Chương 21.2
Kết quả là họ vừa ra khỏi thành Lý An không lâu,từ xa đã nhìn thấy phía trước bị chặn đường.đại đội vệ binh vác súng đứng thẳng,đang kiểm tra xe qua lại quần áo của cảnh vệ bằng vải nỉ màu xanh thẫm,nhìn là nhận ra đội cận vệ Mộ Dung Phong cười nói: “bày trận lớn thế không biết có phải thu tiền mãi lộ không?”.Tĩnh Uyển lườm anh một cái: “anh còn cười nửa chắc chắn là tìm chúng ta”.Mộ Dung
Phong cười ha ha,giảm tốc độ dừng xe lại.
Quả nhiên là đích thân Thẩm Gia Bình dẫn người đợi ở đây,vì họ đuổi theo suốt dọc đường,biết hai người đi về hướng Thừa Châu,nhưng không ngờ lại đi xa như vậy,nên đành lập bốt đợi ở đây.Mộ Dung Phong thấy Chu Cử Luân tuy là thư kí ,nhưng thật ra từ nhỏ Mộ Dung Phong đã theo ông học mưu lượt quân sự,tuy không chính thức truyền nghiệp nhưng cũng được coi là thầy.Từ trước đến nay ông là trợ tá đắc lực,lời nói rất có trọng lượng.Mộ Dung Phong cũng rất kính nể ông,cho nên mới gọi ông là thầy,thật ra trong lòng anh rất ngại,Thẩm Gia Bình đã mở cửa xe,Mộ Dung Phong đi xuống,cười với Chu Cử Luân ,nói: “chu tiên sinh cũng đến rồi”.Anh nghĩ nhất định Chu Cử Luân sẽ mắng một bài dài ,hành động của anh quả thật nông nổi,đàng cố gắng chịu trận.Ai ngờ vẻ mặt Chu Cử Luân nghiêm túc,chỉ đi lên một bước ,nói: “Cậu Sáu ,xảy ra chuyện rồi”.
Tim Mộ Dung Phong chùng xuống,vì đại cục tiền tuyến đã định,gần như đã cầm chắc chín phần,không thể có sự thay đổi quá lớn,cho nên anh mới nhất thời đưa Tĩnh Uyển đi Thừa Châu.Không ngờ chỉ một đêm không về,Chu Cử Luân đã nói một câu như vậy,anh liền buột miệng hỏi: “xảy ra chuyện gì?Dĩnh quân lấy lại được Phụ Thuận?hay là Hộ Quốc quân để mất cửa Đức Thắng?”.Tuy hỏi thế nhưng anh biết chiến cục đã định,hai nơi đó đều không thể có chuyện,ngoài hai chuyện đó ,chuyện khác đều không liên quan đến đại cục.
Quả nhiên Chu Cử Luân lắc đầu,vẻ mặt hơi ưu phiền: “không phải Dĩnh Quân .Mời Cậu Sáu lên xe tôi sẽ báo cáo với Cậu Sáu”.Tỉnh Uyển đã xuống xe,thấy Mộ Dung Phong hơi chau mày,lập tức vô cùng lo lắng.Anh quay đầu lại nhìn cô, nói: “em ngồi sau xe anh và chu tiên sinh có việc”.
Cô gật đầu lái xe lái xe đến bên cạnh,cô nhìn Mộ Dung Phong và Chu Cử Luân lên xe,còn mình cũng lên chiếc xe sau.Xe của cảnh vệ tiền hô hậu ủng đưa họ về.
Họ về đến thị trấn Thanh Bình vào buổi trưa,trên đường vất vả ,Tỉnh Uyển thấy rất mệt,tắm xong nói chờ hong khô tóc,ai ngờ ngồi trên so fa ngủ thiếp đi.Lúc tỉnh dậy trời đã tối,trong căn phòng tối om,cô lần mò bật đèn nhìn đồng hồ,hóa ra đã mười giờ tối.Cô đi ra ngoài hỏi Tôn Kính Ngư,mới biết từ lúc về Mộ Dung Phong vẫn chưa họp xong.Tôn Kính Ngư nói: “phu nhân chưa ăn tối,tôi bảo nhà bếp làm chút đồ ăn nhẹ nhé”.
Cô vốn rất khỏe mạnh nhưng hai ngày nay cứ nghe nói đến cơm là thấy ngán,đành nói: “bảo nhà bếp nấu chút mì đi”.Tôn Kính Nghi vâng lời ra đi ,một lát sau bưng lên một bát mì nóng hỏi,một bát nuớc canh đen sánh,ngoài ra còn có bốn đãi dưa muối.Cô ngồi xuống nhìn mới biết canh đen sánh đó là nước sốt,món mì nước sốt ở phía bắc gồm mì luộc sẳn,ngoài ra chuẩn bị nước sốt rưới lên.Trong nước sốt đó ngoài thịt gà xé phay,ruốc ,lươn,giăm bông,còn cả hải sâm các loại,vị tanh của đồ biển xông thẳng vào mũi,cô chỉ thấy như tắc ở cổ,cực kì buồn nôn,vội vàng bỏ thìa xuống,đẩy bát nước sốt đó ra thật xa,đứng dậy đi ra mở cửa sổ cho gió đêm mát rượi thổi vào,cô mới cảm thấy dể chịu hơn một chút.
Bị giày vò như thế,cuối cùng cô chỉ ăn một nửa bát mì với dưa muối,sửa soạn qua loa rồi lên phòng ngủ.Cô nhớ Mộ Dung Phong nên ngủ không ngon,mơ mơ tỉnh tỉnh đến tận sáng mới thật sự chìm vào giấc ngủ.
Chiều hôm sau Mộ Dung Phong mới về,vì đêm trước không ngủ đêm sau lại thức thâu đêm,trong mắt anh vần lên toàn tia máu.Dáng vẻ giống như mệt mỏi đến cực điểm ,sau khi về cơm cũng không ăn,nằm lên giường ngủ luôn,nghe tiếng ngáy nho nhỏ của anh.Tĩnh Uyển thấy vô cùng đau lòng,cúi người xuống tháo giầy,lại đắp chân cho anh ,còn mình đứng trước cửa sổ là áo sơ mi cho anh.
Cô chưa là xong mấy cái áo,Tôn Kính Ngư đã gọi khe khẽ bên ngoài: “phu nhân”.Cô vội đi ra,hóa ra là Hà Tự An đến ,bình thường anh luôn rất kính cẩn với cô,hành lễ rồi mới nói: “phiền phu nhân gọi Cậu Sáu dậy”.Đương nhiên là việc quân cấp thiết,cô hơi chần chừ,Hà Tự An đã giải thích: “trong cuộc tổng tuyển cử của nước bạn chúng ta xảy ra chuyện,bây giờ thái độ của bên cầm quyền không tốt cho chúng ta.E rằng về sau chiến cục phía bắc sẽ rất khó khăn cho chúng ta.Nếu điều binh từ tuyến Nam về,vậy thật sự sẽ phí hết công sức,bây giờ điện báo của họ đã đến rồi…”.
Cô đang kinh ngạc,định hỏi tiếp,Mộ Dung Phong,trong phòng đã tỉnh,hỏi: “ai ở bên ngoài thế?”.Cô đáp: “là Hà tiên sinh đến”anh cứ thế mặc luôn đồ ngủ,đi giày xong liền bước ra,bình thường họ nói chuyện cô không làm phiền,cho nên quay vào bên trong.Không biết vì sao cô cứ miên mang nghĩ đến lời nói của Hà Tự An,đờ đẩn một lúc lâu,chợt ngửi thấy mùi khét,mới nhớ ra mình đang là quần áo.Chân tay lóng ngóng thu dọn,chiếc bàn là đó rất nóng,cô lại không quen làm việc này,vội vàng muốn nhấc lên,nhưng lại chạm vào tay,cô kêu thất thanh “á” một tiếng,chiếc bàn là rơi bịch xuống đất.Mộ Dung Phong ở bên ngoài nghe thấy tiếng la của cô lập tức xông ngay vào,thấy cô đứng đó không biết phải làm sao,anh cuống quýt, hỏi: “sao thế”.
Tuy cô đau nhưng cố chịu đựng,nói: “không sao chỉ bỏng một chút thôi”.Anh nâng tay cô lên xem,vét bỏng đã phồng rộp,có vẻ bỏng không nhẹ,anh quay đầu lại hét lên: “Tôn Kính Nghi mau lấy mỡ chồn đến đây”thấy chiếc khăn mặt treo trên giá bên cạnh,anh vội vàng thấm ướt phủ lên giúp cô,đến khi Tôn Kính Nghi đem mỡ chồn đến bôi,tay cô dể chịu hơn nhiều.
Cô rất xấu hổ: “em thật ngốc chút việc cỏn con cũng không làm được”.Anh nói: “mấy việc này vốn không cần em làm,tự em cứ thích trổ tài”.Tuy ý trách móc,nhưng giọng điệu đầy thương xót.Trong lòng cô ngọt ngào,mĩm cười nói với anh: “Hà tiên sinh còn đợi anh ở bên ngoài đó,mau đi ra đi đừng để lở việc”.
Anh “ừ” một tiếng lại dặn dò cô: “đừng thích trổ tài nửa”.Cô giậm chân: “cả ngày chê em lắm chuyện,anh còn lắm chuyện hơn em”.Anh vốn vì tình hình nguy cấp,luôn khó chịu không vui,thấy cô giận dỗi vớ vẫn như thế,dáng vẻ yểu điệu dễ thương rung động lòng người,nên không nhịn được mĩm cười.