Chương 130: Năm 2014 - 2015 (19)
https://fjveel.files.wordpress.com/2017/06/130.gif?w=736
Vì sao bây giờ mới phát hiện ra chứ? Nhìn cô gái trước mặt, Chu Tùng An nghĩ, có lẽ từ một buổi chiều nào đó Khang Kiều xuất hiện gần hồ bơi của Hoắc Liên Ngao. Cô bước ra từ một khoảng cây cối xanh ngắt, mặt ửng hồng. Khoảng năm phút sau khi Khang Kiều rời đi, Hoắc Liên Ngao cũng bước ra từ cùng một chỗ, quần bò của anh dính rêu xanh, từ những chi tiết vụn vặt ấy là có thể đoán ra rồi.
Có điều lúc đó anh ấy cho màu hồng trên gò má Khang Kiều là do mặt trời quá gắt còn rêu xanh trên quần bò của Hoắc Liên Ngao là do quẹt vào lúc vô tình đi ngang qua bụi cây.
Dường như cũng chỉ trong chớp mắt, cô gái yên lặng ngày nào đã trở thành người phụ nữ ngồi trước mặt anh ấy. Khuôn mặt xinh xắn. Chiếc áo len ngắn vừa màu đen càng làm tôn lên nước da trắng. Đôi mắt quá to ngược lại với sống mũi hơi nhỏ. May mắn là chóp mũi hơi vểnh, hình tượng độc đáo này lại rất ưa nhìn, khiến người ta nhìn lần một lại muốn nhìn lần hai. Trong nhà hàng có không ít đàn ông đang lén lút nhìn cô, chỉ là cô hoàn toàn không biết mà thôi.
Người ngồi trước mặt bị anh ấy nhìn đến thiếu tự nhiên. Cô sờ sờ mặt hỏi: “Mặt em có gì à?”.
Nói xong, cô cầm cốc nước lên.
Không dễ dàng, cuối cùng người này cũng nhận ra có một người đàn ông đang nhìn mình. Không, nói chính xác là đang quan sát cô. Từ 2 rưỡi đến 5 rưỡi, Khang Kiều luôn ở trong trạng thái hồn vía trên mây. Lái xe nhầm hướng, đi đường vô duyên vô cớ đâm phải người khác.
Lúc này lại coi nước dùng để rửa đĩa là nước uống.
Uống xong, cô đặt chiếc cốc về chỗ cũ. Cô không cảm thấy cốc nước vừa cầm trên tay kỳ lạ chút nào sao? Hai đứa trẻ ngồi gần đó đã bắt đầu che miệng cười trộm.
Đây là một nhà hàng tự phục vụ kiểu Nhật Bản, mấy mười người vây quanh một chiếc bàn hình chữ nhật đều là các học giả triết học từ khắp nơi trên thế giới tới tham gia buổi giao lưu, từ giáo sư tới giảng viên.
Như đã hẹn trước từ hôm qua, cô sẽ cùng anh ấy tham gia buổi giao lưu. Giao lưu xong, sẽ cùng ăn bữa tối do phía tổ chức sắp xếp với từ cách bạn gái đi cùng.
“Khang Kiều.” Chu Tùng An gọi người đang lén lút nhìn đồng hồ.
Cô ngẩng đầu lên.
“Chuyện xảy ra lúc chiều khiến em rất khó chịu phải không?”
“Không… không phải… không đâu.” Cô lắp bắp trả lời.
Anh ấy rướn môi cười, lúc này đây, nụ cười bên khóe môi ấy là nụ cười xuất phát từ tận trong lòng. Trong mơ hồ, anh ấy lại nhìn thấy cô gái ít nói ngày nào.
Cô đã sống trong trái tim anh ấy một cách thân thiết.
“Em về đi.”
“Á…” Khang Kiều trợn tròn mắt.
Thôi được rồi, anh ấy phải thầm mắng cô một trận trong lòng. Hoắc Liên Ngao nói đúng thật, đó quả là đôi mắt cá chết.
“Anh bảo em về nhà đi.” Chu Tùng An cao giọng.
Lần này, cô đã nghe rõ lời anh ấy. Cô nhìn xung quanh một lượt: “Nhưng… chẳng phải anh nói…”.
Bạn đi chung chứ gì? Đó đều là cái cớ vì muốn ở chung với cô thêm một chút thời gian mà thôi, bởi vì…
Bởi vì tiếp theo đây, họ sẽ không gặp nhau nữa trong một khoảng thời gian rất dài, có lẽ khi gặp lại anh ấy đã làm bố.
“Về dỗ cậu ấy đi, anh cảm thấy cậu ấy mà dỗi thì còn… kinh hơn cả Hoắc Thành Quân đấy.”
Câu nói của anh ấy khiến gò má cô ửng hồng, nhưng miệng vẫn còn cứng: “Không thể trách em được, tất là tại thái độ sống thường ngày của anh ấy, ai bảo…”.
“Nếu anh bị một cô gái đánh trước mặt nhiều người như vậy, anh nhất định sẽ rất khó chịu, huống hồ, còn là người vừa làm chuyện tốt bị đánh. Hơn nữa trong số những người đứng nhìn còn có tình địch, còn có con của cậu ấy.” Cứ nghĩ tới tình huống lúc đó, Chu Tùng An lại cười xấu xa: “Nói thật lòng, lúc đó anh thấy sảng khoái lắm, sảng khoái hơn cả là cậu học trò có sức tấn công như hổ báo của mình trông có phần ngốc nghếch, thật ra, anh có thể ngăn cản em sớm hơn”.
Anh ấy vừa dứt lời, cô đã đứng dậy.
Vẫy tay chào tạm biệt Chu Tùng An.
Hớp rượu thanh chảy xuống cổ tạo cảm giác hơi thé, Chu Tùng An đánh mắt tìm bóng cô ngoài cửa sổ nhà hàng.
Ừm, tìm thấy rồi, cái dáng cực nhỏ, đang xa dần giữa phố phường New York lấp lánh ánh đèn.
Tám giờ, Khang Kiều mở cửa. Vì mấy hôm nay Hoắc Thành Quân đều ở nhà ông bà nội của Ngô Thành Nhu nên Khang Kiều cũng để bảo mẫu được nghỉ.
Trong nhà chỉ còn lại Jenny đang chuẩn bị ra về.
Tám rưỡi, Jenny cũng đi. Cả nhà chỉ còn lại mình Khang Kiều. Trước đây cô cùng từng ở một mình, lúc đó cô không cảm thấy có gì nghiêm trọng. Thế mà giây phút này, không gian yên ắng lại khiến lòng Khang Kiều hoang mang.
Cô bật ti vi để căn nhà có chút âm thanh. Khang Kiều bắt đầu gọi điện cho Hoắc Thành Quân. Không, nên nói là thông qua Ngô Thành Nhu để gọi Hoắc Thành Quân mới đúng. Thằng nhóc đó đúng là nói lời giữ lời: Trong vòng ba ngày sẽ không nói chuyện với cô.
Thôi được, Khang Kiều ngắt máy. Sau đó cô lúc thì nhìn đồng hồ, lúc thì ngó di động. Chín giờ, lúc này chắc buổi đấu giá đã kết thúc rồi.
9 giờ 10 phút, Khang Kiều gọi điện cho Hoắc Liên Ngao. Người nhận máy không phải anh. Người tự xưng là trợ lý của anh nói với Khang Kiều: “Ngài Hoắc đang dự bữa tiệc mừng công, khoảng một tiếng đồng hồ”.
“Có thể bảo anh ấy nghe máy được không?” Khang Kiều hạ thấp giọng.
Đầu kia im lặng một lúc, sau đó: “Ngài Hoắc hiện tại không có thời gian nghe điện thoại”.
Xem ra cậu chủ Liên Ngao đang giận rồi.
10 giờ 10 phút, Khang Kiều gọi lại lần nữa. Vẫn là người trợ lý lúc trước. Bữa tiệc mừng công vừa kết thúc, có điều…
“Vì đã uống chút rượu nên tối nay ngài Hoắc sẽ ở lại câu lạc bộ.”
Khang Kiều còn định nói gì đó.
Đầu kia đã lịch sự ngắt lời: “Hoắc phu nhân, tôi còn chút việc phải làm, tôi ngắt máy đây”.
Hoắc Liên Ngao đang giận thật sao? Cô đúng là có sai, nhưng cũng phải cho cô cơ hội xin lỗi chứ. Không về là cớ làm sao, Hoắc Liên Ngao chứ có phải Hoắc Thành Quân đâu!
Shit! Khang Kiều thầm chửi thề trong lòng.
Khi tiếng “Shit” ấy bật ra khỏi miệng, Khang Kiều đang lái xe, chiếc xe đi thẳng tới câu lạc bộ của Hoắc Liên Ngao.
Chiếc xe Hoắc Liên Ngao mua cho cô là loại Porche màu vàng đen. Một chiếc xe như thế đi trong đêm sẽ gây rắc rối cho cô. Dọc đường, cô đã mấy lần bị khiêu khích. Tất cả bọn họ đều hạ cửa xe xuống, khoe cánh tay xăm trổ từ trên xuống dưới ra ngoài, giơ ngón tay về phía cô trong những tiếng reo hò của đám bạn bè.
Đến lần thứ ba thì Khang Kiều đã phải chửi thề, đám người đó cười phá lên, ngông nghênh bỏ đi.
Khang Kiều thở hắt ra. Bây giờ cô hơi ủ dột. Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa. 11 giờ khi cô gọi cho Hoắc Liên Ngao và anh vẫn không nghe máy, cô đã tức giận tìm chìa khóa ra.
Sau đó lái xe tới câu lạc bộ của Hoắc Liên Ngao trên con đường nằm bên bờ sông Hudson như bị ma nhập. Bây giờ Khang Kiều như một đứa trẻ đang giận dỗi, dù không có lý cũng phải moi ra một cái lý.
12 giờ, xe đến nơi, sau đó Khang Kiều bị chặn lại ngoài cửa.
New York đầu thu đã hơi se lạnh. Cô ra khỏi nhà chỉ khoác tạm một chiếc áo. Kéo chặt áo lại, cô bắt đầu gọi vào di động của Hoắc Liên Ngao.
Cuộc đầu tiên không được thì cuộc thứ hai, cuộc thứ hai không được thì tiếp tục gọi, vừa gọi Khang Kiều vừa lẩm bẩm: Đồ khốn, có gan thì tắt hẳn nguồn đi!
Sau năm cuộc gọi, cuối cùng cũng có người nghe máy.
Lần này đúng là giọng của anh.
Câu nói vốn dĩ đã chuẩn bị bật ra ngoài “Hoắc Liên Ngao, vì sao anh không nhận điện thoại của em? Vì sao không về nhà?” sau khi nghe tiếng “A lô” hờ hững của anh lại biến thành ngữ khí mềm mỏng: “Liên Ngao, em đang ở dưới câu lạc bộ”.
Nói xong, Khang Kiều tự nói không sao, mềm mỏng một lần thôi mà? Gặp anh rồi sẽ nghĩ cách đòi lại.
Sau năm phút nói chuyện với Hoắc Liên Ngao, người tự xưng là quản lý câu lạc bộ đi tới trước mặt cô. Dưới sự dẫn đường của người đó, Khang Kiều đi tới nơi nghỉ ngơi của anh ở tầng 71.
Không gian của phòng nghỉ rất rộng, toàn bộ được trang trí bằng hai màu đen trắng, ánh đèn cũng thuộc tông lạnh. Bối cảnh ấy càng khiến cho người đàn ông đang lạnh lùng rót nước cho cô càng giống một bức tượng đá không thể lại gần.
Cô ngồi trên chiếc sofa màu trắng sữa, nhìn theo bóng Hoắc Liên Ngao, nhìn anh rót nước cho cô, nhìn anh từ từ đi tới trước mặt cô.
Cốc nước được đặt lên mặt kính.
Khung cảnh xa lạ cùng với sự lạnh lùng hiện tại của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều có cảm giác như trở về năm mười mấy tuổi, vẫn còn mang trong lòng sự sợ hãi chủ nhân nhỏ của căn biệt thự màu trắng ấy.
“Không uống sao? Chẳng phải em bảo bây giờ hơi lạnh, muốn uống trà nóng à?”
Cô vội vàng cầm lấy cốc nước. Phải, ban nãy Khang Kiều đã dùng cái cớ xiên xẹo này để tới đây.
Hoắc Liên Ngao khoanh tay đứng nhìn cô từ trên xuống. Khang Kiều cúi đầu hớp từng ngụm nhỏ. Uống được nửa cốc, cô lắp bắp hỏi: “Buổi đấu giá… tổ chức thành công không?”.
Đáp lại Khang Kiều là lời nhắc nhở có phần sốt ruột của Hoắc Liên Ngao: “12 giờ 15 phút rồi, ngày mai anh phải bay tới Los Angeles gấp”.
Anh đang đuổi cô đi ư? Với thái độ này của anh cô cũng không mong ở lại đây. Ôm một bụng tức, Khang Kiều uống vài ba hớp cho hết cốc trà.
Uống xong, cô đặt lại cốc lên bàn.
“Uống xong chưa?”
Khang Kiều gật đầu.
Hoắc Liên Ngao cầm chiếc cốc không lên. Vốn dĩ phải đứng dậy lạnh lùng ném về phía Hoắc Liên Ngao một câu: Tạm biệt, cảm ơn trà của anh, em không làm phiền nữa; thì cô lại ngồi chết dí trên ghế, không chỉ vậy…
Cô còn níu chặt tay Hoắc Liên Ngao, giọng rất khẽ: “Liên Ngao, em xin lỗi”.
“Còn nữa, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh chuyện gì?” Giọng anh đã gần bằng màu đen trắng trong căn phòng này rồi, cứng rắn, khô khốc, khiến người ta chùn bước.
“Chuyện ông bà nội…” Khang Kiều ấp úng. Trước khi đi, hai ông bà đã nhờ Khang Kiều thay mặt họ chuyển lời cảm ơn tới Hoắc Liên Ngao. Bà nội của Ngô Thành Nhu mỗi tháng đều phải chạy tới phòng khám của vị bác sỹ da trắng đó, nhưng lần nào cũng buồn bã quay về.
“Ông bà nội? Gọi thân thiết quá ha!” Giọng khiêu khích vô cùng.
“Em…”
“Được rồi, trà em cũng uống rồi, những lời em muốn nói anh cũng nghe rồi, bây giờ em có thể về.”
Anh đang đuổi khách đấy à? Phải, cô nên về, nhưng…
Cô vẫn chưa buông tay anh ra, miệng bật ra một câu: “Liên Ngao, anh không lo cho em à?”.
Thật là quá mất mặt.
Nhưng chuyện mất mặt vẫn còn tiếp tục. Trong lòng thầm nghĩ một cô gái 29 tuổi ăn nói kiểu này chắc chắn sẽ khiến mấy cô gái trẻ cười rụng răng mất, nhưng có một vài câu vẫn cứ thế bật ra.
Bởi vì người này là Hoắc Liên Ngao, rất lâu rất lâu trước đây, cô hay nói với anh rằng: Liên Ngao, có người ức hiếp em. Một câu nói vốn mang tính chất trả thù lại ăn sâu vào cốt tủy của cô, sự dựa dẫm đó như đã bén rễ trong lòng.
Đúng là năm tháng!
“Liên Ngao, anh không lo em ở nhà một mình sao? Anh không lo có trộm đột nhập vào nhà sao? Anh không lo trộm đột nhập rồi làm chuyện gì tổn thương tới em sao?”
Nhưng mọi sự mất mặt chỉ đổi lại một câu lạnh nhạt: “Chẳng phải em vẫn yên ổn đó sao?”.
Gã khốn này! Câu nói của anh lại khiến cô muốn cầm thứ gì phang anh. Không không, thói quen này không tốt, cô phải bỏ ngay.
Khang Kiều trong giây lát cứ nhìn Hoắc Liên Ngao như muốn nói: “Liên Ngao, anh đừng nói kiểu đó nữa được không? Anh không thể dịu dàng một chút à?”.
Hoắc Liên Ngao như không nhận được thông tin truyền đạt từ ánh mắt cô. Anh nhìn xuống bàn tay vẫn đang giữ rịt mình của cô. Dưới ánh mắt có phần sốt ruột của anh, Khang Kiều ngứa ngáy buông ra.
Liếc nhìn cô, Hoắc Liên Ngao lãnh đạm nói: “Bây giờ anh phải đi ngủ, nếu em cảm thấy trở về gặp phiền phức hoặc ở nhà một mình sợ hãi thì em ở cứ tìm đại một phòng mà ngủ ở đây”.
Khang Kiều giương mắt nhìn theo bóng Hoắc Liên Ngao. Đi được vài bước, anh dừng lại, không quay đầu mà chỉ đứng đó. Cái bóng như muốn ra ám thị với cô: Nếu thật sự cảm thấy em sai thì đến đây ôm anh, đừng có ngồi đấy như khúc gỗ nữa.
Cô mà là khúc gỗ á. Khang Kiều nhe răng cười. Cậu chủ Liên Ngao thật biết giả vờ. Cô đứng dậy, còn chưa kịp đi bước nào thì đã bị tạt gáo nước lạnh.
“Nếu em ở lại đây thì em phải thay giày đi. Trong tủ giày có dép lê. Sau khi tìm được phòng nhớ tắt đèn, đèn sáng quá sẽ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh.”
Nói xong, anh đi thẳng.
Gã khốn này, Khang Kiều thật sự kích động muốn nhổ nước bọt vào đầu anh. Cô cúi xuống, thảm trải sàn màu trắng, dấu giày của cô đã in một vết mờ mờ lên sàn.
Cứ như vậy Khang Kiều ngoan ngoãn làm theo những lời Hoắc Liên Ngao nói.
Nửa đêm, cô nằm trên giường xoay ngang xoay dọc. Bệnh mất ngủ gần đây không còn quấy rầy cô lại quay trở về. Một giờ sáng, Khang Kiều nằm đếm cừu. 1 giờ 20 phút, cô chuyển sang đếm sao. 1 giờ 25 phút, cô rời khỏi phòng mình.
Hoắc Liên Ngao vẫn như ngày trước, không bao giờ khóa trái cửa phòng.
Mở cửa phòng anh ra, tia sáng duy nhất trong phòng phát ra từ mô hình trái đất được trang trí tỉ mỉ. Nó phát ra thứ ánh sáng màu xanh ngực. Nương theo nguồn sáng đó, Khang Kiều đứng trước giường, khẽ gọi anh: “Liên Ngao!”.
Không thấy đáp lại.
“Liên Ngao, em không ngủ được.” Cô lại thì thầm.
Đêm ấy, ánh sáng xanh le lói cùng trần nhà với vì sao Bắc Đẩu giống hệt như một tinh cầu trong mơ, giống như một ngày một tháng một năm nào đó, cô bò trên lưng anh, ngẩng đầu nhìn thấy sông Ngân Hà.
Lúc đó cô đã ngốc nghếch nói với anh rằng: Hoắc Liên Ngao, có rất nhiều rất nhiều kim cương.
Cô len lén kéo một góc chăn, từ từ xích vào bên cạnh anh, sau đó lại để mình nằm sát vào anh từng chút một.
Cô hơi ngước mắt lên.
Liên Ngao, Hoắc Liên Ngao.
Cậu thiếu niên ngày nào cõng cô trên lưng, bảo sức nặng của cô khiến anh “già lọm khọm” giờ đã lớn thế này đây.
Từ ban đầu cho tới bây giờ, thân phận của anh từ “cậu chủ Liên Ngao khiến người ta ghét” đã thành “người đàn ông cô yêu” và rồi trở thành “bố của con cô”.
Liên Ngao, đừng giận, sau này em sẽ bắt đầu học cách tin tưởng anh.
Cô áp môi mình lên môi anh, đây là lần đầu tiên cô cam tâm tình nguyện sát lại gần anh như vậy sau tám năm trời xa cách…