Chương 20.2

Hà Tự An vốn rất trầm tính,hôm nay không biết vì sao đứng ngồi không yên,khoanh tay đi đi lại lại trong phòng,đi lại mấy lượt lại nhìn đồng hồ trên tường.Căn phòng lớn làm việc này là nơi xử lý việc quân của Mộ Dung Phong,trên tường treo mấy bức bảm đồ quân sự,trên bàn đặt một núi báo cáo quân sự,điện báo công văn đến và đi,ngoài ra còn mắc mấy chiếc điện thoại.Cách bài biện rối ren ấy khiến người ta nhìn vào cảm thấy ngột ngạt.

Hà Tự An ngồi một lát ,đứng dậy bước vài bước,nghe tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ trên tường,trong lòng càng khó chịu.Nghĩ một lát cuối cùng anh đi ra ngoài,men theo hành lang đi thẳng về phía sau.Sắc trời đã tối,trong căn nhà ngang phía sau có một vườn hoa nho nhỏ,cây cối xanh tốt.Thẩm Gia Bình đang ngồi đó,vừa ngân nga khúc dân ca vừa bốc lạc ăn,thấy anh đi vào liền chào một tiếng.Hà Tự An nhìn vế phía sau,phía sau là một tầng sân nữa,cảnh vệ đứng gác cổng,có thể thấy thị vệ đi lại thấp thoáng tuần tra bên trong.Hà Tự An hỏi Thẩm Gia Bình: “sớm như vậy cậu Sáu đã đi ngủ rồi?”.

Thẩm Gia Bình nói: “mới ăn tối xong ,lát nửa đưa Doãn tiểu thư lên phố mua đồ.Xem ra năm nay sẽ tổ chức đám cưới thật rồi”.Hà Tự An nghe nói câu này ,không khỏi cảm thấy tiếc nuối,thở dài một tiếng,dùng tay bóp vỏ lạc,ấn đến bẹp dí,cuối cùng vổ tay,phủi hét vụn nhỏ,nói: “không ngờ Doãn tiểu thư này có thể tu thành chính quả”.Thẩm Gia Bình nói: “tuổi của cậu Sáu cũng nên kết hôn lâu rồi,mấy lão phu nhân cứ nói hoài,chỉ là cậu ấy không buồn nghe.Lần trước đi Càn Bình gặp người của Trình gia,nguy hiểm như thế lại nhất định phải đi gặp Doãn tiểu thư,không phải anh nói cậu Sáu yêu thật lòng rồi sao?”.

Hà Tự An nói: “yêu là yêu ,kết hôn là kết hôn,đây là hai chuyện khác nhau”.Thẩm Gia Bình cười ha ha,nói: “Dựa theo pháp luật,coi như họ đã kết hôn rồi” Hà Tự An nói một câu vô thưởng vô phạt: “bây giờ là xã hội dân chủ,đương nhiên phải dựa theo pháp luật rồi”.Tâm trạng anh vốn rất tệ,nhưng bây giờ bỗng có chút tinh thần: “Doãn tiểu thư đến cũng tốt,việc ăn ở của cậu Sáu vốn cần người lo liệu,phụ nữ vốn cẩn thận chu đáo,tốt hơn nhiều so với cảnh vệ.Ngày đó không phảỉ đại soái luôn khen tứ phu nhân là: “tùy quân phu nhân”* sao?Hơn nửa bình thường cậu Sáu luôn nhớ nhung cô ấy,cuối cùng đã được ở bên nhau,cậu Sáu cũng bớt lo lắng nhiều”.

Vì tính khí Mộ Dung Phong không tốt,gần đây việc quân bận rộn,đương nhiên lại càng nóng nảy,cho nên các cảnh vệ hay bị ăn mắng,từ sau khi Tĩnh Uyển đến,Thẩm Gia Bình dường như trút được gánh nặng.Huống hồ Tĩnh Uyển là con gái,thân ở trong quân đội mà không hề ngạo mạn ,thường mặc đồ nam đi theo Mộ Dung Phong.Hai tuyến Nam Bắc Thừa quân đồng thời chiến đấu vô cùng vất vả,còn cô cùng Mộ Dung Phong đi lại khắp các hành dinh,chạy hàng ngàn cây số,trong mưa bom lửa đạn không rời nửa bước,cho nên không ít tướng lĩnh bên cạnh Mộ Dung Phong đầu tiên lườm nguýt ,sau đó hoài nghi ,cuối cùng hễ nhắc đến “phu nhân” là không kìm được khen ngợi,bái phục không thôi.Ngay cả phóng viên nước ngoài cũng đăng ảnh chụp chung của cô và Mộ Dung Phong lên báo Tây,khen “Mộ Dung phu nhân cũng anh hung”.

Cho nên hôm đó Tôn Kính Nghi cảnh vệ đi theo Thẩm Gia Bình : “không biết vì chuyệb gì mà phu nhân ngồi khóc ở đó” .Thẩm Gia Bình nói: “vớ vẫn sao phu nhân lại khóc!”.Nói xong lại cảm thấy tuy cô kiên cường rốt cuộc vẫn chỉ là phụ nữ,câu nói của mìnhcũng quá võ đoán,liền hỏi: “vì sao khóc?”.

Tôn Kính Nghi nói: “Hôm trước đánh Phụ Thuận,thu hoạch được rất nhiều thứ,đều chất cả trong kho .Mấy ngày nay phu nhân quá buồn chán,rôi đến kho tiện lấy hai quyển sách và mấy tờ báo cho phu nhân xem,không biết vì sao,,vừa nãy tôi thấy phu nhân ngồi ở đó một mình,lặng lẽ khóc”.

Thẩm Gia Bình biết tính cách Tĩnh Uyển rất kiên cường,có lần ngã xuống từ lưng ngựacũng không thấy cô đỏ mắt,nên nghe Tôn Kính Nghi nói vậy,trong lòng thấy hơi lo lắng.Anh nghĩ một lát nói: “Cậu Sáu còn đang họp,tôi đến xem phu nhân có gì dặn dò không”.

Đại quân tiến xuống phía Nam,lúc này hành dinh đặt tại thị trấn nhỏ Thanh Bình cách Phụ Thuận chỉ ba bốn cây số,vì nơi đóng quân không đủ,cho nên trưng dụng nhà quan chức về hưu của địa phương làm hành dinh.Thị trấn Thanh Bình tuy không lớn,nhưng từ xưa là trạm dịch trọng yếu,cho nên tuy là nhà dân,nhưng rất nhiều giếng trời,lớp lớp sân vườn,rộng rãi và hoa lệ.Trong chiếc sân phía trước căn nhàTĩnh Uyển có thể đặt hàngv trăm chậu hoa cúc,chen chúc như biển hoa.Thẩm Gia Bình từ xa đã nhìn thấy Tĩnh Uyển đứng trước cửa sổ,lặng lẽ nhìn biển hoa như gấm nhung.Bọn họ luôn kính trọng Tĩnh Uyển ,vậy nên vừa vào phòng đã lập tức hành lễ: “phu nhân”.

Bình thường Tĩnh Uyển rất ít khi dùng son phấn,những khi bôn ba hầu như cô đều mặt đồ nam,lúc này vì trong hành dinh nên cô mặc chiếc sườn xám nhung màu xanh thẳm hết sức bình thường,trên mặt phủ một lớp phấn mỏng,tuy thế vẫn có thể nhận ra khóe mắt hoe đỏ.Thẩm Gia Bình đang suy tính,Tĩnh Uyển thấy vẽ mặt anh liền gượng cười,nói: “hôm nay tôi hơi mệt,anh đừng nói với Cậu Sáu”.

Thẩm Gia Bình nhìn dáng vẻ cô,dường như vô cùng đau lòng,nhưng anh chỉ là đội trưởng cảnh vệ,rất nhiều việc không tiện hỏi,đành đáp: “nếu có chuyện gì,phu nhân có thể giao Gia Bình làm”.Tĩnh Uyển “ừ”một tiếng ,một lúc sau mới hỏi anh: “theo anh lúc nào mới có thể tấn công Càn Bình?”.Thẩm Gia Bình nghe cô hỏi vậy,vô cùng bất ngờ,vì tuy cô ở trong quân đội,nhưng chưa từng hỏi việc quân ,bình thường đa phần bận mấy việc vặt như thăm hỏi quân lính hay cầm máu…anh chần chừ đáp: “việc tiền tuyến rất khó nói,cũng không quá mấy ngày đâu”.

Tĩnh Uyển lại “ừ”một tiếng,Thẩm Gia Bình tinh mắt,thấy một tờ báo đặt trên chiếc bàn bằng gỗ lê,cầm lên xem ,thấy đó là một tờ “Dĩnh Châu nhật báo”,mấy ngày trước mặt báo có cáo thị màu đen rất bắt mắt: “tuyên bố đoạn tuyệt cha con Doãn Sở Phàn và Doãn Tĩnh Uyển”,anh đọc lướt thấy giọng điệu rất gay gắt,nói: “đứa con gái hư đốn bỏ nhà bỏ nước là bất trung,hủy hôn ra đi là bất nghĩa,không nói vớicha mẹ là bất hiếu”,lại viết “kẻ bất hiếu ,bất trung ,bất nghĩa không thể là gia tộc Doãn thị,cho nên tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con”.

Tĩnh Uyển thấy anh đọc báo,cười thê lương nói: “Bái Lâm sắp về rồi,anh đem cái này đi,đừng để anh ấy nhìn thấy”.Từ lúc Thẩm Gia Bình quen biết cô,chưa từng thấy vẽ mặt cô như vậy,trong lòng buồn rầu ,nói nhỏ: “việc này bẫn nên nói với cậu Sáu thì hơn,phu nhânchịu đựng tủi nhục như vậy,đến lúc đó cậu Sáu có thể ra mặt giải thích rõ rang”.

Trong mắt Tĩnh Uyển ngân ngấn lệ,quay mặt đi nói nhỏ giống như thì thầm một mình: “ngay cả cha mẹ tôi cũng không cần tôi nũa,còn gì đáng để giải thích chứ?”.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện