Chương 17.2
Cô buồn bã tự lừa mình dối người quay mặt đi,cuối cùng nhận lấy chiếc hộp,anh nói: “anh đeo cho em”.Chiếc dây chuyền đó kiểu tây ,anh cúi đầu mò mẫm,mãi mà không đeo được.Trong tóc cô có mùi hoa thoang thoảng,ngón tay anh rịn mồ hôi,chiếc móc nho nhỏ choc lát trượt ra,hơi thở của cô tràn đầy trong lòng anh,cô bỗng rướn về phía trước,mặt vùi vào ngực anh ,anh ôm chặt lấy cô ,tóc cô cọ vào cằm anh nhè nhẹ,hơi ngứa ngứa nổi đau không thểkiềm chế cuộn lên trong lòng anh ,anh nói: “đi với anh”.
Cô chỉ lắc đầu quầy quậy,dường như chỉ có thế mới có thể chắc chắn mình không nói ra lời gì đáng sợ.Nhà cô ở đây ,gốc cô ở đây,cha mẹ người thân cô đều ở đây,tất cả mọi thứ cô thân thuộc đều ở đây.Cô luôn cho rằng mình rất dũng cảm,giờ mới biết mình rất yếu đuối,cô không dám ,cô tuyệt đối không dám.Nếu cô không màng tất cả đi theo anh,nếu anh không yêu cô nữa,cô sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm,sẽ mãi mãi không thể bò lên,vì cô yêu anh như thế,nếu sau này anh không yêu cô nữa ,nếu anh muốn bỏ rơi cô,cô sẽ không còn gì cả.Đến lúc đó cô làm sao có thể chịu đựng được chứ?
Nước mắt lạnh lẽo chảy ra,giọng nói của anh cũng rất nhẹ: “mặt trời lặn rồi”
Trong làn nước mắt nhạt nhòa,mặt đất đang nuốt chút ánh sáng cuối cùng,giửa trời đất bong tối mênh mang trào lên,đan vào giữa mùa hạ,mà cơ cơ thể cô lại vô cùng lạnh lẽo.
Vì phải về kịp trước lúc đóng cửa thành Càn Bình,nên xe đi rất nhanh.Ánh trăng đang dần lên cao,vầng trăng sáng treo lơ lững trên ngọn cây giữa núi.Vẫn là vị nghiêm tiên sinh đó đưa cô về.Suốt dọc đường cô đều im lặng,xe đi trên đường đá giữa núi,cán vào đá phát ra tiếng loạt roạt nhỏ.Cô cứ thất thần như thế,cũng không biết là qua bao lâu ,xe bỗng nhiên lắc lư ,lái xe lập tức dừng xe lại,xuống xe xem xét kêu lên bực tức: “chết rồi nổ lốp tồi”.
Nghiêm tiên sinh đó cũngxuống kiểm tra,hỏi lái xe: “thay lốp dự phòng mất bao lâu?”lái xe đáp: “ít nhất phải một tiếng”.Anh ta sốt ruột nói rõ tình hình với cô,cô cũng bắt đầu sốt ruột ,nếu không về kịp giờ cửa thành đóng mất,phải đợi đến sáng mai mới có thể vào thành,nếu cô cả đêm không về,trong nhà sẽ loạn hết lên ấy chứ?
Đang trong lúc sốt ruột ,chỉ thấy hai luồng ánh đèn rọi tới,hóa ra có một chiếc xe từ từ trên núi xuống,đường núi khúc khuỷu,chiến xs đó vốn đi từ từ ,lúc đi qua xe họ,tốc độ xe càng chậm lại.Đã đi qua bỗng nhiên chiếc xe đó dừng lại,người lái xe bước xuống,như muốn hỏi họ sao vậy.Vị Nghiêm tiên sinh đó thấy người lái xe “ồ”một tiếng ,người lái xe hình như nhận ra anh ta,quay trở lại nói câu gì đó với người trong xe.
Tĩnh Uyển thấy một người xuống xe,trông rất trẻ rõ rang là một công tử phong độ,Nghiêm giên sinh lên trước một bước,chào hỏi qua loa,nhưng không hề giới thiệu với Tĩnh Uyển ,chỉ nói: “tiểu thưchúng tôi vội vào thành,có thể cảm ohiền cho chúng tôi đi nhờ mộtchuyến được không?”.
Người đó nói: “ đương nhiên mời hai vị lên xe”.Giọng nói anh ta rất trầm ấm dễ nghe,lại không phải là giọng người bản địa.Tĩnh Uyển không hề để ý ,khi lên xe cảm ơn,người đó khách sáo đáp lại: “không có gì ,không cần khách sáo”Trong xe có gắn một chiếc đèn nhỏ trên trần xe,chiếu rõ khuôn mặt người đó,cô cảm thấy rất quen,chợt nhận ra đó là người nhường nhẫn hôm ấy.Người đó nhìn rõ hình dáng cô,trong mắt lóe lên ánh nhìn kì lạ,thoắt cái trở lại vẽ ung dung hôm nào.
Tuy Nghiêm tiên sinh hình như có quen biết với Trình tiên sinh nhưng trong xe họ không hề nói chuyện Tĩnh Uyển tâm trạng vốn nặng nề,nên chỉ im lặng ,may mà xe đi rất nhanh ,cuối cùng kịp vào thành trước lúc đóng cửa.Tronh thành Càn Bình nhà nhà đã lên đèn,Nghiêm tiên sinh đó lien tục cảm ơn Trình tiên sinh,họ xuống xe ở cổng tây.Nghiêm tiên sinh đó làm việc rất chu đáo,giúp cô thuê một chiếc xe kéo vế nhà,còn mình ngồi một chiếc khác theo sau bảo vệ cô,giữ khoảng cách không xa không gần.
Bên ngoài cổng nhà vẫn còn bảy ,tám chiếc xe đậu lại,từng dãy đèn chiếu sáng đến tận trong vườn ,xem ra khách vẫn chưa về hết,cảng vệ họ Nghiêm đó xuống xe từ xa,thấy không có ai chú ý nói nhỏ với cô: “thời gian này tôi đều ở Càn Bình phủ nhà tiểu thư,tôi không tiện đến thường xuyên,nếu tiểu thư có việc hãy trực tiếp đến số 21 ngõ Tam Hòe phía nam thành tìm tôi” Tĩnh Uyển gật đầu,cô sợ về nhà muộn cha tức giận sẽ sinh ra lắm chuyện ,khách khứa quả nhiên vẫn chưa về,trong nhà trên hình như vẫn còn mấy bàn bạc chượt,từ xa đã nghe thấy tiếng chia bài loạt soạt.Cha đang đánh bài với mấy người chú bác,thấy cô về chỉ hỏi một câu: “Vương tiểu thư đã đở chút nào chưa?”
Cô gật đầu qua loa ,mượn cớ mệt về phòng mình,chẳng qua cả tâm hồn,thể xác cô đều quá mệt mỏi,cô nằm xuống giường nói nghỉ ngơi một lát,nhưng liền ngủ thiếp đi luôn.Trong mơ khung cảnh giống như ngày cưới,cô che mạng đỏ mặt quần áo cưới đỏ,dứng trong lễ đường rộng lớn,xung quanh đều là bạn bè người thân,bên ngoài cười nói nhưng bên trong tim cô lại buồn cực điểm.Tiếng người xướng lễ xướng lên : “một bá ,hai bái…” Hứa Kiến Chương bên cạnh cuối đầu hành lễ,trong lòng cứ nghĩ không lẽ sự thật lại gả cho anh như thế,chẳng lẻ thật sự gả cho anh?
Cô bàng hoàng tỉnh dậy ,chỉ thấy cánh tay tê nhức,trên người lại đắp chiến chăn mỏng,chắc là bác Ngô đắp giúp cô,cô không biết mình đã ngủ bao lâu,nhìn trời bên ngoài đang dần sáng,đêm mùa hè luôn ngắn ngủi,trời đã sắp sáng rồi.Cô liền ngồi dậy vạt áo rơi ra mấy cánh hoa ,cô nhặt lên xem hoa nhài tuy đã héo nhưng vẫn còn thơm.Cô chợt nhớ ra mình còn đeo viên “thần châu”đó,cô vô thức sờ lên cổ,không ngờ không thấy gì,trái tim bỗng chùng xuống,trong chốc lát dường như toát mồ hôi lạnh,chỉ nghĩ : “viên ngọc đâu rồi?”
Cô hốt hoảng vội vàng đánh răng rửa mặt,nghĩ viên ngọc đó nhất định là rơi tối qua,nếu không phải xe kéo lúc về nhà thì rơi trên ô tô,bây giờ phải nhanh chóng đi tìm.cô vốn rất ham ngủ ngay cả bác Ngô cũng ngạc nhiên hỏi: “tiểu thư sao dậy sớm thế” Doãn phu nhân thấy cô xuống lầu cũng thương xót nói: “sao không ngủ thêm chút nữa ngày kia là ngày lành,mai e rằng nửa đêm đã phải dậy chuẩn bị,đến lúc đó rất mệt đấy”Tĩnh Uyển “dạ”một tiếng,Doãn phu nhân có một cô con gái duy nhất nên rất yêu chiều,thấy cô không tập trung liền hỏi: “có phải ốm rồi không?hai ngày này đừng để mệt quá đấy”
Tĩnh Uyển vâng dạ qua loa với mẹ,trong đầu chỉ nghĩ trước tiên phải đi ngõ Tam Hòe,nói với Nghiêm tiên sinh,anh ta quan biết Trình tiên sinh ,có thể bảo anh ta đi hỏi xem có phải rơi trên xe vị Trình tiên sinh đó không,nếu không vậy thì phiền phức rồi.Đang tính toán như thế bác Phúc đến thông báo có khách đến thăm cô,vì bình thường cô cũng có rất nhiều bạn học nam đến chơi,nên Doãn phu nhân không để ý lắm.Tĩnh Uyển cầm tờ danh thiếp lên,chỉ thấy ba chữ “Trình Tín Chi”trong lòng mừng rở nghĩ chắc vị Trình tiên sinh đó,vôi bảo bác Phúc mời đến phòng khách nhỏ.Quả nhiên là vị Trình tiên sinh ấy từ xa anh đã cúi người hành lễ kiểu tây,nói luôn: “đường đột đến thăm tiểu thư lúc nà là không nên nhưng tối qua tiểu thư quên một thứ rất quan trọng trên xe tôi ,cho nên tôi vô cùng mạo muội đến trả trước”.
Tĩnh Uyển lúng túng nghĩ anh xuất thân cao quí,học rộng biết nhiều,e rằng đã biết rõ lai lịch viên chân trâu ấy,chẳng trách tối qua khi trên xe vừa nhìn thấy,vẽ mặt đã hiện rõ vẽ thiếu tự nhiên.Lúc đó cô chỉ canh cánh việc trong lòng,không hế phát giác.Không biết anh ta rốt cuộc biết bao nhiêu,trong lòng cứ thấp thỏm lo âu,vị Trình tiên sinh đó lại nói như không có chuyện gì: “em gái nhà tôi xưa nay rất thích thứ đồ này,cho nên lần trước tôi mới đặt chiếc nhẫn đó ở cửa hàng đồ tây cho nó,viên ngọc này của tiểu thư cung có lẻ là ngọc trai nuôi từ Đông Doanh phải không?”
Tĩnh Uyển nghe anh nói cố ý giải vây cho mình,trong lòng nhẹ nhõm cười ,nói: “Đúng thế là ngọc trai nuôi”vị Trình tiên sinh đó nói: “viên ngọc đẹp đẽ như vậy,chỉ có người đẹp như tiểu thư đeo mới xứng,mới cùng tỏa sáng”tuy nói mộtcâu nịnh nọt lấy lòng như thế nhưng thốt ra từ miệng anh ta thấy rất tự nhiên,không hề khiến người ta cảm thấy khách sáo,giả tạo.