Chương 319: Bày trận đột phá
“Vật này có chút lai lịch, tiếc là đã bị hư tổn, để sau hãy nói.” Thạch Mục vừa thì thào tỏ vẻ tiếc nuối vừa cẩn thận cất áo choàng màu xanh lá vào Trần Miểu Giới sau đó đưa mắt quan sát bộ thi hài kia lần nữa.
Lúc này đây, sắc mặt của hắn hơi đổi.
Vừa rồi có áo choàng che khuất, hắn không chú ý, lúc này nhìn kỹ phát hiện trong tay xác chết có một viên đá trong suốt màu đỏ sậm lớn cỡ nắm tay em bé. Thạch Mục khẽ vẫy một tay, tinh thạch liền bay vào trong tay hắn.
Viên đá này hình nón, bên trên có khắc một ít hoa văn kỳ quái. Chính giữa tinh thạch, có thể thấy được vô số lằn đỏ như máu, thoạt nhìn không giống vật thường. Có điều khỏa tinh thạch này không hề tản ra một chút Linh khí hoặc chấn động pháp lực nào, tựa như một viên thủy tinh bình thường mà thôi.
Thạch Mục dò xét viên đá này một lúc lâu. Trên đỉnh hình nón, có thể nhìn một chữ ‘Tam’ cổ thể, giống như đánh số. Hắn nhíu mày, kiểm tra nhiều lần, cũng thử rót vào chân khí cùng pháp lực nhưng không phát hiện đồ vật này có chỗ nào đặc biệt. Thế nhưng thứ mà xác chết kia giữ chặt trong tay đến khi tuyệt khí phải là đồ vật quan trọng mới đúng. Thạch Mục lắc đầu, quyết định không nghĩ thêm nữa, dứt khoát thu vào trong người, đợi khi có thời gian từ từ xem xét.
Ngoại trừ áo choàng cùng viên đá kia, trên người thi hài cung không còn thứ gì đáng chú ý. Họ Thạch nhìn qua xác chết, khẽ thở dài. Hắn định an táng đối phương cẩn thận, xem như đền bù cho hai đồ vật mà mình lấy đi.
Thạch Mục vung tay áo. Một đạo hồng quang bay ra, quấn lấy thi hài, vận lực nâng lên. Thế nhưng xác chết kia chỉ lắc lư một cái rồi thôi. Thạch Mục lộ vẻ kinh ngạc. Thi thể này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chẳng ngờ phải nặng đến bốn năm trăm cân. Hắn tăng thêm chút sức mới có thể nhấc được nó lên.
Ban nãy, sự chú ý của hắn đã bị áo choàng màu xanh lá cùng tinh thạch màu đỏ sậm hấp dẫn nên không phát hiện điểm dị thường của thi thể này!
Xác chết này, mỗi một đốt xương thoạt nhìn trắng hếu như người bình thường nhưng quan sát kĩ, mơ hồ thấy được ánh sáng kim loại lóe lên mờ nhạt. Tay hắn nhẹ gõ, bộ xương liền phát ra âm thanh “Coong coong” như gõ lên tấm thép. Thạch Mục nghĩ đến điều gì, cong ngón búng ra. Một đạo hồng quang bắn tới, hóa thành quang nhận chém lên xương đùi thi thể.
Một tiếng “Keng” trầm đục vang lên, bóng dao màu hồng vỡ vụn thế nhưng đoạn xương kia không tổn hại chút nào, ngay cả dấu vết lờ mờ cũng không hề có.
Thạch Mục không khỏi kinh ngạc. Một kích vừa rồi mặc dù chỉ là tiện tay nhưng có thể chặt đứt côn sắt bình thường vậy mà thậm chí không thể lưu lại một chút vết tích trên bộ xương kia. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định cất thi thể này vào trữ vật giới chỉ. Thi thể này kỳ lạ như thế, có lẽ có thể tra được gì đó.
Thời gian kế tiếp, Thạch Mục dạo qua một vòng động quật dưới đất, ánh mắt dần sáng lên. Nơi này nắm sâu dưới đất, lớn nhỏ vừa phải, đúng là địa điểm thích hợp để bố trí Hỏa phòng. Sau khi dọn dẹp những thi thể Đằng Yêu trong động, hắn liền trở lên mặt đất.
“Thạch Đầu, sao lại xuống dưới lâu như vậy mới lên. Ta tưởng xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa đã xuống tìm ngươi!” Hắn vừa lên tới đã thấy Thải Nhi vỗ cánh bay lại.
“Ồ, không sợ phía dưới có quỷ sao?” Thạch Mục nhếch môi hỏi lại.
“Cái này… Ta nghĩ, đám quỷ kia dù có lợi hại, ta đánh không lại thì cứ bỏ chạy là được… Dù sao ta có cánh để bay. Chết rồi, quỷ cũng có thể bay thì phải.” Thải Nhi nghe đến quỷ, thần sắc trở nên bối rối, nói năng có chút lộn xộn.
Thạch Mục cười cười, không trêu chọc Anh Vũ thêm nữa mà nói qua sự tình bên dưới.
“Thì ra còn có hoa yêu giấu kín ở dưới, ta còn tưởng thật sự có quỷ, hù chết Thải Nhi rồi.” Anh Vũ thở phào nhẹ nhõm, dùng cánh vỗ vỗ bộ ngực.
“Nơi đây vắng vẻ, người có thực lực hoặc thân phận sẽ không tìm đến. Hoa yêu kia mới có cơ hội hại người khiến cho thực lực tăng nhanh. Nếu không ai quản đến, đoán chừng chỉ qua ba mươi năm, yêu nghiệt này sẽ đạt đẳng cấp Địa giai.” Thạch Mục nói.
“Cạc cạc, ai bảo nó chọc ai không chọc, đụng phải Thạch Đầu ngươi xem như tàn hoa bại liễu rồi!” Thải Nhi nói.
“Điều kiện nơi đây rất thích hợp bố trí Hỏa phòng, không cần lo lắng bị người ngoài phát hiện.” Thạch Mục nói tiếp.
Thải Nhi gật đầu liên tục.
“Nếu như đã chọn nơi này, tiếp theo ta sẽ mua sắm Hỏa Cương Thạch đồng thời đổi lấy một ít Hỏa Linh Thạch.” Thạch Mục vừa nói vừa đưa mắt lướt qua sân nhỏ, nhìn về phía xa xa.
…
Gần nửa tháng kế tiếp, Thạch Mục dạo khắp thành Nhật Khang, chọn mua Hỏa Cương Thạch đồng thời sử dụng Linh Thạch trên người đổi lấy Linh Thạch thuộc tính Hỏa. Thứ này dù sao cũng là một trong những loại Linh Thạch thuộc tính ngũ hành, chỉ cần bỏ ra một ít công sức cùng phí tổn là đã có thể đổi lấy không ít. Hỏa Cương Thạch cũng không tính là vật gì quý hiếm nhưng số lượng cần thiết không nhỏ, chưa nói hôm nay nội thành tương đối bế tắc, muốn thu mua đủ cũng cần không ít công phu. Cuối cùng phải dựa vào quan hệ của Thiên Ngô Bảo Hiên, hơn nữa còn bỏ ra nhiều hơn ba thành Linh Thạch so với giá thị trường, họ Thạch mới gom đủ số lượng Hỏa Cương Thạch cần thiết. Kể từ đó, mấy vạn Linh Thạch mà hắn tích lũy cũng không còn lại bao nhiêu.
…
Ngoài thành, một ít Yêu thú dưới chỉ thị của Ngao Khuê không ngừng sục sạo, khiến người bên trong cả ngày bàng hoàng.
Thạch Mục dĩ nhiên chẳng muốn để ý tới chuyện này. Hắn còn bận bộ trí Doanh Hỏa Trận.
Mặt đất nơi sâu nhất huyệt động đỏ rực một màu, mơ hồ tạo thành lao lung (vòm, tù) thật lớn, như vòm trời bao phủ toàn bộ hang động này. Mặt ngoài số Hỏa Cương Thạch được khắc từng đường vân đỏ rực, hợp thành đồ án huyền ảo. Trong huyệt động, có thể nhìn thấy một pháp trận hình tròn, bên trên có xếp từng khối Linh Thạch thuộc tính Hỏa, số lượng ước chừng vài trăm.
Thạch Mục khoanh chân ngồi ở trung tâm trận pháp, đặt một khỏa Linh Thạch thuộc tính Hỏa trên mặt đất.
Ông ông…
Bề mặt pháp trận phát ra hồng quang chói mắt tiếp đó nhanh chóng lan dọc một vòng tất cả đường vân trong động rồi lập tức tiêu tán.
Thạch Mục thấy vậy không khỏi vui mừng. Doanh Hỏa Trận rốt cuộc đã được bố trí thành công.
“Pháp trận này thì ra cũng không khó lắm. Ngay đến một Trận Pháp Sư xoàng xĩnh như ngươi cũng có thể tự mình bố trí. Chỉ là thiết kế của nó có chút thô sơ, lại tiêu tốn lượng lớn Linh Thạch như vậy. Chỗ này đủ để ta ăn một thời gian dài đấy.” Thải Nhi đứng trên một tảng đá lớn gần đó, mở miệng càu nhàu.
“Thải Nhi, chi bằng ngươi thiết kế giúp ta một pháp trận ít hao tốn Linh Thạch. Khi đó, số Linh Thạch tiết kiệm được sẽ thuộc về ngươi, thế nào?” Thạch Mục hỏi lại.
“Hặc hặc, ta nói cho vui vậy thôi, Thạch Đầu ngươi đừng coi là thật!” Thải Nhi có chút hậm hực.
Thạch Mục tức giận liếc nhìn Thải Nhi, hít sâu một hơi, phất tay đánh xuống đất một đạo pháp quyết.
Một hồi “Ông ông” ngân vang, Doanh Hỏa Trận lập tức lần nữa vận chuyển. Linh Thạch thuộc tính Hỏa trên mặt đất phát ra từng đạo hồng quang khiến cho toàn bộ không gian dưới mắt đất đều trở nên đỏ rực. Huyệt động này như được dịch chuyển tức thời đến một ngọn núi cực nóng, không khí tràn ngập Linh Khí thuộc tính Hỏa nồng đậm. Tuy rằng có chút khác biệt so với núi lửa tự nhiên nhưng cũng không nhiều lắm. Chỉ là, Linh Khí do Linh Thạch phát ra cũng dần trở nên yếu đi một cách chậm rãi. Cứ đà này, Linh Thạch trong pháp trận chỉ có thể duy trì thời gian chừng bốn năm ngày.
Thạch Mục cười khổ rồi nhìn thoáng qua giới chỉ trên tay. Theo tốc độ này, Linh Thạch thuộc tính Hỏa mà hắn chuẩn bị chỉ có thể bổ sung chừng bốn năm lần, sau đó phải nghĩ biện pháp kiếm thêm một ít linh thạch mới đủ. Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt vận chuyển Xích Viêm Hỏa Kinh.
Đắm chìm trong nguyên khí thuộc tính Hỏa nồng đậm, từng luồng khí lưu cực nóng không ngừng xâm nhập mạnh mẽ vào trong cơ thể họ Thạch, tiếp đó tràn vào kinh mạch của hắn. Thạch Mục ăn vào một quả Hỏa Nguyên đào. Ánh sáng màu đỏ chung quanh tụ lại, tạo thành một tầng hồng vân dần dần bao quanh người hắn.
Thời gian từng chút trôi qua, cứ thế đến mười ngày sau.
Thạch Mục ngồi giữa trận pháp bỗng nhiên mở to mắt. Lúc này, chân khí trong cơ thể hắn đã đạt đến đỉnh phong. Hắn lật tay ra quả Hỏa Nguyên Đào Vương kia, suy ngẫm chốc lát rồi nuốt nhanh vào bụng. Họ Thạch chợt cảm thấy đan điền cuồn cuộn song nhiệt. Cả người nhanh chóng chìm trong tầng mây mây tỏa ra quang mang đỏ tím. Từng luồng chân khí nhanh chóng tụ lại kinh mạch, hơn nữa ngày càng trở nên mạnh mẽ tựa như sóng dữ vọt tới khiến hắn cảm giác kinh mạch trong cơ thể đang bị đao nhỏ cắt xén, đau nhức kịch liệt.
Thạch Mục hít sâu một hơi, miễn cường bình ổn khí huyết trong cơ thể, thúc giục khí phủ dựa theo pháp quyết tầng thứ chín của Xích Viêm Hỏa Kinh.
Không quá một khắc, Thạch Mục cảm thấy chân khí trong đan điền tang lên mạnh mẽ. Từng đợt chân khí tựa như nước xiết tuôn vào Đan Điền sau đó tràn ra xương cốt tứ chi. Thạch Mục mồ hôi như mưa. Làn da đã chuyển màu đỏ tím. Kinh mạch toàn thân tràn ngập chân khí nồng đậm, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Hắn bỗng nhiên mở to mắt. Ánh sáng đỏ tím trên người thình lình thu hết vào người.
Sau một lúc lâu, Thạch Mục thét dài một tiếng sảng khoái, quanh quẩn sâu dưới lòng đất.
Pháp trận chung quanh như bị ảnh hưởng, cũng chợt tỏa sáng hào quang.
Vô số quang mang đỏ rực như trăm sông đổ biển, mạnh mẽ chui vào cơ thể họ Thạch khiến uy áp trên người hắn không ngừng tăng cao.
Thải Nhi đứng gần đó, bị một luồng uy áp cường đại chấn văng, trong miệng phát ra tiếng kêu kỳ quái.
Trên đỉnh động quật hiện lên một tầng hắc quang, ngăn cản chấn động Linh lực Thạch Mục tỏa ra.
…
Quá trình này kéo dài trọn vẹn ba ngày ba đêm. Hồng quang do pháp trận tỏa ra mới dần trở nên ảm đạm, lộ ra thân ảnh Thạch Mục bên trong. Hắn lúc này giống như mới từ dưới nước chui lên, toàn thân ướt đẫm thế nhưng khuôn mặt tràn đẩy cảm giác hưng phấn.
Xích Viêm Hỏa Kinh rốt cuộc đã đột phá tầng tám, tiến vào tầng chín.
Bên trong khí phủ của Thạch Mục lúc này, chân khí nồng đậm hầu như ngưng tụ thành dạng lỏng, so với trước kia rõ ràng mạnh hơn gấp bội. Điều này cũng có nghĩa, hắn đã chính thức tiến vào cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ.