Chương 487: Bảo phòng!!

- Khoan đắc ý , đi thôi! Chu Hằng lôi con lừa đen đi.

- Ngươi không thể để bổn tọa vui vẻ một hồi sao? Con lừa đen kêu.

- Ngươi suốt ngày đều như vậy! Chu Hằng chặn họng, thời điểm tiến vào cửa hông, hắn quét mắt ba người Thanh Dương Thiên Tôn.

Hiện tại linh lực của hắn tích lũy đã đạt đến cực hạn Phàm giới, cho dù hắc kiếm hút thêm đến tinh khí sinh mệnh cũng không thể tăng lên tu vi của hắn, chỉ có thể dùng để khôi phục linh lực, bởi vậy, ba lão gia hỏa này đã không phải là thức ăn hắn.

Nhưng hắn cũng không ngại tiện tay đánh giết ba lão này, dám đào hố lừa hắn lại đây, nếu thực lực của hắn không yêu nghiệt, đổi một người khác khẳng định chết thẳng cẳng !

Hiện tại cách một tầng uy áp Sáng Thế Vương, tuy rằng vô ảnh vô hình lại là thật sự, với thực lực Chu Hằng bây giờ còn chưa đủ để xuyên thấu qua đạo uy áp này.

Vậy chờ chính bọn nó đến đây đi!

Chu Hằng đi vào cửa hông, hiện tại đi giải quyết chuyện Lệnh Hồ Huyền trước.

Xuyên qua cửa hông, lại là một cái hoa viên, đáng tiếc tìm một vòng cũng không phát hiện cái bàn thứ hai do tòa Bích Tiêu Thạch chế thành, làm con lừa đen hô to vị Tinh Linh tộc Sáng Thế Vương kia keo kiệt.

Hoa viên xong, là nơi cuối cùng của Chân Dương Tiên Uyển, đây là một mảnh tẩm cung.

Bên trong tẩm cung có thể có thứ tốt gì?

Chu Hằng không khỏi có loại cảm giác tuy rằng là Tiên Cung, nhưng giống cùng khối Tiên đại lục, giá trị cũng không cao lắm, thứ tốt đều đã bị đánh thành cặn bã, không, ngay cả mảnh vụn cũng không còn lại, cũng chỉ có loại cứng nhất như Bích Tiêu Thạch mới giữ được.

Nhưng cũng đã bị hủy hơn phân nửa!

Tuy nhiên, có thể có được Bích Tiêu Thạch đối với Chu Hằng mà nói cũng đã đủ rồi, có thể cho người đứng bên cạnh hắn nhận được ích lợi cực lớn.

Người không thể quá tham lam!

Nghĩ là như vậy, nhưng vô luận Chu Hằng hay là con lừa đen đều trừng ánh mắt rất tròn, không buông tha mỗi một gian tẩm cung, tiến hành tìm tòi, xem xét.

Chu Hằng tìm mấy gian phòng rồi nói: - Con lừa, chúng ta đi về phía trước, ta phỏng chừng nơi này hẳn là nơi ở, có lẽ không có gì tốt!

- Bổn tọa cũng nghĩ như vậy! Con lừa đen biết nghe lời, nó là đại hành gia sưu tầm bảo vật.

Bọn họ quyết đoán vọt qua phòng ngủ, xuất phát hướng về khu trung tâm, mặc dù có chút quanh co. Nhưng với sức của đôi bàn chân bọn họ cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vẻn vẹn chỉ vài phút sau, một người một con lừa liền đi tới trung tâm toàn bộ cung điện.

Nơi này có một gian phòng ở bốn mặt độc lập, trên tường hiện ra một cái khe, dài chừng hai trượng. Thiếu chút nữa kéo dài cả mặt tường, chiều rộng cái khe một tấc, nhưng bên trong có một đạo hắc khí bắt đầu khởi động, căn bản không thể xuyên thấu qua cái khe nhìn thấy tình huống trong phòng.

Lệnh Hồ Huyền cũng đến rồi, hắn đang cố gắng phá vỡ mà đi vào ở một bên tường.

Rất đơn giản, trừ bỏ căn phòng này ra thì không phải không có căn phòng nào khác. Nhưng ở nơi này trung tâm nhất, vị trí trọng yếu nhất, lại có một gian phòng bốn mặt đều là tường, không phải rất kỳ quái sao?

Nói không chừng đây là kho báu!

Về phần không có cửa, rất đơn giản, đó là do cơ quan hoặc cấm chế khống chế, vì chính là không muốn để cho người ta muốn đi vào thì đi vào.

Lệnh Hồ Huyền rất hăng say, biểu tình trên mặt cũng càng ngày càng hưng phấn, dường như khoảng cách thành công phá vỡ mà vào đã không xa.

Một khi đã như vậy. Chu Hằng đơn giản mở ra linh lực bao hắn cùng con lừa đen vào, không phát ra một tia động tĩnh.

Để Lệnh Hồ Huyền cao hứng một chút, đợi lát nữa hắn sẽ khóc.

- Chu tiểu tử. Ngươi cũng thật hư !

Con lừa đen nói, có linh lực Chu Hằng phong chế, nó kêu to hét lớn cũng không có khả năng kinh động đến Lệnh Hồ Huyền.

- Hổ thẹn, ở trước mặt sư phụ ngươi. Ta nào dám nhận khích lệ như thế! Chu Hằng có chút khiêm tốn.

- Ngươi cũng học được vài phần bản chất thần công không biết xấu hổ của bổn tọa! Con lừa đen khẳng định nói.

- Con lừa thúi rốt cuộc biết chính mình không biết xấu hổ ! .

- Phi, bổn tọa có thể nói mình như vậy, nhưng người khác lại không được! Chu tiểu tử, nếu ngươi dám vu tội bổn tọa, bổn tọa trở mặt với ngươi!

Con lừa đen uy hiếp nói.

- Số lần ngươi trở mặt còn thiếu sao? Chu Hằng liếc mắt.

Một người một con lừa nhàn rỗi đấu võ mồm, đại khái qua ba giờ sau, đột nhiên chỉ nghe Lệnh Hồ Huyền cất tiếng cười to, đi đến vách tường, ba quang vừa động, hắn không ngờ trực tiếp chìm vào trong vách tường!

Thành!

Chu Hằng nào có do dự, vội vàng nắm con lừa đen lên, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn vẻn vẹn không mất nửa giây, đồng dạng xuyên vào trong vách tường.

Giống như đi vào một mảnh vùng lầy, tốc độ của hắn lập tức chậm xuống, nhưng đây chỉ là chuyện tình trong nháy mắt, ngay sau đó loại cảm giác này lập tức biến mất, mà hắn cũng xuất hiện ở bên trong phòng.

- Ngươi vào như thế nào! Lệnh Hồ Huyền cuối cùng phát hiện Chu Hằng bọ ngựa bắt ve, không khỏi vừa giận vừa hận.

Hắn hiện tại cũng không có Lưu An Kỳ làm hộ vệ, dựa vào cái gì tranh bảo cùng Chu Hằng? Cấm chế gian phòng này phiền toái như thế, nếu không bị ngoại lực phá hủy cực kỳ nghiêm trọng, uy lực còn có một phần vạn cũng chưa tới, hơn nữa lại trải qua nhiều năm như vậy gần như không khác biệt cùng phế toàn bộ, hắn còn phá giải mãi mới xong!

Có thể suy đoán phòng ngự gian phòng này năm đó sâm nghiêm ra sao!

Địa phương sâm nghiêm như vậy dùng làm chi ?

Vô nghĩa, khẳng định là để đựng kho báu !

Hắn tân tân khổ khổ phá giải xong cấm chế, hiện tại lại toàn bộ tiện nghi Chu Hằng, hắn sao không giận? Có thể nhịn khẩu khí này?

Dù không chiếm được, như thế nào cũng phải liếc mắt một cái, biết Chu Hằng đến tột cùng lấy đi cái gì, dù sao hắn có lực lượng lão tổ tông bảo hộ, Chu Hằng tuyệt đối không thể giết được hắn.

Nếu hắn không chiếm được bảo vật, Lệnh Hồ gia không chiếm được, như vậy cũng không thể để Chu Hằng được như nguyện, tất nhiên phải bí mật truyền bá về Chu Hằng tất cả Tiên Thành, để hắn trở thành chuột chạy qua đường, mỗi người đều đánh!

Lệnh Hồ Huyền nghĩ như thế, lập tức mở ra hai mắt quét tới trong phòng. Hắn cực khổ lâu như vậy mới mở ra cấm chế, nếu không xem một chút, như thế nào hắn đều không cam lòng.

Di!

Tình huống gì!

Hoàn toàn bất đồng trong tưởng tượng, gian phòng này trống rỗng dị thường, mà trên vách tường bốn phía không ngờ có một vài bức họa thập phần ngây thơ, hoàn toàn là của đứa nhỏ bốn năm tuổi.

Không có bảo vật, chỉ có một chiếc giường lớn, nằm trên giường là một người nho nhỏ, một tiểu cô nương thập phần tuấn tú, nhiều nhất không vượt qua năm tuổi, toàn thân bị phong tỏa ở trong một mảnh tinh thể lưu quang.

Ở bên giường, còn một người nam nhân trung niên đứng, bộ dáng anh tuấn tới cực điểm, dáng người thon dài, hai lỗ tai lại dài vô cùng, tóc cũng là màu xanh lam, bộ dáng anh tuấn vô cùng, làm cho người ta có một loại hấp dẫn phiêu dật, thoát tục.

Nhưng tên nam tử này... nửa người dưới từ vai trái không còn nữa, từ chỗ miệng vỡ nhìn thấy, bên trong căn bản không có máu thịt xương gì!

Hắn giống như là giấy , cũng chỉ còn lại có một tầng thể xác ngoài cùng.

Bảo vật đâu?

Bảo vật ở chỗ nào?

Lệnh Hồ Huyền lập tức trợn tròn mắt, nếu không phải hắn vào đầu tiên, hắn sẽ hoài nghi có phải Chu Hằng đã lấy đi tất cả thứ tốt hay không, sau đó cố ý bố trí ra một màn này mê hoặc hắn.

- Bảo vật đâu? Bảo vật của bổn tọa đâu? Con lừa đen kêu thảm thiết rát cổ họng, một bộ dáng chết cha chết mẹ cực độ bi thương.

Chu Hằng đi ra phía trước, đã thấy thân hình nam tử trung niên kia vừa động, nửa người còn sót lại quay lại hắn, có một đạo sát khí ngất trời bùng ra, nhưng hắn chung quy sớm đã chết đi , sát ý vừa mới thả ra ngoài thân thể liền không chịu nổi, trong nháy mắt hóa thành tro bụi quy về giữa thiên địa.

Đạo sát khí tự nhiên cũng theo đó tán đi.

- Thật đáng sợ! Con lừa đen dựng lên, đã trốn phía sau Chu Hằng, hai móng trước khoát lên trên vai Chu Hằng, một bộ dáng gặp nguy hiểm sẽ đẩy Chu Hằng ra ngoài - Vừa rồi bổn tọa thiếu chút nữa muốn chết! .

- Yên tâm, ngươi hèn như vậy, cũng đủ sống thêm vạn vạn năm! Chu Hằng thuận miệng nói, nhưng trong lòng thì đang suy tư một màn vừa rồi.

Cái nam nhân thành tro kia, đúng là chủ nhân cung điện này, Tinh Linh tộc Sáng Thế Vương!

Bên ngoài còn có bức họa hắn, hơn nữa khí tức hắn phát ra cũng giống như bức họa, đây là chứng minh tốt nhất.

Tại trước khi vị Tinh Linh Sáng Thế Vương còn không hoàn toàn hủy diệt, hắn đang nhìn tiểu cô nương trên giường, trong vẻ mặt tràn đầy thân thiết. Đương nhiên không thể nào là quan hệ giữa nam nữ, mà là một phụ thân quan tâm đối với nữ nhi!

Chu Hằng có thể tưởng tượng, năm đó một đạo kiếm khí xẹt qua, chém xuyên Chân Dương Tiên Uyển, cũng xẹt qua thân thể vị Tinh Linh Sáng Thế Vương này, trực tiếp đánh giết hắn!

Nhưng vị này Sáng Thế Vương lại có một cỗ chấp niệm mãnh liệt, cho dù bỏ mình cũng muốn thủ hộ con gái, đợi cho Chu Hằng dị động thiếu chút nữa dẫn phát công kích của hắn, chỉ là dù sao hắn đã chết đi trăm vạn năm, làm sao có thể làm được?

Tiểu cô nương này... còn sống!

Chu Hằng có thể cảm ứng được tiểu cô nương trên giường phát ra sinh khí, tuy rằng vô cùng mỏng manh, nhưng quả thật tồn tại!

Là tiên nhân có thể sống thêm trăm vạn năm sao?

Hoàn toàn không được!

Thời Gian Nguyên Dịch!

Tiểu cô nương này phong ấn trong Thời Gian Nguyên Dịch, hơn nữa ở trước hủy diệt không thương tổn chút nào, lúc này mới có thể ngủ đến bây giờ.

Trên đời có chuyện tình trùng hợp như vậy, đạo công kích tính hủy diệt vừa vặn tránh được tiểu cô nương này? Không có khả năng, hơn nữa tình huống ngày đó cấp bách như vậy, có thể để Tinh Linh Sáng Thế Vương có cơ hội ung dung lấy Thời Gian Nguyên Dịch phong ấn ái nữ sao?

Tiểu cô nương này chỉ sợ là từ nhỏ có bệnh bất trị, bởi vậy Tinh Linh Sáng Thế Vương mới phong ấn nàng trong Thời Gian Nguyên Dịch, để hắn tìm kiếm phương pháp cứu trị.

Một đạo công kích kia đánh úp lại, khả năng vị Tinh Linh Sáng Thế Vương này còn dùng thân thể của chính mình cản thay ái nữ, nếu không với tu vi Sáng Thế Vương muốn tránh thoát dư ba một đạo công kích không khó lắm.

Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ!

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện