Chương 37: Năm 2002 - 2003 (05)
Giọng nói vọng ra từ micro khiến đầu óc Khang Kiều ong ong. Cô phải rất cố gắng mới sắp xếp rõ ràng được những nội dung kẻ kia truyền đạt.
Giống như cô dự liệu từ trước: Chuyện này liên quan tới việc Hoắc Chính Khải bị tập kích ở Canada, sau khi đám người đó phải ngồi tù, đám anh em đã quyết định báo thù. Đám người này quyết định tạo ra những scandal như: “Con gái của tình nhân hội trưởng hội doanh nhân người Hoa và con trai của ông ta có gian tình”, “Bố và mẹ ăn nằm với nhau, con trai và con gái cũng ăn nằm với nhau”...
Thì ra là vậy, vậy thì đúng rồi, nếu không bắt cóc cô tới đây làm gì chứ? Khang Kiều thoát khỏi vòng tay Hoắc Liên Ngao, tìm kiếm nơi âm thanh phát ra. Bên kia cửa sổ nhất định có không ít kẻ đang ngồi đợi xem kịch hay.
Vẫn có những giọt mồ hôi không ngừng rướm ra từ trán, nhỏ xuống tí tách. Mồ hôi lúc này bắt nguồn từ nỗi sợ hãi. Cô một lần nữa quay mặt về phía Hoắc Liên Ngao, biểu cảm trên gương mặt anh đã nhiều thêm một chút.
Những biểu cảm ấy cũng bắt nguồn từ nỗi sợ hãi sao? Thiếu niên mười lăm tuổi cũng bắt đầu biết sợ rồi ư? Anh cũng đang nhìn cô.
Muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói ra được, những người kia đã nói quá rõ ràng rồi.
Người cao gầy ban nãy làm vẻ say sưa lắng nghe, lúc này mở ti vi lên, thì ra chiếc ti vi đó vẫn dùng được.
Có những hình ảnh xuất hiện trên chiếc ti vi vừa cũ vừa hỏng hóc, không chỉ có hình ảnh mà còn có cả âm thanh.
“Nhìn cho kỹ đây.” Người cao gầy cất giọng mờ ám.
Trên ti vi đang chiếu một tổ hợp hình ảnh. Một cô gái trẻ đang đổ người xuống hôn một chàng trai trẻ khác, nhạc nền và diện mạo ưa nhìn của người trên ti vi khiến hình ảnh trở nên dây dưa quyến rũ.
Hình ảnh được phát đi phát lại ba lần mới được người kia tắt đi.
Xung quanh tỏa ra một bầu không khí cực kỳ quái lạ. Ánh mắt Khang Kiều một lần nữa tìm tới Hoắc Liên Ngao. Lần này cô không đọc được bất kỳ thông tin gì từ biểu cảm của anh.
Khang Kiều bàng hoàng quay mặt về phía cửa sổ: Rốt cuộc chúng mày muốn làm gì? Lũ khốn?
Tựa như nghe được tiếng lòng cô vậy, có một giọng nói vọng ra từ cửa thông gió: Làm như những gì chiếu trên ti vi.
Làm như trên ti vi ư? Phải làm gì? Lúc này Khang Kiều mới nhớ ra thì ra miệng cô có thể nói được. Cô mở miệng hỏi Hoắc Liên Ngao: “Hoắc Liên Ngao, bọn họ muốn tôi làm gì?”.
“Nói cô giống đầu gỗ, cô thật sự coi mình là cái đầu gỗ đấy à?” Hoắc Liên Ngao hạ giọng chửi rủa.
Tiếng cười khẽ bật lên qua micro: “Lúc này rồi mà chúng mày vẫn còn tâm trạng hờn dỗi nhau à?”.
Vì sao lại nói cô và Hoắc Liên Ngao hờn dỗi nhau?
“Được rồi, đừng có lãng phí thời gian nữa, hôn nó đi.”
Hôn anh? Cuối cùng Khang Kiều cũng hiểu ý đồ của những người đó.
Không, không! Khang Kiều lắc đầu, họ đang nói gì? Hoắc Liên Ngao là anh trai của Hoắc Tiểu Phàn, Hoắc Tiểu Phàn lại là em trai của cô, như vậy chẳng phải sẽ loạn cào cào sao?
Cô lắc đầu, lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng nói: “Mấy người làm như vậy không sợ bị sét đánh chết sao?”.
Mấy người bên kia dường như đang thì thầm với nhau: “Cô ta đáng yêu thật đấy, mày thấy sao?”.
Khang Kiều đang định nói lý lẽ với hò thì bất thình lình...
“Hôn nó!”
Giọng nói ấy gần trong gang tấc, không phải qua micro. Người nói là người đàn ông cao gầy duy nhất có mặt tại đây. Hắn cầm một khẩu súng trong tay, dưới cái nhìn chằm chằm của Khang Kiều, hắn từ từ chĩa khẩu súng lên đầu Hoắc Liên Ngao.
“Đừng...” Khang Kiều lắp bắp: “Tôi không thể hôn anh ta được, sao các người có thể bắt tôi hôn anh ta chứ? Anh ta... anh ta là anh trai của Tiểu Phàn, tôi... là chị gái của Tiểu Phàn”.
Người kia làm như không nghe thấy lời Khang Kiều nói. Hắn hỏi cô bằng một ngữ khí rất thân thiện: “Cô bảo, khẩu súng trong tay tôi có phải đồ chơi không?”.
Quả thực, Khang Kiều đã cảm giác khẩu súng trong tay hắn như một món đồ chơi, trong không gian xanh trắng đó, súng ở một nơi rất xa xôi, chưa từng có ai cầm thứ đó lên.
Người cao gầy một lần nữa lộ ra hàm răng trắng ởn, dịch chuyển tay, hướng nòng súng về phía chiếc ti vi sau lưng hắn.
Tiếng màn hình ti vi vỡ toang khiến Khang Kiều hét ầm lên vì không chịu nổi nỗi sợ hãi ấy. Sau khi cô hoàn hồn lại, khẩu súng đã trở về trán Hoắc Liên Ngao.
Chiếc ti vi bị vỡ tỏa ra thứ mùi khó ngửi, mặc dù Khang Kiều rất sợ, còn rất ghét Hoắc Liên Ngao, nhưng Hoắc Liên Ngao tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, điều này cô cũng biết.
Dưới cái nhìn không chớp mắt của gã đàn ông, Khang Kiều run rẩy lên tiếng: “Tôi hôn”.
Khi nói câu này, Khang Kiều lại lựa chọn không nhìn Hoắc Liên Ngao.
Tiếp theo đó, cô nhắm mắt lại, mặc cho gã cao gầy sắp xếp. Khi mở mắt ra, cô và Hoắc Liên Ngao đang ngồi sóng đôi trở thành anh dựa lưng vào tường, còn cô thì nửa quỳ trước mặt anh. Tư thế này giống hệt như hình ảnh trong đoạn băng.
Chân cô run lên kịch liệt, cứ ngỡ một giây sau sẽ khuỵu xuống. Đôi tay bị trói ngược ra sau bện chặt vào nhau. Hắn vẫn đứng một bên nhìn họ chằm chằm.
Khó khăn dịch chuyển cơ thể, cô liếc mắt tìm kiếm khuôn mặt Hoắc Liên Ngao, rồi từng chút một, từng chút một sát lại gần...
Một cánh tay đè lên vai Khang Kiều, một chiếc kéo đặt lên chiếc áo đồng phục của cô. Cùng với đó, chiếc cúc áo đầu tiên bung ra. Sợi dây căng chặt trong lòng Khang Kiều đứt theo, cô “òa” lên một tiếng...
Vì sao các người phải làm khó tôi chứ? Chẳng phải vẫn còn Hoắc Liên Ngao ư? Các người làm khó anh ta đi, anh ta còn dễ điều khiển hơn tôi.
Tiếng khóc còn chưa bung ra hoàn toàn, miệng cô đã bị bịt chặt.
“Suỵt.” Người cao gầy một tay bịt miệng Khang Kiều, một tay đặt lên môi mình, “Cô không thể nước mắt nước mũi tèm lem được, sẽ phá hỏng hiệu quả clip”.
Nỗi sợ hãi không thể trút ra cùng sự phẫn nộ biến thành những giọt nước mắt đọng lại trong hốc mắt.
Người cao gầy giống như đang an ủi cô: “Đừng lo lắng, chúng tôi không muốn làm gì. Ban nãy cô cũng xem rồi, cô gái trên ti vi không mặc quần áo. Chúng tôi sẽ không yêu cầu cô phải làm đến mức đó, nhưng cũng phải có chút cho ra dáng”.
Nước mắt theo động tác lột áo sơ mi của hắn rơi xuống. Chiếc áo bị lột tới vai, may mắn là Khang Kiều còn mặc áo ba lỗ bên trong.
Hắn quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: “Được rồi, tôi không ở đây phá hoại bầu không khí nữa, đã nhớ kỹ hình ảnh trên ti vi chưa?”.
Cô bị động gật đầu.
Người kia tỏ ra hài lòng: “Ban nãy tôi đã chứng minh cho cô thấy thứ tôi cầm trong tay không phải món đồ chơi”.
Cô lại gật đầu.
Liếc nhanh ra cửa sổ, hắn nói: “Đừng có giở trò gì, viên đạn có thể xuyên qua lớp thủy tinh kia bất kỳ lúc nào”.
Cô lại gật đầu chắc nịch.
Trong phòng chỉ còn Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao. Từ đầu tới cuối, Khang Kiều không dám nhìn mặt anh, cô đoán biểu cảm trên gương mặt Hoắc Liên Ngao lúc này nhất định là ngập tràn phẫn nộ.
Giọng nói lại vọng qua micro: “Có thể bắt đầu rồi”.
Ánh sáng trong phòng lại tối đi một chút. Bóng anh và bóng cô hắt lên bức tường cũ nát, mơ hồ không rõ. Hai người chỉ cách nhau một khoảng nhỏ xíu, chỉ cần cô hơi đổ người ra phía trước, khoảng cách đó sẽ lập tức biến mất.
Khang Kiều cúi đầu núi với Hoắc Liên Ngao: “Hãy tưởng tượng những chuyện xảy ra sắp tới là khi cái băng keo của anh vẫn còn nguyên”.
Như vậy sẽ bớt ngượng ngập.
Lời Khang Kiều nói không nhận được hồi đáp của Hoắc Liên Ngao, ngược lại những người kia lại như gắn thiết bị nghe trộm trên người cô vậy, lập tức cảnh cáo: “Không, không, cô phải hết sức nhập tâm, thể hiện như hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt ấy, hiểu không?”.
Khang Kiều vẫn cúi gằm.
“Hiểu chưa?”
Micro vang ra tiếng “rè...” xé tai vì người kia bỗng nâng cao tông giọng.
Cô gật đầu.
“Được, tôi đếm đến ba, hai người bắt đầu!”
Một.
Khang Kiều khẽ gọi Hoắc Liên Ngao.
“Hoắc Liên Ngao, họ nói với tôi rằng dòng chữ Tạm biệt Khang Kiều trên bức tranh treo tường là do anh viết, có đúng vậy không?”
Không có câu trả lời.
Hai.
“Hoắc Liên Ngao, anh có biết không? Có một buổi tối, vì công viên mạo hiểm chú Hoắc tặng cho anh, tôi đã cảm thấy rất ấm ức. Vì sao Tiểu Phàn của tôi không có, sau đó tôi rất giận anh, giận đến mức định làm chết cá của anh. Thế rồi tôi nhìn thấy bức tranh và dòng chữ Tạm biệt Khang Kiều treo trong phòng anh. Lúc đó, tôi rất vui, bởi vì, tôi luôn nhớ bà ngoại tôi, tôi luôn cảm thấy bà sống trong những hàng chữ đó.”
“Hoắc Liên Ngao, chúng là do anh viết, phải không?” Khang Kiều nghe thấy giọng nói của mình ngập tràn thành ý.
Cuối cùng...
“Việc này rất quan trọng với cô sao?”
“Ừm.”
Phải, ít nhất là vào lúc này, cực kỳ, cực kỳ quan trọng.
“Dòng chữ đó do tôi viết.”
Vậy là được rồi, vậy là được rồi!
Khi tiếng “Ba” vang lên, Khang Kiều rướn người, tìm chính xác bờ môi của Hoắc Liên Ngao, hôn lên.
Khi cái đầu đó hướng về phía anh, ánh mắt Hoắc Liên Ngao chuyển về phía lớp kính đậm màu hình vuông, mọi việc đều đang được thực hiện đúng theo kế hoạch.
Giống như suy đoán trước đó, muốn lừa được Khang Kiều đối với anh mà nói là một chuyện quá đỗi đơn giản. Điều khiến Hoắc Liên Ngao bất ngờ là một cô gái lúc nào cũng im lìm như khúc gỗ ban nãy lại nói không ít.
Chính những lời nói đó khiến cho giây phút này...
Không giống một vở kịch.
Anh thật sự bị bắt cóc tới đây, những người đó thật sự đang xem kịch hay, căn phòng gỗ tỏa ra mùi ẩm mốc, giấy dán tường cũ đến xỉn màu, và...
Và bờ môi dán lên môi anh còn mềm mại và mát lạnh, mát lạnh như một miếng kem được đưa vào tay anh khi lao lên khỏi cơn sóng biển giữa ngày hè.
Lành lạnh, mềm mềm, khiến người ta chỉ muốn ăn thêm miếng nữa.
Anh nhíu mày, hất tung suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Anh đã không chỉ một lần nghe được định nghĩa về nụ hôn qua lời của những người bạn: Mùi vị ấy giống như một lát cá sống, với đủ các loại cá khác nhau. Hôn gái da đen thì giống cá tầm, hôn gái da trắng giống cá hồi, hôn gái châu Á sẽ giống vị mực.
Còn Khang Kiều...
Khang Kiều là khúc gỗ, gỗ thì đương nhiên là cá gỗ. Đúng, là cá gỗ.
Mải suy nghĩ, ánh mắt anh vô thức di chuyển. Cơ thể trước mắt dường như không còn gầy gò nhỏ bé như lúc bị quần áo bó chặt, bả vai mềm mịn trắng trẻo. Men theo bả vai có một dây đai màu trắng nằm ngang, đó là dây đai áo lót. Ngoài ra còn một dây nữa rất nhỏ, cụ thể là nhỏ tới mức nào nhỉ, nhỏ tới mức dường như chỉ cần dùng răng gẩy gẩy là có thể đứt rời.
Shit! Sao anh có thể nghĩ tới vấn đề này.
Ánh mắt tiếp tục di động, dần dần tập trung lên cổ cô. Những lọn tóc bị mồ hôi thấm đẫm đang dính lộn xộn trên da thịt cô.
Làn da trắng trẻo, mái tóc đen vừa dài vừa bóng. Có những sợi ngắn cũn trông giống như tóc tơ em bé mới sinh, nhỏ xíu, mảnh mai.
Vô thức, Hoắc Liên Ngao cảm thấy những sợi tóc bé xíu ấy trông thật đáng yêu, tới mức...
Có thứ gì nhộn nhạo chạy khắp cơ thể, đôi chân tê dại như được giải thoát. Những thứ đó bắt đầu từ mũi chân, rồi truyền thẳng lên với một tốc độ cực đại, sau đó tới cổ họng.
Tiếng “ưm” đột ngột xuất hiện, còn đi kèm với hơi thở dốc.
Tiếng thở ấy xuất phát từ ai? Hơn... hơn nữa lúc này bốn cánh môi từ hôn nhẹ ban đầu khi nào đã trở thành mút?
Chết tiệt, anh đã thật sự nếm miếng kem thứ hai mà thần không biết, quỷ không hay.
Hoắc Liên Ngao nghiêng mặt đi, né tránh. Cùng với động tác này của anh, micro cũng truyền ra một câu nói: “Được rồi”.
Như thoát khỏi gánh nặng.
Tiếng ấy vọng vào tai Khang Kiều. Cô không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết thúc ép bản thân liều mạng nhớ tới cảnh vừa xem trên ti vi rồi làm theo y hệt. Cô không biết hành động của mình đã khiến đám người kia hài lòng chưa.
Cúi gằm xuống, cô vẫn chưa đủ dũng khí nhìn Hoắc Liên Ngao. Cô ngồi đờ đẫn ở đó. Hai người chỉ cách nhau một bàn tay, hơi thở của anh phả lên đôi vai trần của cô, nóng rực, khiến nhịp thở của chính cô cũng trở nên không ổn định.
Có người mở cửa ra, vẫn là người cao gầy lúc trước.
Hắn cầm theo hai miếng vải đen đi về phía họ, trước khi miếng vai che chặt mắt, Khang Kiều có nhìn Hoắc Liên Ngao một lần.
Anh đang quay mặt về phía cửa sổ.
Khi vải che vào mắt, miệng cô gọi tên anh, tay vô thức muốn túm lấy anh, ngón tay vừa chạm vào đã bị anh nhanh chóng né ra.
Tay âm thầm tuột xuống.
Khang Kiều bị đưa ra khỏi phòng.
Con đường quen thuộc, kiến trúc quen thuộc. Lúc này đang là lúc bóng tối mênh mông. Đứng trước cổng trường học, Khang Kiều có phần không dám tin mình có thể an toàn về tới đây.
Sau khi rời khỏi căn phòng, những người đó đưa cô lên xe. Chiếc xe lái được một đoạn ngắn thì dừng bánh, sau đó chúng cởi trói cho cô rồi đẩy cô xuống xe.
Cô bò dậy, tháo vải che mắt ra. Cô đang đứng trước cổng trường, trời đã tối mịt.
Cô co cẳng chạy về ký túc xá của mình, tìm di động, gọi một cuộc về nhà họ Hoắc. Là quản gia Diêu bắt máy, quản gia Diêu nói Hoắc Liên Ngao vừa về nhà.
Khang Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Gõ cửa phòng ký túc mà cô nhớ là phòng của cô gái tóc ngắn. Người mở cửa cho Khang Kiều lại là một cô gái tóc dài. Cô gái nói người kia đã chuyển trường cách đây một năm rồi.
Bước đi trên hành lang, cô vẫn lịch sự chào hỏi các thầy cô đi tới như mọi lần rồi bước ra khỏi cổng trường.
Tất cả dường như chẳng có gì thay đổi, điều duy nhất thay đổi là cô đã bỏ lỡ chuyến xe buýt về nhà. Bảy rưỡi, xe buýt mới chậm rãi đi đến. Khang Kiều ngồi lên xe, tài xế chào cô bằng nụ cười thân thuộc.
Khi trở về nhà, Hoắc Tiểu Phàn có phần không vui: “Chị, có phải chị lén ra ngoài chơi không?”.
Khang Kiều nhớ ra, hôm nay khi đang đi học, cô đã hứa sẽ về sớm chơi với thằng bé.
“Chị cũng đi chơi, mẹ cũng đi chơi.” Thằng bé hờn dỗi.
Ôm Tiểu Phàn vào lòng, vài tiếng trước Khang Kiều còn ngỡ mình không bào giờ được nhìn thấy nó nữa. Thật may, thật may.
Tối ấy, Khang Kiều không thể tập trung tinh thần làm bài tập như mọi ngày. Ánh mắt cô luôn nhìn về phía ô cửa sổ khép hờ, men theo hướng đó, xuyên qua công viên mạo hiểm là có thể tới phòng của Hoắc Liên Ngao.
Khi ánh mắt một lần nữa vô thức nhìn qua đó, Khang Kiều quyết định rời khỏi phòng.
Mười mấy phút sau, Khang Kiều đứng ở nơi Hoắc Liên Ngao ở, ánh đèn trong phòng hắt ra khiến cô an tâm.
Gió đêm thổi vào mái tóc vừa gội, có vài giọt nước rơi xuống khóe môi cô, dính trên môi cô, ngứa ngáy. Cô giơ tay quẹt đi, ngón tay chạm vào bờ môi thì khựng lại.
Chiều này cô cứ thế vô duyên vô cớ mất đi nụ hôn đầu của mình.
Cùng lúc ấy, trong phòng tắm, Hoắc Liên Ngao đang đánh răng. Anh đã đánh lần thứ năm rồi. Anh cứ cảm thấy hình như mình đã mang thứ gì không hay ho từ đó trở về. Vi khuẩn? Nấm mốc? Hay mùi mồ hôi?
Bàn tay cầm bàn chải càng chà mạnh thêm...