Chương 27
Lâm Khinh Ngữ há miệng thở dốc, trong lúc này cô cảm giác được Tô Dật An rất tức giận, ngược lại bởi vì Tô Dật An quan tâm nên có phần không biết phải làm sao.
Lâm Khinh Ngữ theo thói quen thích ứng với sự khiêu khích, châm chọc mạnh mẽ của Tô Dật An, nhưng lại không có cách nào với sự "thay đổi mới" của Tô Dật An, vì thế đành khụ một tiếng đổi đề tài: "Đúng rồi, chuyện biến thái kia đã điều tra được cái gì rồi?" Hỏi ra miệng xong Lâm Khinh Ngữ mới cảm thấy được mình ăn nói thật sự vụng về.
Ở trường Tô Dật An là giảng sư, anh làm sao có thể tham gia vào tình trạng của vụ án, chỉ sợ anh cũng giống như cô, hoàn toàn không biết được kết quả... Sau một hồi anh buông ra một câu lạnh như băng "Không biết" phá vỡ yên lặng, còn Lâm Khinh Ngữ lại chỉ có thể trầm mặc.
"Anh ta rất giảo hoạt."
Không nghĩ tới Tô Dật An sẽ nói một câu như vậy, Lâm Khinh Ngữ vô cùng ngạc nhiên.
"Cảnh sát biết anh ta ở xung quanh trường học, cũng đã nhanh chóng nổ lực điều tra, cũng đã phân chia khu vực xung quanh trường học để tiện theo dõi, những quán kinh doanh nhỏ quá nhiều, điều động nhân khẩu phức tạp, tạm thời còn chưa nắm chắc hướng đi của anh ta." Anh nói xong, đảo mắt nhìn thần sắc của Lâm Khinh Ngữ, thấy cô mím chặt môi, anh lại nói: "Không cần sợ, chuyện cũng đã qua mấy ngày rồi."
Giọng điệu mềm nhẹ, trong lúc hoảng hốt làm cho Lâm Khinh Ngữ cho là anh đang ôn nhu trấn an.
Lâm Khinh Ngữ nhìn anh quay mặt lại có chút thất vọng. Sau đó trong khoảnh khắc thất thần, Lâm Khinh Ngữ thấy một hạt tuyết trắng mịn bay xuống giữa khoảng cách của cô và Tô Dật An.
Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu nhìn giữa bầu trời âm trầm, một trần tuyết lớn đang rơi xuống.
Trong không khí từng cơn gió lạnh thổi tới, tuyết càng lúc càng rơi xuống thật nhiều, có hạt rơi xuống đất, có hạt đọng lại trên ngực,bả vai, trên đầu và cả trên mặt anh.
"Tuyết rơi rồi." Lâm Khinh Ngữ vô thức nỉ non.
Tô Dật An dừng bước, hơi ngẩng đầu lên, cái cằm bóng loáng nâng lên một đường cong xinh đẹp, anh híp mắt, nhìn lên bầu trời những bông tuyết đang rơi.
Lâm Khinh Ngữ nhìn vẻ mặt Tô Dật An, lập tức hoàn hồn, nhớ tới những chuyện xảy ra trong quá khứ của Tô Dật An, còn có cảnh anh nhìn tuyết rơi mà thân thể run rẩy không thôi.
Tô Dật An sợ tuyết.
Lúc này, Lâm Khinh Ngữ nắm tay Tô Dật An kéo đi, kéo anh xoay người chạy đi.
Lòng bàn tay ấm áp bất ngờ không phòng ngự nắm lẫn nhau, Tô Dật An có chút kinh ngạc nhìn Lâm Khinh Ngữ, trước khi anh kịp thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, Lâm Khinh Ngữ đã nhanh chóng nâng hai tay che đôi mắt của Tô Dật An.
"Anh đừng nhìn tuyết rơi."
Lâm Khinh Ngữ nói xong, giọng điệu sốt ruột đại biểu sự khẩn trương trong lòng, cùng với bé gái trong ký ức giống nhau như đúc.
Anh liền như vậy dễ dàng, hoàn toàn không có cách nào chống cự được để cho giọng nói này xông vào đầu đánh thẳng vào tim, len lỏi vào trong linh hồn.
"Anh nhắm mắt lại đi, đứng yên ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi mua cho anh cái nón che lại khuôn mặt."
Lâm Khinh Ngữ nói xong liền muốn chạy đi, Tô Dật An lại không buông tay cô, gắt gao nắm chặt bàn tay cô, giống như nắm chặt Lâm Khinh Ngữ như một con chó hoang đang muốn thoát khỏi dây cương chạy đi, Lâm Khinh Ngữ bị anh kéo lại lảo đảo, hết sức mờ mịt, chỉ thấy Tô Dật An nhìn cô một cái, sau đó đội nón của chiếc áo lông lên đầu.
Cái nón quá rộng, vành nón có viền lông, che mất đi nửa khuôn mặt của anh.
"Đi thôi."
Anh không buông tay Lâm Khinh Ngữ ra, nhưng Lâm Khinh Ngữ nhìn xung quanh bống phía, đem bàn tay mình từng ngón rút ra khỏi lòng bàn tay của Tô Dật An.
Tô Dật An không nói gì, cũng có thể không nhận ra được hành động của Lâm Khinh Ngữ, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn trên đường, nhìn từng bông tuyết rơi trên mặt đất, sau đó từ từ tan đi.
Thật ra, tay hơi lạnh...
Mà Lâm Khinh Ngữ cũng đang nhìn anh, cô rõ ràng cũng biết tay rất lạnh, chỉ là cô tự nhiên đút tay vào trong túi, sau đó bắt đầu vô tình hoặc cố tình đưa anh lách vào phần đường dành cho người khiếm thị.
Tô Dật An: "..."
Khi anh ra đến đường dành cho người khiếm thị, sau đó Lâm Khinh Ngữ lại vòng sang bên kia kéo anh đi lên.
Tô Dật An quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Khinh Ngữ. Ánh mắt uy hiếp mười phần, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên là nhìn thấy, liền giải thích: "Anh không phải là đang che mặt sao, tôi sợ anh té ngã, anh nhìn xem giữa nơi công cộng, tôi là một người đàn ông, lại nắm anh không buông."
Thật sự là chết tiệt cô là một "người đàn ông"!
Tô Dật An không nói nữa, chỉ nhìn trên mặt đất càng ngày càng nhiều tuyết, cảm nhận được có Lâm Khinh Ngữ bên cạnh làm bạn, không khỏi nghĩ tới trước đây rất nhiều lần những ngày tuyết rơi, khi đó Lâm Khinh Ngữ...
"A, trước kia tôi cũng giống như bây giờ đi bên cạnh anh, lúc Tô Dật An còn nhỏ."
Anh vẫn chưa thoát khỏi hồi ức, đã bị một tiếng thở dài khàn khàn thô kệch làm giựt mình.
Tô Dật An đột nhiên cảm thấy mệt mõi, giống như trong nháy mắt già đi mười tuổi.
Trước kia Lâm Khinh Ngữ thường xuyên đi cùng với anh. Nhưng cô chưa bao giờ hất tay anh ra, cô sẽ nắm lấy tay anh, có đôi khi che lại đôi mắt của anh, nói với anh trước mặt anh là bậc thang, phía trước có cành cây, phía trước là đường cái.
Anh cứ đi theo sự hướng dẫn của cô, đi theo cô, cô dẫn anh đi đâu, anh đi đến đó, cho dù nơi Lâm Khinh Ngữ muốn đến khác với nơi anh muốn, anh cũng tuyệt không trách cứ.
Bởi vì có cái gì tốt mà trách mắng.
Trong thế giới của anh, không có bạn bè, được một người đối xử với anh giống như Lâm Khinh Ngữ là tốt lắm rồi.
Tốt đến nổi, đôi khi tuyết rơi vào lúc sáng sớm, cô cũng đã chờ dưới lầu nhà anh, đi đón anh, để cho anh dưới sự âm u của bầu trời còn thấy khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của cô, sau đó cô sẽ nắm tay anh và nói: "Chúng ta đi ăn điểm tâm đi."
Cô đối với anh tốt đến nổi, thậm chí để cho anh chờ mong, vào những buổi sáng mùa đông, đều có tuyết rơi thì tốt rồi.
Chỉ cần tuyết rơi, Lâm Khinh Ngữ sẽ đến.
Chỉ là Lâm Khinh Ngữ tốt như vậy...
"Chỉ là Tô Dật An khi còn bé..." Lâm Khinh Ngữ cảm khái: "Sao hiện tại lại biến thành như vậy."
Tô Dật An nhìn Lâm Khinh Ngữ, bởi vì hai ngày nay ở trong đồn cảnh sát, cho nên cằm Lâm Khinh Ngữ xuất hiện vài sợi râu lúng phúng.
Trong nháy mắt, cái gì anh cũng không muốn nói.
Tô Dật An đội mũ một đường tiễn Lâm Khinh Ngữ về phòng, trước khi chia tay Lâm Khinh Ngữ nói mấy lời cảm tạ, sau đó xoay người đi lên lầu, về tới phòng ngủ, cô cởi áo khoác, uống chút nước, mở Computer, sau đó chợt thấy bên ngoài tuyết rơi mù mịt, trắng cả đất trời.
Nghĩ đến Tô Dật An đang trên đường về nhà trọ, một mình anh... đáy lòng Lâm Khinh Ngữ nổi lên một trận lo lắng, cô rất muốn đi nhìn xem Tô Dật An, tuy nhiên cô biết, lúc cô lên lầu, Tô Dật An củng đã đi xa rồi.
Nhưng cô lại không khống chế được chân mình, đi tới ban công, nhìn xuống lầu, phòng ngủ của bọn họ vừa đúng đối điện với cửa chính.
Sau đó cô liền thấy Tô Dật An trong chiếc áo lông, đội mũ đứng giữa bầu trời đầy tuyết, cô độc, hơi ngửa đầu lên trời nhìn tuyết bay, có thể coi như một người tuyết cô độc đứng yên trong cơn mưa tuyết.
Trong nháy mắt, tận sâu trong trí nhớ của Lâm Khinh Ngữ, những hình ảnh có liên quan đến Tô Dật An đập vào mặt, trong một ngày mưa tuyết anh ôm thân thể phát run của cô làm cho Lâm Khinh Ngữ ngẩn ra.
Lập tức hoàn hồn.
Lâm Khinh Ngữ xoay người trở về phòng ngủ, khoác thêm áo, vớ lấy điện thoại và chìa khóa, mở cửa phòng ngủ, đi tới một bước, lại như nghĩ tới cái gì, xoay người trở lại lấy cái chụp mặt trên giường Chu Hưng, lập tức lao ra cửa.
Vội vàng từ phòng ngủ chạy xuống lầu, trên hành lang Lâm Khinh Ngữ hấp tấp chạy không cẩn thận đụng phải một người đội mũ lưỡi trai đang khiêng một thùng nước đi tới, người đó không nhúc nhích chỉ là ngây người quay đầu nhìn Lâm Khinh Ngữ đã chạy thẳng xuống lầu.
Mà Lâm Khinh Ngữ cũng không quay đầu lại, chỉ nói to trong không khí mấy tiếng: "Thực xin lỗi." Liền chạy một mạch xuống cầu thang.
Lâm Khinh Ngữ chạy quá nhanh, cho nên cô không phát hiện, sau khi cô rời khỏi hành lang, người đội mũ lưỡi trai xuống thật thấp, thấp đến nổi không thấy được mặt, người đó yên lặng nắm chặt tay vịn cầu thang.
Lâm Khinh Ngữ một đường chạy xuống lầu, thấy Tô Dật An vẫn còn đang đứng tại chỗ kia, anh đưa lưng về phía cô, trên mặt đất tuyết đã phủ trắng xóa. Lâm Khinh Ngữ đi ra phía trước, thở hồng hộc: "Tô Dật An."
Cô cứ như vậy bỏ đi, rồi lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của anh. Làm cho người ta không hề phòng bị.
"Hay để tôi đưa anh về."
Cô thở phì phò nói ra một câu như vậy, kết hợp với việc bọn họ vừa làm, nghe qua có phần khôi hài: "Tuy anh mới đưa tôi về, nhưng tình trạng hiện tại của anh càng cần tôi đưa anh về." Lâm Khinh Ngữ lấy chụp mắt cướp được của Chu Hưng đưa cho Tô Dật An: "Nè, anh chịu khó một chút."
Tô Dật An không nói gì im lặng nhìn Lâm Khinh Ngữ một hồi, sau đó lại chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm cái chụp mặt trên tay cô.
Tô Dật An trầm mặc thật lâu, Lâm Khinh Ngữ vốn tưởng rằng anh yên lặng là cảm động, đang muốn khiêm tốn nói vài câu, nhưng không nghĩ tới Tô Dật An, dù sao cũng là Tô Dật An, anh ung dung mở miệng: "Đeo thứ đồ này đi ngủ, phòng ngủ của càng người không hù chết người sao?"
Lâm Khinh Ngữ bĩu môi, chẳng muốn đôi co nhiều lời với anh, lập tức cầm lấy cái chụp mắt không khách khí trùm lên mũ của Tô Dật An, sau đó kéo lại che lên đôi mắt của anh.
Tuy nhiên bởi vì động tác quá nhanh nên bị ngược, nhưng Lâm Khinh Ngữ kéo lại một lần nữa, cho dù người qua đường nhìn cũng không thấy rõ được mặt anh.
Vì thế chỉ có người đứng gần Lâm Khinh Ngữ không nhịn được cười: "Tô giáo sư."
Cô nói: "Nhìn anh như vậy cũng rất đẹp."
Tô Dật An cảm thấy, hiện tại mình nhất định nhìn rất ngu xuẩn, nhưng anh cũng phát hiện bản thân mình giờ này lúc này, không có biện pháp cũng như không có bất cứ lời nào, có thể trách cứ Lâm Khinh Ngữ.