Chương 1341: Đưa tiễn (1)
Hai ngày sau, Võ Nham Tinh.
Trong một sơn cốc u tĩnh trong Bàn Quy Tộc, có một tòa động phủ yên tĩnh.
Trong phủ có một mật thất, lúc này đang tràn đầy lục quang óng ánh, lóe động cũng có tiết tấu, khiến cho động bích (bức tường/vách động) bốn phía được ánh sáng chiếu rọi nhìn lấp lánh như phỉ thúy.
Ở chính giữa lục quang, Thạch Mục nhắm nghiền hai mắt, ngồi xếp bằng, trước người lơ lửng một cái đỉnh nhỏ hư ảnh màu xanh mượt, đang từ từ xoay chuyển, từ trong tản phát ra từng luồng ánh sáng màu xanh, lượn lờ quanh người.
Lúc trước liên tục kịch chiến, mặc dù cuối cùng Di Thiên Liên Minh đại thắng, nhưng bất luận là thân thể hay là tâm thần đều phải chịu hao tổn không nhỏ, cần phải tốn chút khí lực tu dưỡng lại, mới có thể phục hồi như cũ được.
Một lát sau, Thạch Mục nhíu mày một cái, lục quang trong phòng dần dần biến mất, cái đỉnh nhỏ hư ảnh trước mặt cũng biến mất không thấy đâu.
- Có lời gì, vào đây nói đi. - Thạch Mục mở to hai mắt, thản nhiên nói.
Ngay sau đó, tiếng cửa đá gặp ma sát vang lên, một nữ tử xinh đẹp đi vào, lại chính là Kim Tiểu Thoa.
- Thạch Mục, Tuyết Nhi đã bị các người nhốt mấy ngày rồi, đệ định xử lý muội ấy như thế nào? - Kim Tiểu Thoa vừa vào trong mật thất, liền lập tức mở miệng hỏi.
- Tỷ muốn đệ xử lý như thế nào? - Thạch Mục ngẩng đầu lên nhìn nàng, hỏi lại.
- Tuyết Nhi đối đãi với đệ như thế nào không cần phải nói nhiều nữa, ta đương nhiên hi vọng đệ có thể thả muội ấy đi. - Kim Tiểu Thoa nói.
- Đưa ta đi gặp muội ấy. - Thạch Mục mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Kim Tiểu Thoa thấy hắn không cho đáp án, vẫn muốn hỏi nữa, Thạch Mục đã đứng dậy, tự mình đi ra bên ngoài mật thất.
Thạch Mục và Kim Tiểu Thoa ra đến bên ngoài mật thất, trước sau bay lên, hóa thành hai đạo hồng quang, bay ra ngoài sơn cốc.
Trên đường, hai người không nói một lời, một mạch bay về phía Tây.
Sau một nén nhang, hai người hạ xuống một tiểu viện nhỏ ở một chỗ hẻo lánh dưới chân một ngọn núi thấp.
Tiểu viện này được bao chùm bởi một tầng cấm chế quang mạc màu vàng nhạt, diện tích ước chừng khoảng bảy, tám mẫu, tương đối yên tĩnh, xung quanh mà một rừng cây cổ mộc.
Hai người đến trước cửa, đứng sóng vai.
Ở ngoài cửa, hai bên trồng hai cây bạch quả cao to, dưới hai cây lại bày hai cái ghế ngồi bằng đá.
Trên hai ghế ngồi này khắc một vài phù văn cổ xưa, trong cách rãnh của phù văn đầy bụi bặm, thoạt nhìn thì hết sức bình thường.
Thạch Mục lại biết, đây là phai chỗ trận khu của trận pháp phong ấn cả toàn tiểu viện này.
Trận pháp phong ấn này chính là do Bàn Quy Tộc bố trí, tự có chỗ bất phàm, nhưng đối với Thạch Mục hiện nay mà nói, lại đã không tính là gì nữa rồi.
Trên ngón tay hắn lóe lên quang mang, điểm nhẹ mấy lần trong hư không, mấy đạo quang mang lập tức bay vào trong ghế ngồi bằng đá dưới gốc cây bạch quả.
Chỉ nghe “xuy” một tiếng, một chiếc ghế ngồi chếch về phía bên phải vài thước.
Sau đó, trongđại trận cũng mở ra một lỗ hổng rộng vài thước.
- Đi thôi.
Thạch Mục nói một tiếng, liền cất bước đi bộ vào bên trong.
Kim Tiểu Thoa thấy vậy, vội vàng đi theo, đi vào trong tiểu viện.
Hai người xuyên qua sân và phòng khách, đến trước cửa nhà chính.
Cộc cộc cộc!
Thạch Mục giơ tay lên, gõ nhẹ vài cái lên cánh cửa.
- Vào đi! - Trong cửa vang lên thanh âm lạnh lùng.
Thạch Mục đẩy cửa ra, đi vào trong.
Kim Tiểu Thoa cũng đi theo sau người hắn, do dự một chút, lại không tiến vào, mà lại giơ tay lên đóng cửa phòng lại, khẽ thở dài một cái.
Bước vào trong phòng, Thạch Mục liền nhìn thấy Tây Môn Tuyết đang ngồi ở bên cạnh cái bàn tròn, trong tay đang cầm một quyển sách cổ, an tĩnh đọc sách.
Trên người nàng không có bất kỳ pháp bảo xiềng xích nào giam cầm, nhưng Thạch Mục lại có thể nhìn ra được, trong linh hải của nàng, đã bị bày trí một đạo cấm chế vô cùng lợi hại, khiến cho linh lực của nàng bị phong kín, hoàn toàn không có cách nào điều động được một chút nào.
Sở dĩ Thạch Mục nhìn ra được cấm chế này, là bởi vì cấm chế này là loại đặc biệt của Di Thiên Cự Viên nhất tộc.
Nói cách khác, đạo cấm chế này trên người Tây Môn Tuyết, chính là do hôm đó đại trưởng lão đích thân bày đặt.
- Tuyết sư tỷ. - Thạch Mục trầm mặc một lát, mở miệng nói một tiếng.
- Thật không ngờ, lần này gặp mặt, ta lại trở thành tù nhân của đệ. - Tây Môn Tuyết bỏ cuốn sách cổ xuống, nhìn Thạch Mục, có chút cảm khái nói.
- Tỷ biết, ta chưa từng nghĩ muốn giam cầm tỷ. - Thạch Mục mở miệng nói.
- Nhưng ta và đệ, bây giờ đã đứng ở hai phía đối lập rồi. - Tây Môn Tuyết mỉm cười, nói.
Thạch Mục nhìn dung mạo mỉm cười tuyệt mỹ của nàng, lại rõ ràng có thể từ trong đó nhìn thấy một vẻ cô đơn.
- Nếu tỷ đã lựa chọn Thiên Đình, vì sao trước đây còn muốn nói cho ta biết chuyện của Võ Nham Tinh? - Thạch Mục hít một hơi, lên tiếng hỏi.
Tây Môn Tuyết nghe xong, lại rời mắt khỏi người Thạch Mục, nhìn sang một bên khác, mục quang trong đôi mắt xinh đẹp ngưng lại, giống như rơi vào trầm tư, rất lâu cũng không nói gì.
Thạch Mục thấy vậy, cũng không có thúc giục gì, chỉ yên tĩnh nhìn đối phương, cũng rơi vào trầm mặc.
Lúc này, dường như cả thời gian trong gian phòng cũng ngưng đọng lại.
Không biết bao lâu sau, hàng lông mi dài của Tây Môn Tuyết mới khẽ run lên, giống như khôi phục tinh thần lại, mỉm cười tự giễu lắc đầu một cái, khuôn mặt tươi cười rất xinh đẹp.
Nhưng nàng lại không nhìn Thạch Mục, cũng không có mở miệng giải thích gì cả.