Chương 39
“Tôi họ Lý, tên là San Lam.” Cô ấy đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói.
“San trong San hô, Lam trong màu lam.”
“Ừ.” Tôi ừ một tiếng, nhẩm thầm San Lam, âm tiết thật quen thuộc.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“San Lam?” Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra, “Cô có khi nào có một người em gái tên là Lệ Hạ?”
“Hả?”
“Bởi vì có một câu thành ngữ là: San nhiên lệ hạ (1).”
Chắc là tôi nói sai rồi, không khí vốn đang ấm áp, bỗng chốc lạnh căm.
Nói câu chúc ngủ ngon xong, lúc đi ra cửa phòng, nghe thấy cô ấy hỏi: “Anh tên gì?”
“Tôi là Thái Trí Uyên, Trí trong trí tuệ, Uyên trong uyên bác.” Tôi quay đầu nói.
“Ừ.” Cô ấy ừ một tiếng đơn giản.
Tôi thấy cô ấy không phản ứng gì thêm, bèn đi ra khỏi phòng, trèo lên tầng trên.
Lôi mấy quyển sách trong cặp ra đặt trên mặt bàn, lại nghe thấy dưới sàn nhà vang lên hai tiếng “tung tung”.
Tôi ra khỏi phòng, dựa lan can nhìn xuống, thấy cô ấy đứng trong sân nói: “Tôi nghĩ ra rồi.”
“Nghĩ ra cái gì?”
“Anh tên là Trí Uyên, cũng tức là, nếu anh bị “trĩ”, cũng không “oan” uổng.”
Tôi khóc dở mếu dở, méo mặt nói: “Cô hài hước thật.”
Cô ấy hình như rất vui vẻ, nói chúc ngủ ngon xong lại quay về phòng.
Ngồi trước bàn học, nhớ về cô gái áo xanh gặp ở Búp bê Trung Quốc – Lý San Lam.
Còn nhớ trong sách viết khổng tước chỉ có hai loại, một loại là khổng tước màu lam, còn lại là khổng tước màu lục.
Vì thế tôi không khỏi liên tưởng Lý San Lam với khổng tước màu lam, hai hình ảnh xếp chồng lên nhau.
Trong sân vọng ra tiếng nổ máy xe, nhìn đồng hồ, đã 11 giờ hơn.
Có lẽ cô ấy chuẩn bị đến Búp bê Trung Quốc làm việc chăng?
Chỉ cần tôi nghĩ tới Búp bê Trung Quốc, sẽ nhớ tới tiếng nhạc đinh tai nhức óc đó, nhịp tim bất giác cũng tăng tốc.
Tuy tò mò tại sao cô ấy lại làm việc ở đó, nhưng lại không dám mở miệng hỏi, sợ bị điện giật.
Có lẽ chỉ đơn thuần là vì lương cao thôi, dù sao cô ấy cũng là người chọn khổng tước.
Bỗng nhớ tới tôi đã từng nhầm cô ấy với gái nhảy, còn nợ cô ấy một lời xin lỗi.
Phải trả nợ cô ấy thế nào đây?
Tối hôm đó ngồi trên bàn xem sách, thỉnh thoảng còn lât lật mấy cuốn sách và hình vẽ giới thiệu về các loài công.
Con khổng tước màu lam trong hình luôn ngẩng cao cái đầu xinh đẹp, bước những bước chân tao nhã, thần sắc kiêu ngạo, rất giống với dáng vẻ của Lý San Lam.
Nhưng tôi cũng là người chọn khổng tước, lại chẳng giống tẹo nào.
Thoáng nghe thấy tiếng mở cổng sắt ở sân, nhìn đồng hồ, sắp năm giờ rồi, vội tắt đèn đi ngủ.
Hai ngày sau, vừa từ ngoài bước chân vào sân, đụng ngay Vinh An.
“Nghỉ phép rồi!” Cậu ta rất phấn khởi, “Nhớ mình không?”
Tôi không thèm quan tâm cậu ta, dựng xe vào trong sân.
“Cô nàng mới dọn đến đây ở thế nào?” Cậu ta hỏi.
“Thế nào là thế nào?”
“Có xinh không, tính có hay không, thích cái gì, làm nghề gì…”
“Mình không rõ.” Tôi ngắt lời cậu ta, “chỉ biết cô ấy là người chọn khổng tước.”
Vinh An trầm tư, một lát sau mới nói: “Cậu thích cô ấy không?”
“Mình không muốn trả lời câu hỏi vớ vẩn này.”
“Để mình tìm cơ hội nhìn cô ấy, giám định giúp cậu, cứ để mình lo.”
Cậu ta cũng mặc xác tôi, tự nói tự nghe, còn vỗ ngực ra chiều đắc ý.
“Thực ra chúng ta đều đã gặp cô ấy rồi.” Tôi nói.
“Vậy sao?” Vinh An trợn tròn mắt.
“Còn nhớ cô gái phục vụ ở quán Búp bê Trung Quốc không?”
Vinh An nghĩ một lúc, nói: “Chả có ấn tượng gì.”
“Lúc đó mình suýt chút nữa đánh đổ hồng trà sủi bọt, cô ấy…”
“Mình nhớ ra rồi!” Cậu ấy ngắt lời tôi, “Chính là cái cô gái trông vừa lạnh lùng vừa hung dữ đó phải không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Cô ta làm việc ở Búp bê Trung Quốc à…” Vinh An muốn nói gì lại thôi.
“Phải.” Tôi nói.
Cậu ấy lại trầm tư, tôi biết cậu ấy đang nghĩ gì.
Cậu ấy nhất định cho rằng Búp bê Trung Quốc là một nơi kỳ quái, vì thế con gái làm việc ở chỗ đó…
“Thực ra cũng chẳng sao.” Vinh An như nghĩ thông suốt rồi, cười cười rồi nói:
”Có khi cô ấy là dạng con gái bán nghệ không bán thân, vẫn rất hợp với cậu.”
Đang định mắng Vinh An ăn nói linh tinh, sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh lẽo:
“Các anh cho rằng tôi là dạng con gái bán nghệ không bán thân sao?”
Tôi và Vinh An quay đầu lại, Lý San Lam đang đi vào sân, nói tiếp: “Không, tôi không phải.”
Cô ấy cũng dựng xe trong sân, đi tới cửa phòng, quay lại nhìn bọn tôi nói:
“Đến nụ cười tôi cũng không bán.”
Tôi đứng ngây ra đó rõ lâu, không thể cử động.
Cả người như vừa chạm vào dòng điện cao áp, vừa nóng bỏng vừa nhức nhối.