CHƯƠNG 8
Hai mươi mốt ngày tiếp theo là khoảng thời gian tất cả bốn người phải làm việc cật lực. Mỗi người phải hiểu tường tận kế hoạch của người kia như thể chính họ đã vạch ra nó. Tới ngày thứ Sáu, tất cả đều tới tham dự buổi học đầu tiên tại bệnh viện St. Thomas’s. Buổi học có lẽ đã rất thành công nếu như James không bị ngất đi. Cái mà anh sợ không phải là máu mà chính là con dao. Nhưng dẫu sao thì đó cũng là cơ hội để anh tránh phải giải thích tại sao anh lại không thể tìm ra một ý tưởng nào cho riêng mình.
Tuần lễ tiếp theo, tất cả mọi người đều vẫn bận rộn, Stephen tới phố Harley để dự khoá học y tế nâng cao về một lĩnh vực chuyên môn đặc biệt nào đó.
James dành nhiều thời gian để tập điều khiển chiếc xe hơi cũ kỹ len lỏi giữa dòng xe cộ đông đúc từ bệnh viện St. Thomas’s tới phố Harley vào đúng giờ cao điểm nhằm chuẩn bị cho trận đấu Monte Carlo, trận đấu mà anh hy vọng là sẽ không khó khăn lắm. Ngoài ra, anh còn trở về Oxford và ở lại đó một tuần để tìm hiểu phương thức hoạt động của Văn Phòng Hiệu Trưởng Đại Học University Chest và các hoạt động của chính Hiệu Trưởng, ngài Caston.
Jean Pierre, với 25 đôla sẽ do Metcalfe chi trả và 48 giờ chờ đợi, đã trở thành vị khách nước ngoài của Claremont, sòng bạc nổi tiếng nhất London. Anh đã tới đây vào các buổi chiều để quan sát những kẻ giàu có lười biếng chơi bài baccarat và bài xì lát. Tiền đặt cược của họ nhiều lúc lên tới 1.000 bảng Anh. Ba tuần sau, anh quyết định thử vận may tại sòng bạc Golden Nugget ở Soho, nơi các khoản tiền thắng cược hiếm khi vượt quá 5 bảng. Đến cuối tháng, thì anh đã chơi được 56 giờ, và số lần thua thì chưa đếm hết đầu ngón tay.
Đối với James, nỗi lo âu lớn nhất vẫn là bản kế hoạch cá nhân. Càng vật lộn với nó, anh lại càng không nắm bắt được nó. Anh lật đi lật lại vấn đề ngay cả khi đang phóng xe với tốc độ cao trên đường phố London. Một đêm, sau khi đã trả chiếc xe hàng cho nhà Carnie’s trên đường Lots Chelsea, anh lái chiếc Alfa Romeo tới căn hộ nhỏ bên bờ sông của Anne và tự hỏi liệu anh có nên tin tưởng vào cô không.
Anne đang chuẩn bị một bữa tiệc cho James. Nàng nhận thấy anh không chỉ thích các món ăn ngon mà còn rất biết ơn cô về điều đó. Gần đây, nàng bỗng nhận ra rằng mình luôn tránh né những hợp đồng phải đi xa London, chỉ vì cô không muốn xa James. Nàng cũng nhận ra rằng anh là người đàn ông đầu tiên mà tới một lúc nào đó, nàng sẽ tự nguyện ngủ cùng giường. Nhưng cho tới nay, anh chưa bao giờ vượt quá giới hạn phòng ăn.
James tới, mang theo một chai Beaune Montée Rouge 1971. Gần đây, số lượng rượu trong hầm của anh giảm một cách đáng kể. Anh chỉ dám hy vọng còn đủ rượu dùng cho tới khi thực hiện xong các kế hoạch. Mặc dù chưa đóng góp gì nhiều nhưng anh vẫn tin ở kết quả tốt đẹp.
Đêm nay, Anne đẹp bất ngờ. Nàng mặc chiếc váy dài màu đen bằng chất liệu mềm. Chính điều này làm cho James cảm thấy như bị trêu ngươi vì nét dè dặt của nó. Anne không trang điểm, cũng không mang đồ trang sức, nhưng mái tóc của nàng thì cứ lấp lánh trong ánh nến. Bữa ăn thật ngon lành và James bắt đầu ham muốn nàng tới điên khùng. Còn nàng lại cảm thấy hoang mang đến độ là rớt cà phê xuống sàn. Nàng đang nghĩ gì? Anh không muốn phạm sai lầm. James đã từng được yêu nhiều hơn là yêu. Anh đã quen với sự hâm mộ của các cô gái, đều luôn luôn sẵn sàng leo lên giường ngủ cùng với anh nhưng lại đều làm cho anh phải rùng mình khi tỉnh giấc vào buổi sáng. Với Anne, anh có một cảm xúc hoàn toàn khác lạ. Anh muốn được ở gần cô, ôm chặt lấy cô và yêu cô. Hơn tất cả, anh muốn có cô ở bên mình vào buổi sáng.
Anne dọn bàn ăn và cố tránh cái nhìn của James. Sau đó họ cùng uống rượu Brandy và nghe Lena Horne hát “Không Có Em Anh Vẫn Yêu Đời”. Nàng ngồi đó, hai tay ôm chặt lấy hai đầu gối, sát chân của James, mắt nhìn không ngớt vào lò sưởi. Chầm chậm, anh đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng. Không hề phản đối. Thế rồi, nàng ngửa cổ ra sau, vươn tay ra ôm lấy mặt anh. Hưởng ứng lại, anh ngả người về phía trước, dùng môi ve vuốt cằm nàng, mũi nàng. Đồng thời các ngón tay bắt đầu nhè nhẹ khám phá vùng tai và cổ nàng. Nước da nàng thoang thoảng mùi hoa nhài, hàm răng nàng như lấp lánh ánh lửa - nàng đang mỉm cười với anh. Anh hôn và trượt đôi tay dọc theo người Anne. Dưới đôi tay anh, cơ thể Anne thật mềm mại và mịn màng. Anh mơn trớn khuôn ngực nàng rồi nằm xuống bên cạnh, áp sát vào người nàng. Im lặng. Anh chạm tay vào lưng nàng, mở khoá váy, nhìn nó rơi xuống để lộ ra đôi chân trắng muốt, thon dài của nàng. Vội vã cởi quần áo, nàng ngắm nhìn cơ thể anh, mỉm cười bối rối.
— James, anh yêu. - Nàng thì thầm...
Anne nằm gối đầu lên vai James, nghịch ngợm lớp lông ngực của anh bằng một đầu ngón tay.
— James, có chuyện gì vậy? Em biết là em còn dè dặt. Nhưng em sẽ …
— Em đẹp quá. Xin có Chúa chứng giám, em thật hoàn hảo. Chuyện đó không lớn lắm … Anne, anh có điều này muốn nói với em. Nằm xuống và nghe anh nói nhé.
— Anh có vợ à?
— Không, tệ hơn thế nhiều.
James nằm lặng yên, châm một điếu thuốc, rồi hít một hơi dài. Nhiều khi trong cuộc đời, chúng ta gặp những hoàn cảnh ngẫu nhiên rất thuận lợi cho việc bộc lộ tâm sự sâu kín.
— Anne thân yêu, anh là một thằng đại ngốc. Anh đã đầu tư khá nhiều tiền cho một bọn bịp bợm và bọn chúng đã cao chạy xa bay. Anh chưa dám nói với gia đình - cha mẹ anh sẽ thất vọng lắm nếu hai người biết được điều này. Chẳng còn cách nào, anh đành liên hệ với ba nạn nhân khác, cũng trong vụ này, để cố gắng truy tìm số tiền đã mất. Đó là những người bạn dễ chịu, có nhiều sáng kiến độc đáo. Nhưng vấn đề là ở chỗ cho tới nay, anh vẫn chưa nghĩ ra một phương sách gì để góp phần vào cuộc tìm kiếm chung. Anh vừa lo lắng về số tiền 150.000 bảng Anh bị lừa mất, lại vừa phải vắt óc cho ra một phương án thu hồi nó. Anh như muốn phát điên lên. Suốt một tháng qua, em là nguồn sáng, niềm tin duy nhất giữ cho anh được thăng bằng.
— James, hãy kể lại từ đầu đi, và lần này thì chầm chậm thôi, - Anne dịu dàng nói.
Thế là James kể lại toàn bộ câu chuyện về Discovery Oil, bắt đầu từ cuộc gặp gỡ David Kesler ở Annabel’s, cho đến lời mời dự bữa tối với Stephen Bradley ở Magdalen. Sau cùng, anh giải thích cho Anne tại sao anh thuê một chiếc xe hàng để lái như một thằng điên trong giờ cao điểm. Chi tiết duy nhất mà anh giấu nàng là tên của con mồi, vì anh cảm thấy nếu anh còn giữ bí mật tên của gã thì anh còn chưa hoàn toàn vi phạm nôi quy của đội.
Anne hít một hơi thật sâu.
— Em không biết nên nói gì bây giờ. Thật là chuyện khó tin. Khó tin đến mức em tin tất cả những gì anh nói.
— Anh muốn thổ lộ với một ai đó để nhẹ lòng hơn, nhưng sẽ thật khủng khiếp nếu những người kia biết là anh đã không giữ bí mật.
— James, em sẽ không nói lại với ai đâu. Em chỉ lấy làm tiếc là anh đã gặp rắc rối. Anh cho em biết là đúng chứ. May ra, em sẽ nghĩ được một cái gì đó. Chúng mình có thể hợp tác với nhau mà những người kia vẫn không biết cơ mà.
James cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hai mươi phút sau, họ đã chìm vào một giấc ngủ hạnh phúc và mơ tới giấc mơ chiến thắng Harvey Metcalfe.