Chương 1205: Tiền tuyến báo nguy (1)
- Mở
Chỉ nghe trong miệng đại trưởng lão phát ra một tiếng quát nhẹ. Mảnh sao nàynhất thời đột ngột phát ra ánh sáng màu xanh, gắn liền với một màn ánh sáng màu xanh nhạt.
Trượng gỗ trong tay đại trưởng lão khẽ giơ lên, trượng điểm nhẹ ở trên Thánh Phôi của Địch Phong.
- Oong.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Từng vòng sóng chấn động ánh sáng hình tròn bao phủ trên Địch Phong Thánh Phôi trở nên nhộn nhạo, giống như chấn động trên mặt nước, từng tầng lan tràn ra, từng tầng mở rộng, cho đến khi đập vào trên màn ánh sáng màu xanh này.
Tộc trưởng các tộc ở xung quanh thấy một cảnh tượng như vậy, không khỏi kinh ngạc từ ghế ngồi đứng phắt dậy. Tất cả đều lao tới bao quanh phía bên này.
Ánh sáng trên màn ánh sáng màu xanh đột ngột phát ra. Từng bức vẽ bắt đầu từ đó hiện ra.
Chỉ thấy trong một mảnh bầu trời tối đen như mực, hơn trăm chiến thuyền chiến hạm khổng lồ phân ra thành hai hàng. Hỏa lực hai bên đều mở ra. Vô số cột ánh sáng kim sắc và ngân sắc cực lớn đan xen khắp nơi, xé hư không ra thành vô số những lỗ thủng lớn.
Tất nhiên uy lực như vậy, những chiến hạm Thạch Mục nhìn thấy được ở trong trận đánh ở thánh địa Thanh Lan không có khả năng so sánh được.
Mọi người qua màn ánh sáng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tuy rằng trong tai không nghe thấy tiếng pháo nổ vang, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được từ trong đó truyền ra chấn động kịch liệt. Tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Đây là... hình ảnh ba tộc liên quân Thiên Phượng cùng Thiên Đình giao chiến.
Một tộc trưởng Yêu tộc hai mắt đỏ đậm, trên đầu có một cái sừng nhọn nhận ra cảnh tượng bên trong màn ánh sáng, mở miệng kêu lên.
- Không sai, đây là cảnh tượng ở tiền tuyến.
Có một tộc trưởng khác cũng kêu lên.
- Nhìn bộ dạng như vậy, ba tộc ngược lại còn có lực chống đỡ. So với tin tức ta nhận được tin tức trước đó đã có chút chênh lệch.
Thư Hữu Kim trầm tư một lát, mở miệng nói.
- Tin tức gì?
Thạch Mục hỏi.
- Trước đó có tin tức truyền đến. Nói rằng Thiên Đình hình như đang tăng cường binh lực cho tiền tuyến. Ba tộc đã có chút căng thẳng.
Thư Hữu Kim đáp.
Đúng lúc này, hình ảnh trong màn ánh sáng màu xanh đột nhiên chuyển đổi. Lại biến thành một cảnh tượng khác.
Chỉ thấy mấy chiếc chiến hạm đã bị nghiền nát. Thân chiến hạm phân tán bốn phía, trôi lơ lửng ở trong tinh không. Mấy trăm tu sĩ với trang phục khác nhau đang chém giết kịch liệt.
Ở trên chiến trường này, số lượng người khá nhiều chính là phía bên Yêu tộc của Thiên Hà. Dẫn đầu hình như chính là Địch Phong.
Chỉ có điều bởi đây là trí nhớ của hắn, cho nên trong hình ảnh không nhìn thấy bóng dáng hoàn chỉnh của hắn. Chỉ có thể nhìn thấy được pháp bảo trong tay hắn không ngừng bùng lên ánh sáng, công kích về phía kẻ địch phía trước.
Còn bên kia, số lượng người của Thiên Đình ít hơn, bị bên này áp chế, dần dần rơi vào hạ phong.
Thông qua hình ảnh trong màn ánh sáng, có thể thấy được Địch Phong có chút luống cuống, không đợi minh quân phía sau theo kịp, liền một mình truy sát về phía quân địch đang tan tác.
Đúng lúc này, ở sâu trong hình ảnh trên màn ánh sáng đột nhiên có ánh sáng trắng lóe lên, xuất hiện một thân ảnh màu trắng.
- Là hắn.
Thạch Mục nhướng mày, lạnh giọng kêu lên.
Thân ảnh màu trắng kia chính là Nam Cung Cảnh một trong Thập Nhị Tiên Tướng.
Nhưng thấy hắn di chuyển, đứng trong hư không, từ phía xa chỉ một ngón tay về phía Địch Phong. Một đạo hàn quang màu trắng lập tức bắn ra, lao về phía bên này.
Thân thể Địch Phong dường như lắc lư một cái, muốn tránh thoát.
Nhưng vào lúc này, trên người của hắn đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng màu xanh lam, giống như dải lụa màu, trói chặt hắn lại ở tại chỗ, khiến hắn không thể nào động đậy được.
Trong ánh sáng màu xanh lam, hiện lên từng phù văn màu xanh lam sẫm. Thoạt nhìn cũng không giống như là pháp bảo gì, có vẻ rất đặc biệt dị thường.
- Còn có đại năng Thần cảnh khác.
Chân mày Thạch Mục nhíu chặt lại, trầm giọng nói.
Có thể dưới một đòn, liền khống chế một tồn tại Thần cảnh, vậy đối phương tất nhiên cũng là một đại năng Thần cảnh.
Chỉ thấy hình ảnh trong màn ánh sáng rẽ bên phải. Dường như Địch Phong muốn quay đầu lại, nhìn thấy rõ người trói mình đến tột cùng là người phương nào.
Nhưng không chờ hắn quay đầu đi, một luồng ánh sáng trắng đã bay tới tập kích, đánh vào phía trên người của hắn.
Hình ảnh trong màn ánh sáng màu xanh bỗng nhiên chấn động, hình ảnh liền thoáng ngừng lại.
Đây cũng là cảnh tượng cuối cùng, Địch Phong nhìn thấy được trước khi bị bắt.
Màn ánh sáng màu xanh trong hư không chậm rãi trở nên tán loạn. Thánh Phôi Địch Phong trong tay Thạch Mục cũng hóa thành một luồng kim quang, tiêu tán ra.
- Các vị thấy thế nào?
Ánh mắt Thạch Mục đảo qua mọi người, mở miệng hỏi.
Toàn bộ bên trong đại điện đều lặng im một mảnh. Trên mặt không ít người lộ ra vẻ trầm ngâm. Trong khoảng thời gian ngắn lại không có người nào trả lời.
- Không biết các vị có chú ý đến hay không? Lúc trước trong trí nhớ Địch Phong trưởng lão xuất hiện hài cốt chiến hạm, tất cả đều là thuộc về phe liên minh ba tộc?
Thạch Mục bỗng nhiên mở miệng nói.
- Cái gì...
Tộc trưởng Giao Quỷ há cái miệng lớn, lộ ra răng nanh bên trong, có vẻ có chút kinh ngạc.
- Thạch tộc trưởng không nói, ta thật ra không có chú ý tới.
Tộc trưởng Nham Hùng nghe vậy liền nói.
- Bên ngoài vẫn có lời đồn, Thiên Phượng ba tộc miệng cọp gan thỏ, thực lực vốn cũng không sánh bằng Thiên Đình. Chỉ sợ tin tức ở tiền tuyến đúng như ta nhận được, đã tràn ngập nguy cơ.
Sắc mặt Thư Hữu Kim ngưng trọng nói.