Chương 50: Ngoại truyện 1.2
Editor: Puck -
Khi đến kỳ nghỉ đông, lễ mừng năm mới, Lâm Khinh Ngữ trở về nhà một lần, trong nhà cũng không có thân thích nào muốn tới, một nhà ba người yên lặng ăn một bữa cơm tất niên, buổi tối khi ngồi chung trên ghế sa lon trầm mặc xem tiết mục cuối năm, Phan Quyên đột nhiên hỏi Lâm Khinh Ngữ một câu: “Nếu tìm được bạn trai, vào lễ mừng năm mới vẫn mang về nhà xem một chút đi.”
Lâm Khinh Ngữ suy nghĩ một chút rồi đáp một câu: “Năm nay anh ấy đi nước Mỹ đón xuân với người nhà, sang năm mang về thôi.”
“A, là ra nước ngoài hả.” Phan Quyên nỉ non một câu, “Biết tường tận nhiều, về sau gả đi không phải chịu khổ.”
“Ừhm.”
Cũng đôi câu quan tâm bình thường như vậy, sau đó không nói gì nữa.
Khi sắp mười hai giờ Phan Quyên đi nấu sủi cảo, nhìn tóc mẹ gần như đã bạc hết, trong lòng Lâm Khinh Ngữ đau xót, rốt cuộc là mẹ, đời này Lâm Khinh Ngữ có thể nhớ tới chuyện lúc trước còn cảm thấy tức giận đau khổ, không cách nào tha thứ, nhưng cùng với đó khi nghĩ tới sau này mẹ càng ngày càng ít thời gian, cô cũng sẽ vì mẹ mà cảm thấy đau lòng.
Lâm Khinh Ngữ đi vào phòng bếp, giúp Phan Quyên bưng nồi nước hơi nặng lên bếp lò, sau đó hỏi mẹ, “Nấu bao nhiêu cái?”
Giống như đã quá lâu không nghe Lâm Khinh Ngữ nói chuyện như vậy với mình, Phan Quyên ngẩn ra ở sau lưng con gái, không trả lời, khi Lâm Khinh Ngữ quay đầu lại, lại thấy Phan Quyên đang lặng lẽ lau nước mắt. d1en d4nl 3q21y d0n
Đúng, ở trong thế giới hiện thực, từ sau khi cô nghỉ học vào năm ba đại học, cô đã không trở về nhà, lễ mừng năm mới cũng không về. Có lúc Lâm Bân gọi điện thoại tới đây, nói xong lời cuối cùng, hai chị em lại cãi vã một trận, khi náo loạn, Lâm Khinh Ngữ thận trọng còn có thể nghe thấy Phan Quyên ở bên kia khóc thút thít.
Lâm Bân là một người tâm lớn, rất ít khả năng nhớ tới lúc nào gọi điện thoại cho người ta, có thể không ít khi, cũng do Phan Quyên ở bên cạnh gợi ý thôi.
Giống như bây giờ ở trước mặt Phan Quyên, Lâm Khinh Ngữ giúp mẹ làm việc, đã hai ba năm chưa từng xuất hiện.
“Nấu tất những thứ này thôi.” Phan Quyên lau nước mắt, đưa sủi cảo gói kỹ cho Lâm Khinh Ngữ, “Đều nấu, ăn no một chút.”
Mười hai giờ, chương trình chào xuân trên ti vi nói năm mới vui vẻ, điện thoại Lâm Khinh Ngữ vào thời điểm này trong lúc nhất thời nhận được vô số tin nhắn ngắn, mà cô chỉ mở một cái, là Tô Dật An gửi hỏi cô: Tết như thế nào?
Cô ăn sủi cảo, trả lời một câu: Cũng không tệ lắm.
Sau đó Tô Dật An ở bờ bên kia đại dương nói một câu: Năm mới vui vẻ.
Lâm Khinh Ngữ nuốt miếng sủi cảo trong miệng, khi anh gửi bốn chữ năm mới vui vẻ này đến thì khựng lại thật lâu, do dự hồi lâu mới nhập một hàng chữ vào khung chat: Tiếc nuối duy nhất là anh không có ở đây.
Lâm Khinh Ngữ cầm điện thoại di động thấy hơn nửa đêm, nhưng không đợi được bên kia trả lời, trước khi đi ngủ Lâm Khinh Ngữ ném điện thoại sang một bên, hơi tức giận nghĩ, mình thật sự tìm được một bạn trai không biết an ủi người cũng không biết lãng mạn.
Đêm ba mươi cứ trôi qua như vậy.
Sáng mùng một, Phan Quyên mang theo Lâm Khinh Ngữ và Lâm Bân đi viếng mộ cha, khi Lâm Khinh Ngữ dâng hương cúi người vái trước mộ cha thì nhìn thấy hình cha, tâm tình cũng không nặng nề vả lại mang chút oán trách như ngày trước.
Lần này, cô cũng coi như đã tử tế nói lời từ biệt với cha.
Buổi chiều trở về nhà, Lâm Khinh Ngữ lấy điện thoại di động ra, nhưng vẫn không thấy Tô Dật An gửi lại tin nhắn. Lâm Khinh Ngữ lại gửi một câu hỏi anh: Đang làm gì đó? dinendian.lơqid]on
Câu này, đợi đến buổi tối, cô gần như sắp lên giường ngủ, mới nhận được lại: Ở dưới lầu nhà em.
Lâm Khinh Ngữ nhìn chằm chằm vào tin nhắn ngắn này, nhìn thật lâu, năm chữ này, cô đều biết từng chữ, nhưng lại giống như trong nháy mắt không thể giải thích ý của nó.
Chờ khi phản ứng lại, cô lập tức vén chăn bông lên, mặc kệ tuyết bay rơi nhiều tán loạn ngoài cửa sổ, lạnh lẽo thấu xương, trực tiếp đẩy cửa sổ ra.
Gió và tuyết cùng nhào tới trước mặt, gần như chỉ trong chớp nhoáng này khiến cho quần áo cô đông thành băng, mà cô hoàn toàn không có cảm giác, chỉ ngơ nhác nhìn chằm chằm người thanh niên mặc đồ nhung vừa dày vừa nặng, khoác hành lý, một thân phong trần đứng dưới lầu.
Anh cầm điện thoại di động trong tay, ánh sáng chiếu lên mặt, anh ngửa đầu lên nhìn, nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ chỉ mặc áo ngủ, lại đẩy cửa sổ mở lớn ra.
Đầu óc Lâm Khinh Ngữ bối rối, cô hoàn toàn không ngờ, Tô Dật An thế mà lại thật sự vì một câu nói của cô mà ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ từ bờ bên kia đại dương, chạy tới dưới lầu nhà cô.
Điện thoại di động của cô vừa vang lên, là Tô Dật An gọi tới, Lâm Khinh Ngữ sững sờ nhận, cô vừa nhìn Tô Dật An dưới lầu, vừa nghe giọng của anh rõ ràng truyền ra từ trong điện thoại di động: “Mặc quần áo tử tế."
Thật sự không hổ là tác phong của Tô Dật An, từ xa xăm như vậy chạy về, không có ngôn ngữ mập mờ, không có giành công lấy lòng, anh lại thẳng thắn nói một câu: “Mặc quần áo tử tế.”
Nhưng năm chữ này, với Lâm Khinh Ngữ mà nói, lại thắng được bất kỳ lời tâm tình nào.
“Được, anh chờ em.”
Lâm Khinh Ngữ cúp điện thoại, lập tức đóng cửa sổ, mở tủ treo quần áo ra, nhanh chóng cởi đồ ngủ của mình ra, đổi lại trang phục và phụ kiện đi ra ngoài, cầm chìa khóa và điện thoại di động, trong đầu buồn bực chạy ra cửa, ngay cả Lâm Bân ở phía sau hỏi: “Chị, chị đi đâu vậy?” Cũng không quay lại.
Một tia ý thức chạy xuống lầu, Lâm Khinh Ngữ thấy Tô Dật An đứng dưới đèn đường, trong tuyết bay rơi tán loạn.
“Tô Dật An!” Cô gọi anh một câu, cứ mang theo gió tuyết như vậy, mang theo một lời nhiệt tình của mình, nhào vào trong lòng anh. Ôm nhau không rời, hòa tan mảnh băng lạnh cứng rắn nhất ở trong lòng nhau thành nước.
Cô cọ đầu mình trong ngực Tô Dật An, Tô Dật An cũng mặc cho Lâm Khinh Ngữ khó có được như con chó nhỏ làm nũng với anh.
“Tô Dật An, em thật sự rất thích rất thích rất thích anh!”
Khoảng cách nửa trái đất quãng đường hơn một vạn cây số, anh trong thời gian một ngày chạy tới, mà trong nháy mắt, tất cả mệt mỏi toàn bộ hóa thành hư không khi nghe Lâm Khinh Ngữ nói những lời này.
Hai ngày hôm qua cả đêm trước khi rời khỏi nước Mỹ, em họ đưa anh đi, hỏi anh có phải ngốc không, gần sang năm mới, bởi vì một tin nhắn của một người phụ nữ mà cứ vội vã trở về nước.
Lý trí tự hỏi, anh cũng cảm thấy mình có thể ngốc, nhưng ngốc thì ngốc đi.
Bởi vì Lâm Khinh Ngữ, là người đáng giá để cho anh làm bất cứ “Việc ngốc” nào.
“Ừ.” Anh ngửi hương tóc sau khi tắm rửa của cô, nhẹ nhàng mỉm cười, “Anh cũng thế.”
Đối với Lâm Khinh Ngữ, anh không muốn bỏ qua bất cứ điều gì nữa.