Chương 26: Chuyển trường

Linh hồn Yaku Hitomiko* kết hợp nhất thể, hiện thân ở trước mặt chúng tôi.

Đã trải qua trăm năm với Sess, tôi lại không biết làm thế nào để tiếp nhận hiện thực trước mắt, tôi biết là sẽ có lúc phải về thế giới của mình. Trí nhớ của con người thật kỳ quái, cha mẹ là người sinh tôi và nuôi dưỡng tôi, nhưng hiện tại nghĩ đến lại cảm thấy gương mặt bọn họ tôi lại hoàn toàn không vui vẻ bằng nhìn thấy khuôn mặt của Sess.

Về sau sẽ không còn được gặp lại hắn

Linh hồn Yaku Hitomiko vừa hiện thân lập tức rụt lui lại, nói lớn: “Không! Vì sao còn muốn cứu tôi! Tôi không muốn sống lại! Tôi không muốn đối mặt với những thứ kinh khủng đó!”

“Hitomiko…” Yaku Koumyo đau lòng kêu tên con gái, sau đó ngẹn lời không nói được gì.

Trừ tà là kế thừa huyết mạch truyền thống, nên cũng không có cách nào khác.

“Đều tại mọi người! Đều là lỗi của mọi người! Tại sao muốn sinh con ra!” Linh hồn Yaku Hitomiko gào thét lớn, cự tuyệt tiến hành nghi thức dung hợp với thân thể.

“Thực xin lỗi, Hitomiko, nhưng con không thể để Natsumi Hitomi không thể quay về thế giới của mình, cho nên…” Gotou Akira là người dịu dàng, cho dù đối với con gái, ông cũng không nghiêm khắc nổi

“Không muốn không muốn không được!” Linh hồn Yaku Hitomiko liên tục hét, trốn ở góc tường không chịu đi ra. Xem ra cô ấy đã chịu đựng đủ, cũng bị dọa đủ! Nhưng tôi đã quen.

Thật sự là vui đùa, nếu hai chúng tôi đổi chỗ cho nhau thì thật hoàn mĩ.

Đột nhiên ngẩn ra, đó có lẽ là một biện pháp tuyệt vời. Tôi cắn răng nói: “Tôi có một biện pháp, nhưng không biết mọi người có đồng ý hay không.”

“Biện pháp gì?” Yaku Koumyo hỏi.

“Để cô ấy thay thế con, còn con lưu lại.”

Nhóm Yaku Koumyo trầm mặc, nhưng Gotou Akira lập tức nói: “Biện pháp này tốt, nhưng con sẽ chịu thiệt.”

Tôi phe phẩy hai tay nói: “Không, con cũng không thiệt, ở đây, con đã quen rồi.”

Yaku Koumyo nhìn tôi: “Nếu con trở về, Xích Diễm cũng sẽ đi theo con trở về, dù sao chủ nhân mà nó nhận định là con. Mà thế giới của con lại là thế giới hòa bình, Hitomi ở đó có lẽ sẽ được sống yên ổn. Mẹ cũng đồng ý!” Bà ấy cũng quyết định rất nhanh.

Mọi người nhìn linh hồn Yaku Hitomiko, cô ấy hỏi nhỏ: “Nơi đó không có quái vật và u linh sao?”

“Có lẽ có, nhưng cô không thể nhìn ra.” Thân thể kia của tôi quả thật không nhìn thấy mấy thứ đó.

“Vậy con muốn đi, ba mẹ, con rất xin lỗi, con không muốn phải trải qua mấy chuyện kinh khủng đó.”

“Bố mẹ hiểu.”

“Hitomiko, xin hãy thay tôi chăm sóc cha mẹ tôi, cám ơn! Đã để cô phải thay tôi tiếp tục sống ở đây, khiến cô gặp phải phiền toái, thật sự xin lỗi.” Yaku Hitomiko rất có lễ phép cúi đầu với tôi, nữ hài Nhật Bản luôn có lễ phép, tôi xấu hổ!

Yaku Koumyo nhìn nhìn con gái, sau đó lôi kéo tay của tôi nói: “Từ hôm nay, con là con gái của bố mẹ, Hitomi.” Nói xong, bà niệm chú ngữ, linh hồn Yaku Hitomi liền biến mất

Nhìn ánh mắt của Yaku Koumyo và Gotou Akira, tôi có chút mất tự nhiên, ăn ngay nói thật: “Thực xin lỗi, sở dĩ con lưu lại cũng không phải toàn bộ là vì mọi người, con thật ích kỷ, con không thể quên đi người đã cùng con sinh hoạt mấy chục năm, con muốn lưu lại, là vì muốn ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn…”

“Chỉ cần con lưu lại, bố mẹ sẽ không mất đi con gái, cám ơn!” Yaku Koumyo vừa nói xong, liền bị Gotou Akira ôm vào trong ngực, mà tôi bị bà ấy kéo vào trong dạ.

Gotou Akira nói: “Hitomiko, hôm nay thực xin lỗi, năng lực của cha và mẹ hiện tại đã gần như hao hết, nên ngày mai mới có thể giúp con triệu hồi rồng Kim Cương.”

“Không sao cả!” Tôi gật gật đầu, bọn họ có thể ủng hộ tôi đã là tốt lắm rồi.

Tắm nước ấm, sau đó ngủ trên giường, thật sự là thoải mái.

Hiện tại Sess đang làm gì nhỉ, có phải cực kỳ lạnh nhạt đi về? Đối với một con người mà nói, vài chục năm là rất quan trọng, nhưng đối với yêu quái, có lẽ chỉ là muối bỏ biển! Nghĩ nghĩ liền mơ mơ màng màng ngủ mất. Nhưng con người rất chú trọng thói quen, giường rất thư thái ngược lại ngủ không được ngon. Nửa đêm bừng tỉnh, sau đó đứng lên đi toilet.

Sao đèn thần miếu còn sáng vậy, tôi mặc áo khoác đi về hướng thần miếu, thấy Yaku Koumyo cùng Gotou Akira ngồi mặt đối mặt, biểu cảm rất ngưng trọng.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nghe nói thời gian mà tôi rời đi thế giới chỉ có hai ngày, hẳn là không xảy ra chuyện gì mới đúng. Tôi nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, nghe lỏm, sau một lúc lâu mới nghe thấy Yaku Koumyo nói: “Anh thật sự quyết định như thế?”

Gotou Akira nắm tay Koumyo nói: “Koumyo, em hẳn là nhìn ra biểu cảm của Hitomi, nhất định con bé không muốn rời xa người quan trọng nhất. Cho nên, chúng ta nhất định phải đưa con bé trở về.”

“Nhưng thân thể của anh…”

“Làm con gái của chúng ta rất khó, dù thân thể này chịu nguy hiểm, chúng ta cũng phải thực hiện nguyện vọng của con.” Gotou Akira cười nhẹ, làm tôi nhớ đến cảnh tượng cha của Gotou Akira vì cứu ông mà hy sinh.

Tôi rất muốn gặp Sess, nhưng cũng không muốn hy sinh người nào để thành toàn hạnh phúc của mình. Nhẹ nhàng đi vào, đứng ở cửa nói: “Không cần, con không cần trở về, không sao đâu.”

Quay đầu chạy đi, ngực nghẹn muốn chết, đau muốn chết.

Chỉ chốc lát sau, Yaku Koumyo mở cửa phòng tôi ra, nói: “Hitomi, thật sự không muốn quay về sao?”

“Con rất muốn trở về, nhưng cũng không muốn vì trở về mà phải hy sinh bố.”

“Cũng không phải là nhất định sẽ có chuyện không may.”

“Nhưng có nguy hiểm không phải sao?”

“Vậy con lưu lại không phải là không có ý nghĩa sao?”

“Không đâu, có bố có mẹ còn có em trai.” Tôi ngẩng đầu ngây ngô cười.

Yaku Koumyo vỗ nhẹ đầu tôi nói: “Ngốc!”

Trầm mặc một chút, đột nhiên ma xui quỷ khiến tôi hỏi: “Mẹ biết thần miếu Higurashi không?”

“Thần miếu Higurashi của Tokyo?”

A! Tôi lắp bắp kinh hãi, mẹ biết? Như vậy hai thế giới này cũng có nơi tương thông? Kích động gật đầu nói: “Đúng vậy, thần miếu Higurashi của Tokyo!”

Yaku Koumyo nhìn tôi kích động như vậy liền nói: “Đương nhiên biết, đó là nhà chị mẹ.”

“Chị?”

“Chính là bác của con, mấy ngày hôm trước có tới, còn mang theo đứa con trai nữa, lúc ấy con vội vã đi ra ngoài nên chỉ chào một câu.”

“Bác Higurasi? Con trai của bác ấy tên là gì?” Trong trí nhớ, hình như bà Higurasi là người rất dịu dàng, lúc ấy Yaku Koumyo có giới thiệu tên con trai của bác, nhưng tôi hoàn toàn quên

“Sota”

“A!” Đúng vậy, đã nói lúc ấy cảm thấy tên này rất quen, đó chẳng phải là tên của em trai Kagome sao

“Có phải bác có con gái không, con gái bác tên là gì?” Tim đập rất nhanh, có lẽ còn có thể nhìn thấy Sess, chỉ cần nhìn thấy Kagome.

“Kagome, hơn con hai tháng, là chị con…”

OY! Tôi trực tiếp ngồi thẳng dậy, kích động nói: “Con muốn chuyển trường! Con muốn đi Tokyo! Có được không có được không?”

“Đương nhiên là được, nhưng vì sao?”

“Bởi vì có lẽ con đã tìm được biện pháp gặp lại hắn.” Tuy bên kia hình như đã qua mấy trăm năm, nhưng hẳn là hắn vẫn còn nhớ được tôi!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện