Chương 467: Thổ Cầu

Thân thể đám yêu thú phủ đầy vảy rồng màu vàng không ngừng lắc lư. Tất cả đều mở miệng lớn to như chậu máu, hướng về phía mọi người ở giữa không trung gầm rú không ngừng, nhưng chẳng biết tại sao lại không tiếp tục tấn công lần nữa.

"Là Thổ Cầu! Một lần mà xuất hiện nhiều như vậy!"

"Thổ Cầu này đao thương không nhập, thủy hỏa bất xâm, rất khó chơi!"

Mọi người đều tỏ ra giật mình hoảng sợ, có vài người ngoái nhìn những người khác theo bản năng, phần lớn đều lộ vẻ do dự...

Thạch Mục nhìn cự thú ở trước mặt, ánh mắt chớp lóe một cái, "Keng" một tiếng, đem Vẫn Thiết Trường Đao ở sau lưng rút ra, để ngang trước người, đối với Tử Lăng ở bên cạnh nhàn nhạt nói:

"Cẩn thận một chút! Đừng rời ta quá xa!"

"Yên tâm đi, Thạch đại ca!" Tử Lăng nhìn vẻ mặt dữ tợn của bầy thú bên nhưng lại có chút kích động.

"Chớ hoảng sợ! Không nên nghĩ đến việc tản ra mà chạy, như vậy chỉ tổ dẫn tới càng nhiều yêu thú. Chỉ có hợp lực đánh chết bọn chúng mới có đường sống!" Cơ Giang ở bên khác, nhìn những con Thổ Cầu kia, nét mặt hơi căng thẳng, lại rống to.

Dọc theo đoạn đường này, Cơ Giang đã có uy tín không nhỏ ở trong đám người này. Nghe những lời này, nhóm người lập tức gật đầu nói phải, cũng đều rút binh khí ra, vây quanh bầy thú.

Nhưng vào lúc này, mặt đất ở trước mặt bỗng nhiên rung chuyển, cây cối xung quanh "rầm rầm" đổ ngã, bên trong lòng đất vang lên những tiếng ồ ồ, khoảng khắc tạo thành cái hố rộng hàng mẫu.

Sau đó, hơn mười con Thổ Cầu từ trong bản thể phát ra những tiếng hô lạp, lui lại phía sau. Tiếp đó, bên trong hố sâu truyền ra tiếng vang thật lớn, vô số đá vụn bắn ra. Lại thêm một con cự thú màu vàng từ trong đó bay ra, dài chừng mười lăm mười sáu trượng, một thân lân phiến màu vàng trên đó hiện ra từng vòng linh văn, trên đầu còn có thêm một chiếc sừng màu tím.

"Không hay, là Thổ Cầu Vương!" Có người chỉ hơi chút quan sát thân hình to lớn của Thổ Cầu mới xuất hiện, liền kinh hãi hô lớn.

"Nơi đây vẫn là khu vực ngoại vi, sao lại xuất hiện loại yêu thú cao cấp này chứ?"

Những người khác cũng đều biến sắc.

Thổ Cầu Vương?

Thạch Mục nhìn con thú mới xuất hiện, tay nắm trường đao càng siết chặt thêm.

Khí tức mà yêu thú này tản ra rất lớn, quả thực không phải cứ dùng thủ đoạn mà có thể đối phó. Coi như là hắn một mình gặp phải, chỉ sợ cũng phải xuất ra một ít thực lực chân chính mới có khả năng hạ sát được nó, chỉ là không biết nơi này có mấy người có thể cản được.

"Rống!"

Ánh mắt Thổ Cầu Vương nhìn về mọi người ở trong không trung tràn đầy hung tàn, há mồn ra phát tiếng gầm nhẹ, khí tức trên người vô cùng cường đại, hiển nhiên đã đạt tới cấp Địa Giai trung kỳ. Nhưng với thân thể khủng bố của nó, sợ rằng võ giả cùng giai không có khả năng chiến thắng.

Đám Thổ Cầu khác ở xung quanh cũng nhất tề rống lên thất thanh, theo đó thân thể to lớn đều bay lên trời, mang theo mùi tanh đánh tới đám người.

"Không cần sợ, ngoại trừ Thổ Cầu Vương ra, đám Thổ Cầu còn lại luận về một chọi một không phải là đối thủ của chúng ta." Cơ Giang đang khi nói chuyện, sớm đã phi lên trước, thân hình phiêu hốt chớp động, giống như vô ảnh, mà trong lúc nhất thời một mình cuốn lấy Thổ Cầu Vương.

Lúc này bỏ chạy cũng đã muộn, dù sao thân ở trong vùng rừng đá xa lạ, nếu tùy tiện chạy trốn, dễ đưa tới những yêu thú khác nhìn trộm, càng rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Mà người tham gia thí luyện để nhập môn Thanh Lan, tự nhiên tuyệt không phải những kẻ ngốc, khi thấy Cơ Giang đối mặt với Thổ Cầu Vương kinh khủng nhất, cũng liền tuyệt những ý niệm khác, trên người sáng lên những quang mang kỳ lạ, theo đó cùng xông lên kịch đấu cùng bầy Thổ Cầu.

Trong phút chốc, tiếng rống lớn, các loại pháp thuật hào quang, ánh đao bóng kiếm, bay múa đầy trời.

Thổ Cầu mặc dù thân hình khổng lồ, số lượng cũng không ít, nhưng mọi người phút chốc tụ thành vòng tròn, tạo nên trận thế phòng thủ, đánh văng phần lớn công kích ra ngoài.

Thạch Mục cùng Tử Lăng liên thủ, chống đỡ công kích của hai con thổ cầu.

Thạch Mục che ở phía trước Tử Lăng, Vẫn Thiết Mạch Đao ở trong tay cuồng vũ, đánh ra tầng tầng ánh đao, như một tòa đại pháo liên thanh.

Tử Lăng cầm trong tay Phi Đoạn năm màu bay lượn trên dưới, ở quanh thân hình thành một tầng bảo hộ hào quang năm màu, từ đó phóng ra từng đoàn điện quang ngũ sắc.

Thạch Mục thi triển mạch đao khí thế như rời sông lấp biển, Thổ Cầu tuy rằng thân hình thật lớn, thế nhưng sau khi dính đòn, lập tức bị đánh ra ngoài. Lại thêm ngũ sắc điện quang của Tử Lăng cũng vừa lúc đánh trúng lên bọn nó, bộc phát từng trận lôi quang đẹp mắt.

Chỉ là năng lực phòng ngự của con thú này quá mức kinh người, sau mấy lần công kích, hai con Thổ Cầu vẫn như trước không bị thương tích gì đến tính mệnh cả, sau khi chuyển động thân hình một cái, liền vọt tới như sinh long hoạt hổ vậy.

Thạch Mục thấy thế, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Mặc dù ngay cả một phần ba lực lượng hắn cũng chưa vận dụng đến, hơn nữa cũng chưa thôi động bất kỳ chân nguyên lực lượng nào nhưng với trình độ thân thể mạnh mẽ của hắn, lúc này Vẫn Thiết Hắc Đao ẩn chứa lực lượng kinh khủng có thể khai sơn liệt địa một cách dễ dàng.

Nếu là ở Lam Hải Tinh, phổ biến yêu thú Địa Giai, sợ rằng chỉ một đòn cũng đủ phanh thân phá thịt.

Hắn dùng mấy đao dễ dàng đánh văng Thổ Cầu trước mặt, đồng thời cân nhắc có nên dùng thêm hai phần khí lực để thử một lúc.

Ầm! Một tiếng vang thật lớn từ cách đó không xa truyền đến! Dường như mấy chục tiếng sấm rền cùng vang!

Thạch Mục ngoài ý muốn theo tiếng động nhìn lại, rõ là Cơ Giang và con Thổ Cầu Vương đang ở trên bầu trời say sưa kịch đấu.

Thân hình to lớn của Thổ Cầu Vương lóe ra ánh sáng vàng sắc bén tới gai mắt, há lớn miệng, bảy tới tám khối cầu màu vàng lớn như cái cối xay xì xì bay ra, hướng phía Cơ Giang bắn tới, uy thế cực kỳ kinh người.

Ở giữa trung tâm từng quả cầu đều xen lẫn từng đoàn tia sét màu vàng, truyền ra từng trận sấm rền.

"Mậu Thổ Thần Lôi!"

Thạch Mục chỉ là hơi đánh giá, cuối cùng cũng nhận ra đó là gì, không khỏi rùng mình.

Cơ Giang thấy vậy, thất thanh kêu lớn, thân hình bắn ngược ra, mặt trước lục quang rực chói, phía sau thân hình gầy gò hai cánh như chớp dang rộng ra.

Ánh sáng thu lại trong nháy mắt, lộ ra một đầu yêu thú màu xanh biếc dài hơn mười trượng.

Ngoại hình giống như một con dơi lớn, chỉ có một đôi chi dưới, nhưng đầu lại như cái đầu rồng, tính từ cổ trên nửa thân hình đầy vẩy màu đen, thoạt nhìn rất dữ tợn.

Cơ Giang gầm nhẹ một tiếng, trên người hiện ra mảng lớn ngọn lửa màu xanh lá cây.

Đôi cánh bằng thịt sau lưng gã mở ra. Ngọn lửa màu xanh biếc bay ra cuồn cuộn. Từng đợt hỏa diễm như sóng triều, cùng với Mậu Thổ Thần Lôi ở trước mặt đụng vào nhau.

Ầm ầm!

Một mảng lớn xanh vàng hai màu gai mắt chiếu sáng xung quanh, tạo thành từng trận gió, đem Thổ Cầu và đám yêu tộc gần đó đẩy bay đi ra ngoài.

Thạch Mục sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên trường đao trong tay nhanh như tia chớp bổ ra hơn mười đạo đao ảnh, đem đám Thổ Cầu ở trước mặt ngạnh sanh chém thành hai nửa, đẩy Tử Lăng ở bên tay trái tránh ra, thân hình thoắt cái như quỷ mị xuất hiện cách đó mười trượng.

Lúc này, hai con Thổ Cầu ở chỗ khác liền bỏ qua đối thủ của nó, nhào tới tấn công điên cuồng.

Thạch Mục cười hắc hắc, cổ tay vung lên. Mảng lớn đao ảnh bay ra, cuốn lấy hai con Thổ Cầu đó. Trong lúc đó, hắn còn đưa mắt nhìn về phía trước đầy thong dong, không chút vội vàng.

Lúc này, Cơ Giang cũng bị cuồng phong đẩy ra xa hơn mười trượng nhưng quanh thân chợt hiện ra ánh sáng màu xanh lục, rất nhanh ổn định lại thân thể.

Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, một đoàn quang trụ màu vàng đất từ trong cơn lốc bắn ra, bắn tới Cơ Giang với tốc độ nhanh như điện xẹt.

Trong ánh sáng vàng rực chói chiếu ra quang mang trong suốt chiếu lấp lánh.

Cơ Giang lần này thực sự quá sợ hãi rồi, cái cánh thịt mở ra, tránh sang một bên nhưng vẫn chậm trong chớp mắt, nửa thân liền bị quang mang bắn trúng.

Két két!

Một trận dị hưởng, nửa người dưới của Cơ Giang bề mặt hiện ra một tầng nham thạch màu vàng đất dày cộm, hơn nữa tầng nham thạch này còn đang lan tràn lên thân trên của gã.

Cơ Giang hoảng sợ thét lớn một tiếng. Nửa người rực rỡ ánh sáng màu xanh lục, gắng gượng ngăn chặn nham thạch lan ra, cuối cùng cũng khiến cho nó dừng lại ở ngực.

Thế nhưng đôi cánh của Cơ Giang cũng bị nham thạch bao trùm ở bên trong, cả người dường như một tảng đá, rơi xuống phía dưới.

Độc Giác Thổ Cầu Vương sắc sáng vàng trên người ảm đạm đi không ít, xem ra thi triển bí thuật vừa rồi cũng khiến yêu thú này trả giá không nhỏ.

Nó không vội truy sát Cơ Giang. Thân hình to lớn ngừng lại, đánh tới chiến đoàn gần.

Nơi đó có ba Yêu tộc đang liên thủ đối phó với năm con Thổ Cầu, một người trong đó chính là đại hán râu quai nón. Tuy rơi vào thế hạ phong, thế nhưng hoàn toàn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.

Một trận gió tanh truyền tới, Thổ Cầu Vương to lớn đánh tới.

Nhóm ba Yêu nhân nhất thời hoảng hốt, ba người đối kháng với năm con Thổ Cầu đã chật vật rồi, lúc này lại thêm một con Thổ Cầu Vương cấp Địa Giai trung kỳ, căn bản vô phương chống lại.

Bon họ đều nghĩ cách bứt ra mà chạy, thế nhưng bị gắt gao cuốn lại, căn bản không cách phân thân.

Thổ Cầu Vương nhanh chóng đến bên, một cái trảo lớn chộp tới thanh niên mắt xanh.

Người này hoảng hốt, trên người hào quang màu bích lục rực chói, lập tức hiện ra bản thể, chính là một con cóc tinh lớn như căn phòng. Nó há miệng phun ra một đoàn quang trụ màu bích lục, đánh tới Thổ Cầu Vương.

Thổ Cầu Vương hơi cúi đầu, độc giác ở trên trán rực chói tử quang. Một đạo điện quang màu tím sắc bén bắn ra, xé rách hư vô, phát ra những tiếng vèo vèo lớn.

Ánh chớp màu tím đơn giản xé rách quang trụ màu lục, chợt xuyên thủng ngực con yêu thú cóc, khiến nó trong nháy mắt biến thành tro tàn.

Đại hán râu quai nón và thanh niên gầy ở bên cạnh thấy thế hoảng hốt.

Thanh niên có đôi mắt xanh thực lực cũng không kém, bản thể chính là dị thú Bích Tình Thiên thời Thượng cổ cực kỳ lợi hại, thế nhưng vừa đối mặt đã bị đánh chết.

Đại hán râu quai nón gầm nhẹ một tiếng, phất tay tế ra một thanh chiến đao màu đỏ thẫm. Thân đao bắn ra đao ảnh lớn tới mấy trượng, rực rỡ như ánh mặt trời chiếu sáng, quét ngang thành một vòng sáng cực lớn.

Thân thể thanh niên cao gầy phát ra hào quang rực rỡ, không hóa thân thành bản thể, trong cơ thể bay ra một cái pháp tướng hình sư tử thật lớn, phun ra xung quanh tám đạo bạch quang.

Thổ Cầu ở xung quanh không né kịp, nhất thời bị ánh đao, cột sáng làm bị thương, thậm chí có con bị chém rụng chân trước, nhất thời vòng vây xuất hiện một chút hỗn loạn, lộ ra chỗ hổng.

Đại hán râu quai nón phất tay thu hồi chiến đao màu đỏ thẫm lại, hóa thành một đoàn xích sắc độn quang, không chút do dự bay về phía lỗ hổng vừa được tạo thành.

Thanh niên cao gầy đang muốn theo sau, chợt nghe tiếng sấm chói tai truyền tới. Đạo điện quang màu tím thứ hai bất chợt bắn tới, hoàn toàn bao phủ Yêu nhân này vào đó.

Đại hán râu quai nón hoảng sợ như mặt cắt không còn giọt máu, bay giữa không trung ngoái đầu nhìn lại thì thấy Thổ Cầu Vương với thân hình khổng lồ ánh sáng màu vàng rực chói, đang ở đó lao tới còn nhanh hơn tốc độ của hắn mà đuổi kịp tới, độc giác trên trán lần nữa sáng lên tia điện màu tím sắc bén.

Thân thể đại hán run rẩy dữ dội, còn chưa có kịp phản ứng gì, thì "Xuy Lạp" một tiếng, một đạo điện quang màu tím xé rách hư không từ phía sau bay vụt tới.

Gương mặt của đại hán râu quai nón nổi gân xanh, điên cuồng hét lên, bất ngờ tung một lá bùa màu lục, bay vụt về sau, ngưng tụ thành một tấm quang thuẫn màu lục chắn ở phía sau.

Một trận sấm rền liên hồi!

Quang thuẫn run lên một chốc, mặt ngoài lục quang và ánh tím đan nhau chớp động vài cái, mới miễn cưỡng chặn lại điện quang màu tím.

Nhưng ngay sau đó, Thổ Cầu Vương phi tới với khí thế hung hãn, móng vuốt lớn ở chân trước tản mát ra hàn quang lạnh như băng, bỗng nhiên chụp xuống.

Răng rắc!

Quang thuẫn trong nháy mắt đầy vết rạn, liền có dấu hiện tan vỡ.

Đại hán râu quai nón hú lên một tiếng quái dị, bóp mạnh Thủy Thiên ngọc bội trên người.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện