Chương 1046: Một đòn của Thần cảnh (2)
Sau khi Thạch Mục nghe xong, cổ tay lật một lần, lấy ra lệnh bài trưởng lão của mình đưa cho nam tử mặt chữ điền.
Người kia nhận lấy vừa nhìn, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ngươi là trưởng lão của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc?
Nam tử mặt chữ điền hỏi.
Mọi người xung quanh vừa nghe thấy, lập tức giống như ấm đun nước, tiếng bàn luận ầm ĩ nổi lên bốn phía, nhất thời trở thành hỗn loạn.
- Không sai.
Thạch Mục gật đầu nói.
Thạch Mục vừa nói ra lời này, trong mấy vạn Yêu tộc xung quanh bất luận là đứng ngoài xem, hay tham dự lựa chọn, đều nhìn sang phía bên này. Trong con mắt lộ ra đầy thần sắc không thể tin nổi.
Địa vị của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ở trong Bách Yêu tộc trong tinh vực Thiên Hà thật sự rất đặc biệt. Trước đây rất lâu, đã từng đứng đầu tám tộc Hoang Cổ ở tinh vực Thiên Hà, cũng là tồn tại thực lực cường đại nhất trong Bách Tộc Thiên Hà.
Hiện tại lúc quá cảnh di chuyển, toàn bộ Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đã mai danh ẩn tích nghìn năm. Gần như hoàn toàn mờ nhạt trong ánh mắt của Bách tộc tinh vực Thiên Hà. Cho nên không ít người thế hệ trẻ tuổi đều chỉ nghe nói qua tộc này ở trong truyền thuyết.
Hiện tại, Thạch Mục lấy thân thể Nhân tộc đại biểu cho Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc tới đây tham dự, tất nhiên dẫn tới người của Bách tộc kinh ngạc vô cùng.
- Phì, thật buồn cười cho Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc này. Không ngờ xuống dốc đến mức như vậy. Lại có thể để cho một kẻ chỉ là Nhân tộc làm đại biểu. Thực sự khiến cho Bách tộc của tinh vực Thiên Hà mất hết mặt mũi.
Lão già mặt vàng này gắt lên một cái, vẻ mặt khinh thường nói.
- Yên lặng!
Đúng lúc này, bầu trời phía trên thạch đài đột nhiên truyền đến một giọng nói, giống như chuông vàng cực lớn, chấn động tới mức toàn bộ thạch đài cũng thoáng rung lên. Xung quanh thạch đài nhất thời trở nên yên tĩnh.
Thật là song âm công kích lợi hại!
Sắc mặt Thạch Mục khẽ biến, ánh mắt tập tủng nhìn về phía trên thạch đài.
Chỉ thấy không gian phía trên thạch đài đột nhiên vặn vẹo một hồi. Một lão già râu bạc tắng mặc trường bào màu đỏ từ trong hư không bước ra ngoài.
Râu tóc hắn trắng như tuyết, sắc mặt lại hết sức hồng nhuận, thần sắc có một chút nghiêm túc. Trên ngực áo bào màu đỏ trên người hắn có thêu một hình một con hỏa phượng giống như hỏa diễm, tinh mỹ vô cùng.
Thạch Mục quan sát khí tức trên người của người này vô cùng trầm ổn. Ánh mắt thu lại, bên trong có chứa tinh quang. Hắn liền biết người kia chính là cường giả Thần cảnh của Thiên Phượng Tộc đến đây kiểm tra mọi người.
- Trưởng lão Chu Minh.
Hai người Thiên Phượng Tộc vừa nhìn thấy, lập tức đi lên phía trước, đứng ngay ngắn, cung kính thi lễ một cái, mở miệng kêu lên.
- Thế nào lại hỗn loạn như thế? Còn ra thể thống gì nữa?
Sắc mặt của lão già râu bạc trắng lạnh lùng, nhỏ giọng trách cứ.
- Khởi bẩm trưởng lão, người kia thân là Nhân tộc, lại tự xưng là đại biểu của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc. Vì vậy đã gây ra một ít rối loạn. Chúng ta sẽ lập tức đi xử lý cho xong.
Nam tử mặt chữ điền cung kính nói.
Nghe được lời ấy, ánh mắt trưởng lão Chu Minh thoáng liếc nhìn về phía Thạch Mục, tùy ý phất phất tay, sau đó đi về phía chiếc ghế gỗ màu tím ở phía sau thạch đài.
- Được rồi, ngươi đi giao nộp quà mừng.
Nam tử mặt chữ điền đi trở về chỗ Thạch Mục bên này, liếc mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nói.
Thạch Mục nghe vậy, liền đi lướt qua bên cạnh hắn, tiến về phía nam nhân tuấn tú kia. Sau khi nộp quà mừng xong, hắn liền được bị an bài đi đến mảnh đất trống ở bên kia của thạch đài chờ.
Chờ đến khi mặt trời lên cao, tới gần buổi trưa, mảnh đất trống bên kia thạch đài vốn không rộng lắm, đã có người đứng đầy. Tất cả bọn họ đều là những người tới tham gia kiểm nghiệm, xuất thân trong sạch, lại giao nộp đủ quà mừng.
Thạch Mục cùng Thư Hữu Kim và Phương Trăn đứng chung một chỗ. Thải Nhi lại theo An Hoa lùi ra bên ngoài, chờ cuộc kiểm tra bắt đầu.
Chỉ thấy trưởng lão Chu Minh từ trên chiếc ghế gỗ màu tím đỏ đứng lên, đi tới giữa thạch đài. Ánh mắt hắn đảo qua tất cả những người tới tham gia khảo hạch.
- Các vị, lão phu tên là Triệu Chu Minh, chính là một trưởng lão chủ sự trong Thiên Phượng Tộc, chịu trách nhiệm công việc sát hạch đối với các vị hôm nay. Nội dung sát hạch vô cùng đơn giản. Chỉ cần các ngươi có thể tiếp được một chiêu một phần mười uy năng của lão phu, liền có tư cách tham gia lựa chọn bầu bạn của thánh nữ Thiên Phượng Tộc ta.
Trưởng lão Chu Minh cao giọng nói.
Sau khi mọi người ở dưới đài nghe xong, trên mặt đều lộ ra vẻ khó coi. Trước đó tuy rằng bọn họ đều biết phải tiếp được một chiêu của cường giả Thần cảnh, nhưng vẫn chưa nói rõ ràng là một phần mười uy năng. Vì vậy rất nhiều người còn ôm một tia may mắn, mong mỏi cường giả Thần cảnh có thể chỉ vận dụng một phần trăm uy năng hoặc ít hơn.
- Khởi bẩm trưởng lão, thực lực chúng ta cùng ngài chênh lệch ngàn vạn dặm. Nếu chẳng may chịu không nổi một đòn một phần mười uy năng của ngài, chẳng phải là nguy hiểm đến tính mạng sao?
Cuối cùng có người không nhịn được mở miệng hỏi.
- Lão phu tự có chừng mực. Sẽ không đả thương tới tính mạng của các ngươi.
Chân mày Triệu Chu Minh nhíu lại, nói.
Nghe được nói thế, mọi người mới thoáng an lòng, không nói nữa.
- Các vị nếu không có vấn đề, vậy việc này không nên chậm trễ nữa. Bắt đầu đi.
Triệu Chu Minh cất giọng nói.
Mọi người nghe vậy, lại trở nên lặng lẽ. Thỉnh thoảng, truyền đến tiếng xì xào bàn tán. Thỉnh thoảng có người nhìn về phía Triệu Chu Minh. Nhưng lại không có người nào tiến lên.
- Thế nào? Lại không ai dám bắt đầu nhận của lão phu một chiêu sao?
Ánh mắt Triệu Chu Minh đảo qua trên người cũng những người đang đứng ở đó, hừ lạnh một tiếng nói.
Tàng Thanh của Quỷ Ngưu Tộc cắn răng, hai tay nắm chặt, đi lên thạch đài trước.
- Ra mắt gặp trưởng lão.
Tàng Thanh nhìn về phía Triệu Chu Minh thi lễ một cái, sau đó liền bày ra tư thế chuẩn bị.
Triệu Chu Minh gật đầu, sau đó cũng không nói hai lời. Tay phải bỗng nhiên đưa về phía trước.
Đầu ngón tay có linh quang lóe lên.
Trên bầu trời mây trắng bao quanh bỗng nhiên giống như bị triệu hoán, tập trung lại với nhau, hóa thành một bàn tay cực lớn kích cỡ chừng trăm trượng. Một linh áp cực kỳ cường đại liền từ trong phát ra ngoài.
Tàng Thanh ngẩng đầu nhìn Vân Chưởng kia, trên trán đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại. Trong lúc nhất thời hắn không ngờ không biết nên làm ra phản ứng gì.