Đoạn Kết

Như nhiều kết thúc của câu chuyện đại đoàn viên khác, có một số việc cần được nói cho các bạn độc giả rõ.

Tôi và Mạt Mạt tổ chức một đám cưới nhỏ, Tiểu Hy, Tiểu Khiết, Thịt Chó, Tiểu Phấn, lão Phó, Yến Tử, lão Đường và Tiểu Uyển đều có mặt.

Hôn lễ thực ra cũng là một bữa cơm.

Nhưng bên bàn ăn, khi Tiểu Uyển nhìn thấy Mạt Mạt liền tỏ ra rất kinh ngạc, quay sang nhìn lão Đường: “Đường, bà xã Lại Bảo lần trước em gặp…không phải là chị này đúng không?”

Mọi người phá ra cười, lão Phó nói: “Chuyện đó nói ra dài lắm.”

Lão Đường quay sang ôm vai Tiểu Uyển, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị: “Em thấy chưa? Thấy chưa? Tiểu Uyển, bây giờ em hiểu tìm được một người đàn ông chung tình như anh khó khăn thế nào chưa…”

Không nghi ngờ gì nữa, vì câu nói đó, mọi người bèn mượn cơ thể của lão Đường giãn gân giãn cốt một chút.

Mạt Mạt thực sự trở thành bà xã của tôi rồi hơn nữa còn có rất nhiều tiền, tiếc là đó là tiền chữa bệnh của mẹ cô ấy, tôi vẫn là nô lệ của nhà cửa, mỗi tháng phải trả tiền trả góp, lại còn phải kiếm tiền để thường xuyên đưa Mạt Mạt bay sang Hồng Kong thăm mẹ vợ nữa.

Tôi liên lạc được với Tiểu Văn, gửi tin báo cho cô ấy biết tình hình của tôi và Mạt Mạt, Tiểu Văn gửi email, cho tôi biết mọi chuyện bên đó rất tốt, chúc phúc cho tôi và Mạt Mạt, bảo chúng tôi nhất định phải thực hiện ba điều ước trên chiếc dây chuyền ba chiếc lông vũ của cô ấy, còn nói sau khi sinh con, tên đặt theo tên bố ruột nhưng tên ở nhà thì sẽ là “Bảo”

Bản thỏa thuận bổ sung đó được kẹp kính treo lên tường, mỗi khi tôi và Mạt Mạt cãi nhau, cô ấy sẽ véo tai tôi chỉ vào bản thỏa thuận và bảo: “Nhìn rõ chưa, chỉ có mười năm thôi, anh mà đối xử tệ với em, em sẽ đổi người!”

Còn về bức ảnh ghép của tôi và Tiểu Văn, nó vẫn được đặt trên giá sách, chỉ khác là qua photoshop của lão Phó, giờ trong bức ảnh đó tôi ở giữa, bên trái là Tiểu Văn, bên phải là Mạt Mạt, rõ là hai tay ôm hai người đẹp.

Đó là do Mạt Mạt yêu cầu, theo cô ấy nói thì nếu không có Tiểu Văn thì chúng tôi cũng không ở bên nhau.

Chỉ có điều, bức ảnh đó còn trở thành mồi dẫn lửa để Mạt Mạt thường xuyên trêu chọc tôi.

Mỗi lần tôi vô tình nhìn bức ảnh một cái mà bị Mạt Mạt phát hiện, cô ấy chắc chắc sẽ tỏ ra ghen tuông nói: “Có phải anh rất nhớ Tiểu Văn không?”

Tôi bèn cười: “Đàn ông mà! Người đàn ông nào chẳng có một người tình trong mộng ngoài vợ mình ra.”

Thông thường khi tôi nói thế chờ đợi tôi sẽ là một màn bạo lực gia đình.

Tin tức tốt lành hơn nữa là Tiểu Văn nói đợi sinh con xong cô ấy sẽ tìm thời gian quay về thăm chúng tôi. Cô ấy nói cô ấy hối hận vì đã buông tôi ra, chuẩn bị quay lại tìm kiếm tình yêu đã mất.

Những lời này cô ấy nói với Mạt Mạt qua điện thoại, hai cô nàng hi hi ha ha buôn bán trêu đùa trong điện thoại, cúp máy xong Mạt Mạt bảo tôi Tiểu Văn sẽ về nước, tôi kích động một giây.

Thế là tối đó tôi ngủ ngoài sofa

Tiểu Văn về Hồng Kong, ưu thế khi cô ấy về đó là khi tôi và Mạt Mạt đến thăm mẹ vợ có chỗ ở, tiết kiệm được tiền ở khách sạn, tôi sướng chết đi được.

Cuộc sống sinh viên của Tiểu Khiết vẫn diễn ra bình thường, qua con bé chúng tôi cũng lén hỏi thăm tình hình ở Thẩm Dương, người đàn ông đó đã về nước, đang đi tìm kiếm tung tích của Mạt Mạt ở khắp nơi, nhưng mẹ anh ta tìm mọi cách chặn đứng nguồn tin, bên đó đang xảy ra một trận chiến tình báo gián điệp giữa hai mẹ con. Chỉ có điều Tiểu Hy nhắc chúng tôi, chưa biết chừng anh ta hôm nào tìm đến tận cửa thật đấy, tôi bảo không sao, nếu anh ta tìm đến thật thì vừa hay để tôi viết tập tiếp theo.

Cuối cùng, tôi lén kể một chút về chuyện tối hôm đó tôi để trần ôm Mạt Mạt ở cửa, cơ bản là tôi và Mạt Mạt đón đêm động phòng thực sự.

Chúng tôi tắm rửa sạch sẽ, thơm tho phi lên giường, hai đứa hoàn toàn để trần ôm ghì lấy nhau.

Mạt Mạt rất căng thẳng, hai má cô ấy đỏ bừng.

Nhìn Mạt Mạt nhắm tịt mắt lại, tôi thổi vào tai cô ấy: “Này không phải em vẫn…”

“Đáng ghét! Mấy năm qua em sống thế nào anh còn không biết sao? Mải hận anh làm gì có tình yêu nào khác?”

Tôi vô cùng phấn khích, đã bao nhiêu năm từ lần được thấy cơ thể trần truồng của Mạt Mạt rồi!

Chúng tôi hôn nhau, vuốt ve nhau, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, tiếng rên rỉ cũng bắt đầu bật ra khỏi miệng.

Khi tôi chầm chậm tách ra, thận trọng đưa mình dần dần áp sát cô ấy, rõ ràng toàn thân Mạt Mạt run bắn lên.

“Sao thế?”

“Bỏng.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện