Quyển 3 - Chương 5: Bức tranh
Phòng tắm không có ai sử dụng, mặt đất khô ráo, sao cô lại trượt chân?
Trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ, lập tức hoảng sợ đến mức không để ý đến đau đớn nữa. Tiếng răng rắc, răng rắc vang lên tựa như truyền đến từ nơi sâu thẳm trong lòng đất. Mặt tường hoa văn đột nhiên lõm xuống, một chiếc tủ kiểu âm tường xuất hiện trước mắt.
Trong nháy mắt, cô tưởng tượng ra rất nhiều thứ, tưởng tượng ra rất nhiều câu chuyện kinh hoàng. Từng chuyện lướt qua miền ký ức, các cảnh tượng trong đầu như xuất hiện ngay trước mắt.
Trước đây, một đoàn làm phim muốn quay một bộ phim tình cảm. Đạo diễn không hài lòng lắm với nữ chính A, đột nhiên có một ngày, trong màn hình xuất hiện khuôn mặt của diễn viên B. Đạo diễn vô cùng vui mừng, bởi vì cô B rất nhập vai. diễn xuất thành thạo. Nhưng cô ta chưa bao giờ nói chuyện với đoàn làm phim, giống như độc diễn một vở kịch vậy.
Rốt cuộc có một ngày đã quay xong phim, lúc đạo diễn cắt nối biên tập khen ngợi B là một thiên tài với người khác. Nhưng những người khác đều rất hoang mang, bởi vì không ai thấy diễn viên mới nào hết, họ vẫn luôn thắc mắc tại sao đạo diễn lại đột nhiên khoan dung với A như vậy? Diễn cảnh nào cũng một lần là xong.
Nam diễn viên chính còn nói giỡn, không phải gặp ma rồi chứ? Tiếng nói vừa dứt, một cơn gió lạnh ùa tới, khiến mọi người dựng đứng tóc gáy. Lúc này mọi người nhìn lại màn ảnh, quả nhiên phát hiện ra cô B xa lạ. Cô ta vẫn đứng bên cạnh A, dựa theo nội dung vở kịch, diễn xuất xuất sắc hơn, thậm chí lúc diễn cảnh hôn cũng đoạt vị trí của A.
Nam diễn viên chính ngất xỉu ngay lập tức. Phó đạo diễn nói nhất định là lúc quay phim đã kinh động đến “đại tiên” nào rồi, xin đạo diễn mau cắt bỏ toàn bộ các cảnh cô B diễn để tránh bất kính. Nhưng lời này vừa dứt, diễn viên B trên màn ảnh đột nhiên quay đầu lại, thê lương thét lên: “Thả tôi ra! Ai nhốt tôi vào trong màn hình! Thả tôi ra!” Lúc cô ta nói, màn ảnh nhấp nháy không ngừng, còn vang lên tiếng bôm bốp như có ai vỗ vào, ghê rợn đến mức tất cả mọi người đều khiếp sợ, không dám nhúc nhích. Cùng lúc đó, bên ngoài phòng cắt nối biên tập phim vang lên một loạt âm thanh, có người cầm giày cao gót đập vào, rất dồn dập, rất cấp bách.
Sau đó, cửa mở ra, nữ diễn viên A đứng đó, mặt mày trắng bệch. Đạo diễn vội vàng kéo cô ta vào, nói với cô ta đoàn làm phim xảy ra chuyện ma quái, bảo cô ta đừng ở một mình. A nói: “Tôi vốn đến tìm các người”. Đạo diễn hỏi cô ta có chuyện gì, cô ta đột nhiên cười u ám, đưa tay bóp cổ đạo diễn, lại hung tợn nói: “Ai cho ông cắt phần diễn của tôi!” Lúc nói chuyện, trên người cô ta tỏa ra mùi hôi thối của xác chết.
Đến cùng ai là ma? Ai là người? Là người hại ma, hay là ma hại người? Cuối cùng không ai biết được, bởi vì… không còn ai sống sót.
Còn có một vụ án hình sự rất chấn động. Một người đàn ông có tình nhân bên ngoài, muốn ly hôn. Nhưng người vợ ỷ vào nhà mẹ đẻ có tiền có thế, kiên quyết không chịu. Cho nên người đàn ông này giết chết vợ mình, bỏ vào tủ đứng âm tường trong nhà tắm. Sau đó gã rửa sạch vết máu trên người, nghênh ngang đi gặp tình nhân. Đáng sợ là sau khi về nhà, gã không tiếp tục xử lý xác chết, cứ mặc cho xác vợ mình đứng ở đó.
Chiếc tủ trong nhà tắm của gã rất nhỏ, ván tủ lại khá mỏng. Xác chết rữa nát đến mức độ nhất định sẽ phù lên, cho nên sẽ bật cửa tủ ra. Trùng hợp lúc ấy gã có một người bạn đến chơi, mà còn đang đi vệ sinh. Lúc ngồi trên bồn cầu, thấy vách tường đối diện đột nhiên bị nứt, một xác nữ rữa nát đang nhìn mình từ phía đối diện.
Người bạn sợ đến mức gào toáng lên chạy ra ngoài, hành động giết vợ của tên đàn ông này cũng bị phơi bày. Tuy gã bị luật pháp trừng trị, nhưng người bạn này đã hoảng sợ quá mức, trở nên căng thẳng, cứ khăng khăng nói với người khác rằng xác nữ kia cười với mình, bởi vì môi đã thối rữa hết sạch, lộ ra phần nướu răng đầy máu.
Mà lúc cảnh sát hỏi người đàn ông kia tại sao không tiếp tục xử lý xác chết. Gã nói lúc đó vội đi hẹn hò, vốn định về sẽ giải quyết tiếp, nhưng không biết vì sao lại quên bẵng chuyện này. Thậm chí gã quên luôn mình từng có vợ.
Là vấn đề tâm lý khiến trí nhớ của gã xuất hiện tính chọn lọc, hay là niệm lực kỳ lạ trong bóng tối? Rất nhiều chuyên gia phong thủy nói, mai táng đứng, lại là chết yểu, oán khí sâu nặng, nói không chừng tạo ra hung vật. Sau đó cha mẹ người phụ nữ này phải tìm cao tăng và đạo trưởng nổi tiếng đến cầu siêu bảy bảy bốn mươi chín ngày mới không xảy ra chuyện kỳ lạ gì nữa.
Nghĩ đến những chuyện này, Hàn Băng rét run cả người.
Lòng từ bi là sự thiện lương đối với linh thể có chấp niệm hoặc không quá hung ác. Nếu như là vật ác, vậy thì người tiếp xúc với nó đều chết, nào có cơ hội giúp đỡ thể hiện lòng từ bi chứ?
Tủ trong nhà tắm này hiển nhiên không phải làm cẩu thả, giống như là tường kép có cơ quan. Đến cùng bên trong có cái gì?
Trong thoáng chốc nghi ngờ, lý trí cô nhanh chóng bị nỗi sợ hãi hay thế. Theo phản xạ, quay người bỏ chạy là phản ứng duy nhất. Nhưng không biết từ đâu thổi tới một cơn gió, cửa phòng tắm đóng sầm lại. Cô bước đến kéo cửa, nhưng kéo thế nào cũng không ra.
“Cô mau đến đi”. - Có tiếng nói vang lên từ phía sau.
Tiếng phụ nữ, vẫn câu nói như cũ.
Hàn Băng không muốn quay đầu lại, cảm giác có cơn gió lạnh thổi nhẹ chạm vào gáy, khiến lưng cô sởn hết cả gai ốc. Cô không thể hít thở, mồ hôi lạnh tuôn như tắm, nhưng giống như bị thôi miên, cô từ từ quay người lại.
Trong khoảng thời gian cô suy nghĩ lung tung, cửa tủ đã hoàn toàn mở ra. Bên trong chẳng hề có xác chết gớm ghiếc, cũng không có sinh vật kỳ lạ, Nhưng lại có một tháp nhỏ bằng vàng, cao khoảng bảy mươi centimet, đáy rộng chừng mười centimet. Trên tháp có treo một tấm ảnh nhỏ. Không, là bức tranh, bức tranh rất nhỏ, chỉ chừng ba bốn centimet vuông.
Trên bức tranh là cô gái mặc sườn xám nền trắng hoa xanh, áo khoác màu đỏ kiểu Tây, trên đầu là mái tóc xoăn dài cứng ngác, chân mang giày thêu rực rỡ.
Lúc mắt Hàn Băng nhìn vào bức họa, nét mặt cô gái kia đột nhiên thay đổi, mái tóc dài chuyển sang màu trắng, tràn đầy sát khí.
Một luồng sáng xanh hiện lên, Hàn Băng ngã xuống đất. Cô không ngất xỉu, chỉ mất đi ý thức, cô lại không chắc lắm. Cô chỉ cảm thấy bản thân rơi vào nơi nào đó. Sau đó là bóng tối vô biên vô hạn, lạnh lẽo, ẩm ướt, còn thoảng mùi đất. Tiếp theo ánh sáng mặt trời lạnh lẽo chiếu lên người, kèm theo cảm giác trống trải.
…
Xuân Thất thiếu trở về nhà, không phải nhà riêng của anh mà là biệt thự Xuân gia.
Chuyện anh và cha cãi vã kịch liệt bị ký giả báo giải trí chụp được, nhưng trên thực tế hai cha con họ chỉ tranh luận suông, hoàn toàn không có kết quả. Hôm nay anh vẫn muốn nói chuyện với cha, có một số việc nếu anh không muốn né tránh thì phải làm rõ ràng.
Sự việc có liên quan đến Hàn Băng. Thực ra anh chẳng hề mang cô ra đánh cuộc với đám con nhà giàu như cách cô nghĩ. Tuy lúc đó anh có hơi nhàm chán, nhưng không nhàm chán đến mức độ đó. Sở dĩ anh không giải thích là bởi vì quả thật anh cũng không thành thật với cô. Mục đích anh tiếp cận cô không hề đơn giản, có điều mục đích thực sự là gì thì anh cũng mù tịt.
Năm năm trước, cha anh muốn anh chú ý đến Hàn Băng, nhưng vẫn không nói cho anh lý do. Anh biết, ngay cả việc Hàn Băng vào Xuân Thị, trở thành trợ lý của Lý Đạo, ngoài mặt là Lý Đạo làm chủ, nhưng cha anh đã gây ảnh hưởng mấu chốt trong đó.
Anh lặng lẽ quan sát cô năm năm, còn hiểu rõ cô hơn cả cô nghĩ. Có thể chính vì sự hiểu biết này đã khiến anh không thể giữ vững trạng thái lúc gần lúc xa, mà trải qua sống chết cùng nhau khiến anh không thể nào làm người bàng quan được nữa.
Đúng như câu nói kia: Anh vẫn cố gắng không động tình, nhưng lại động lòng.
Cho nên anh muốn bảo vệ cô không bị tổn thương. Anh cảm thấy cha mình có mục đích không thể cho ai biết. Càng ý thức được chuyện cha anh cử anh đến khách sạn Hoàng Tuyền gặp khách hàng là dối trá. Nhưng sao cha anh biết hành tung của Hàn Băng? Hoàn toàn không thể nào là theo dõi, bởi vì cha anh đã ra lệnh cho anh đặt vé máy bay trước khi Hàn Băng đặt. Điều này nói rằng cha anh đã đoán trước được chuyện này. Tại sao? Làm sao thế được? Trong mưu kế của cha, anh là nhân vật gì?
Mấu chốt là cha anh đã bày ra kế này sao? Là mưu kế gì đây?
Anh không tin cha sẽ đưa anh vào nơi nguy hiểm. Anh là người thừa kế trực hệ duy nhất của Xuân Thị. tuy cha anh không thân thiết với anh, nhưng cũng yêu thương con mình sâu sắc như những người cha khác trên đời này, ông có thể hy sinh tất cả vì anh, bao gồm cả sinh mạng. Thực tế khi anh trở về, kể với cha những chuyện đã trải qua, anh thấy cha sợ hãi, hiển hiện nỗi lo sợ sẽ mất đi anh.
Điều này nói rõ, lúc trước cử anh đến khách sạn Hoàng Tuyền, cha không cho rằng anh sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Như vậy điều gì đã khiến cho vụ việc mất kiểm soát đây? Vì năng lực của Hàn Băng không ổn định sao? Hay là vì hòa thượng Đàm - người bất ngờ xuất hiện và chị Ngô - nhân vật chính trong vụ án mỹ nhân pha lê?
Hoặc là nói, thật ra cha anh cũng không biết bí mật của khách sạn Hoàng Tuyền?
Nhưng điều phỏng đoán này nhanh chóng bị anh hủy bỏ. Bởi vì thông qua điều tra, một cuộc điều tra khá tốn thời gian, anh phát hiện ông chủ thần bí của khách sạn Hoàng Tuyền là cha mình.
Nhận thức này khiến anh cảm thấy có một bức màn sắt chắn trước mặt mình, bức màn sắt nhìn không thấu. Đến cùng cha anh đang mưu tính điều gì? Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ ủng hộ cha mình, cha ra trận, con làm lính là chân lý từ ngàn xưa. Nhưng nếu vì vậy làm hại Hàn Băng thì anh không thể cho phép.
Đợi ở nhà cả ngày, lúc sắc trời đã tối hẳn, cha vẫn chưa trở về. Trong cảnh buồn chán, anh đi lên gác mái.
Gác mái rất lớn, nhìn từ cửa sổ bên hông có thể thấy sân thượng xinh đẹp ở lầu hai. Khi còn bé anh thường lên gác mái chơi, bởi vì đồ đạc chồng chất khá nhiều, lúc trốn tìm có thể ngủ trong góc, nhìn qua loa từ bên ngoài rất khó bị phát hiện. Nhớ có một lần cha không tìm được anh, còn tưởng rằng anh đã bị bắt cóc, sốt ruột đến mức suýt báo cảnh sát.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi nở nụ cười. Anh không phải là tên Nhị Thế Tổ(*) hư hỏng, cha giáo dục anh rất nghiêm khắc, dĩ nhiên cũng rất thương anh. Hình tượng công tử đào hoa của anh chỉ là lớp ngụy trang, tránh để quá khác người.
(*) Cách nói của người Quảng Đông, ý chỉ những kẻ đời trước giàu có, đời sau không phải làm gì, suốt ngày ăn chơi phóng túng.
Anh từ từ đi dạo trên gác mái, bởi vì thường xuyên có người quét dọn nên không thấy bụi bặm đóng lớp. Nhưng do không có ai ở nên luôn có vẻ hiu quạnh, dù quét dọn thế nào cũng không quét đi sự hiu quạnh được.
Xuân Thất thiếu nhìn trái nhìn phải, cảm thấy như trở về thời thơ ấu, tâm trạng không khỏi thư thái. Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên có một cảm giác mâu thuẫn, giống như quen thuộc trộn lẫn với xa lạ, không hề ăn nhập chút nào.
Hơn nữa… dường như có người đang nhìn anh chằm chằm!
Anh dừng bước, làm theo cảm giác, đột ngột quay đầu lại.
Giữa đống đồ đạc sạch sẽ nhưng mất trật tự, một cô gái đang nghiêng đầu nhìn quanh.
Sự kích động đột nhiên xuất hiện khiến chất adrenalin trong người anh tiết ra kịch liệt, áp lực thúc đẩy trái tim gia tăng co bóp. Tim chợt đập nhanh, nảy sinh cảm giác sợ hãi. Nhưng khi anh định thần nhìn kỹ lại phát hiện đây không phải là một cô gái mà là một bức chân dung. Bởi vì bức tranh bị lệch, bị một hộp gỗ che phía sau nên giống như ló người ra nhìn lén anh.
Anh thở phào, tò mò đi đến, lấy bức tranh ra, đặt dựa vào các bức tường cạnh cửa sổ.
Là tranh vẽ nhưng người trong tranh trông rất sống động. Nhìn trang phục chắc là kiểu thời trang đầu thế kỷ mười chín. Minh tinh nổi tiếng thời đại đó thích kiểu tóc xoăn lọn to, có vẻ hơi cứng. Sườn xám nền trắng hoa xanh, áo khoác đỏ kiểu Tây, chân mang giày thêu xinh đẹp rực rỡ.