn mới sử dụng được.” Chưởng môn Hắc Ma môn dùng giọng nói mà chỉ có Thạch Mục mới có thể nghe được khẽ nhắc một câu.
Thạch Mục khẽ giật mình, hắn đúng là chưa từng được nghe chuyện này bào giờ, hắn lập tức cắt đầu ngón tay, một giọt máu tươi dung nhập vào trong nhẫn, nhanh chóng thấm vào trong. Đuôi lông mày Thạch Mục nảy lên, chiếc nhẫn sau khi hấp thu máu tươi lập tức hình thành một mối liên hệ máu thịt tương liên với hắn. Tinh thần lực của hắn nhanh chóng cảm ứng được, trong chiếc nhẫn xuất hiện một không gian hình lập phương, không lớn lắm, chỉ tương đương với kích thước của một gian phòng bình thường.
Thạch Mục rất vui mừng, có điều sắc mặt hắn lại hơi thay đổi, bên trong không gian của chiếc nhẫn không ngờ đã có chứa đồ vật rồi. Là một đống Hắc Viêm Lệnh nhỏ, tinh thần lực của hắn quét quá, số lượng ước chừng một trăm miếng.
“Một trăm miếng Hắc Viêm lệnh kia cũng là phần thưởng cho vị trí đệ nhất của lần so tài này.” Chưởng môn Hắc Ma môn hiển nhiên đã sớm biết việc này, khẽ mỉm cười rồi nói.
“Đa tạ chưởng môn ban thưởng hậu!” Thạch Mục cảm kích nói.
Chưởng môn Hắc Ma môn khoát tay áo, tiếp tục phát phần thưởng cho những người khác. Những phần thưởng này đều là linh thạch, đan dược quý hiếm, còn có những vật quý trọng như Hắc Viêm Lệnh, những người ở dưới đài thấy thế thì hâm mộ không thôi, chỉ hận bản thân không được đứng ở trên đài này. Sau khi ban thưởng xong, chưởng môn Hắc Ma môn lại nói thêm mấy câu động viên khích lệ mọi người phải cố gắng nỗ lực hơn nữa, dứt lời liền tuyên bố chấm dứt Đại Tỷ Thí, nhanh chóng bước xuống khỏi lôi đài. Các trưởng lão khác cũng lục tục rời đi, trên khán đài, Kim Tiểu Thoa nhìn Thạch Mục một cái thật sâu, sau đó cũng xoay người, nhẹ nhàng đi xa.
…
Thạch Mục chậm rãi bước xuống từ trên lôi đài, chúng đệ tử dưới lôi đài đều mang vẻ mặt hâm mộ và kính sợ, tự giác nhường ra một lối đi. Thạch Mục đi được một đoạn không xa thì có bốn bóng người bước ra từ trong đám đông, người đi đầu tiên chính là Bạch Thạch, sau có Tiêu Minh, Lam Phượng và Hoắc Mậu.
“Thạch Mục huynh, chúc mừng huynh đã trở thành đại sư huynh của Hắc Ma môn!” Bạch Thạch tiến lên chắp tay thi lễ, mỉm cười nói.
“Chúc mừng đại sư huynh!” Đám người Tiêu Minh cũng tiến lên chắp tay thi lễ, lời nói mang vẻ cung kính.
“Chư vị không cần đa lễ, chúng ta quen biết từ rất sớm, về sau mọi người cứ gọi ta là Thạch Mục như trước là được.” Thạch Mục khoát tay áo, mỉm cười đáp.
Mọi người lại hàn huyên thêm vài câu sau đó hắn mới đi tiếp theo hướng lối ra. Đám người Bạch Thạch chẳng ai bảo ai mà cùng để cho Thạch Mục đi đầu, sau đó mới đi theo phía sau, phần lớn các đệ tử trong quảng trường đều nhìn bọn họ, trong ánh mắt có tò mò, có ghẹn tỵ, có hâm mộ, cũng có cả kính sợ…
Thạch Mục thong thả đi trên lối đi giữa dòng người, lúc sắp đi đến cửa ra thì khóe mắt liếc qua lại phát hiện một bóng người quen thuộc giữa đám đông.
Chân hắn chợt ngừng lại, quay đầu nhìn sang.
Đám người Bạch Thạch đi sau lưng thấy thế thì nhao nhao ngừng lại, nương theo ánh mắt hắn nhìn sang.
Vóc người của tên này dong dỏng cao gầy, đang mặc phục sức của đệ tử cấp Ất, tu vi xem chừng cũng đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ, vốn đang cúi đầu đừng trong đám người hỗn tạp, thấy Thạch Mục phát hiện ra mình thì dứt khoát đứng lại, cố gắng tự trấn định nhìn lại họ Thạch.
Chính là tên đệ tử cấp Ất muốn đoạt hắc đao Vẫn Thiết của Thạch Mục, Tả Ngạn!
Thạch Mục nảy ra một ý, rảo bước về phía Tả Ngạn, đến khi chỉ còn cách tên kia chưa đến mười bước thì dừng lại. Chúng đệ tử xung quanh Tả Ngạn phát hiện tình hình không ổn, lập tức giải tán, nhưng không đi xa mà đứng lại cách đó không xa. Thậm chí còn có rất nhiều đệ tử từng bị Tả Ngạn bắt nạt hoặc là từng nghe tiếng xấu của Tả Ngạn đều nhìn cảnh này với vẻ hả hê rồi châu đầu ghé tai bàn tán với người bên cạnh. Tả Ngạn lẻ loi đứng nguyên chỗ cũ, cảm nhận được cỗ khí tức cường đại của Thạch Mục đã tập trung vào bản thân, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, còn có vài phần kinh nghi bất định.
“Không phải ngươi thích cây đao này sao? Đỡ được thì sẽ là của ngươi!”
Thạch Mục nói xong, tiện tay quẳng cả hắc đao Vẫn Thiết lẫn vỏ đao về phía đối phương.
Tả Ngạn sững sờ, theo bản năng duỗi hai tay ra, đón lấy hắc đao Vẫn Thiết. Chỉ một giây sau, một cỗ man lực khủng bố vượt xa sự tưởng tượng của gã từ trên đao truyền đến, làm cho ngực gã nhộn nhạo một trận, khí huyết toàn thân bốc lên, hai tay bị phản lực chấn ngược trở về.
“Soạt, soạt, soạt.”
Tả Ngạn kìm không được mà liên tiếp lui về sau năm sáu bước, cuối cùng đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, đến lúc ấy mời dừng lại được. Đám đệ tử xem trò vui xung quanh thấy vậy không khỏi cười ha ha, thậm chí có người lớn tiếng kêu: “Hay, hay!”