Chương 633: Chiến kha ân

Cái gì!

Cho dù Chu Hằng vết thương lớp lớp thì thế nào, đây chính là công kích của một vị Nhật Diệu Vương chí tôn phát ra a! Trong người ở đây, có ít nhất một nửa là Nhật Diệu Vương, bọn họ tự nghĩ đổi lại mình đón một chiêu này thì sẽ bị chân đứt tay cụt, thậm chí trực tiếp đi đời nhà ma!

Tuy rằng đều là Nhật Diệu Cảnh, nhưng Hàn Sương công tử có lẽ đã vượt qua cực hạn vương trong vương, chiến lực vọt vào trình độ Nhật Diệu Hoàng rồi!

Nhưng mà Chu Hằng không ngờ có thể phá giải được một kích này!

Tuy rằng hắn cũng bỏ ra giá tương ứng phải trả, toàn thân vết thương lớp lớp, nhưng mà mọi người ở đây ai có thể làm được?

Mặc dù bị thương quang vinh, một Nguyệt Minh Đế có thể giữ mạng được dưới tay một Nhật Diệu Vương vượt qua cực hạn, đây tuyệt đối là thắng lợi!

Quá yêu nghiệt!

Lúc trước dù thấy Chu Hằng đánh bại Lạc Vô Cực, nhưng mà dù sao Lạc Vô Cực chỉ là Nhật Diệu Vương 3 luân, hơn nữa thanh danh Lạc Vô Cực có thể sánh bằng Hàn Sương công tử sao?

Ánh mắt Chu Hằng như điện, một kích này hắn bị thương vọt qua người ngoài tưởng tượng, ngũ tạng lục phủ của hắn bị thương nghiêm trọng, nhưng lại bị băng sương lực ăn mòn, cơ thể sắp kết băng!

Nếu thật sự kết băng, máu sẽ không thể lưu thông, thậm chí ngay cả kinh mạch sẽ bị bế tắc, làm sao còn vận chuyển linh lực, làm sao còn dùng tinh huyết không phục thương thế đây?

Hàn Sương công tử... Quả nhiên danh bất hư truyền, rất cường đại, vô cùng cường đại!

Nếu đổi thành lúc trước, Chu Hằng sẽ phải tế xuất Hỏa Thần Lô, hoặc là tế ra phù văn trên thiên linh cái kia, nhưng bây giờ hắn còn một chiêu khác.

Ý niệm trong lòng chuyển động, phù văn trị liệu lưu chuyển trong người, thương thế của hắn lập tức khép lại, hàn khí trong cơ thể cũng nhanh chóng biến mất, chỉ một hô hấp Chu Hằng đã khôi phục được trạng thái hoàn mỹ.

Hai nắm tay đập vào nhau, trong nháy mắt, tiểu phù văn công kích tăng lên tới cực hạn 74 mai. Màu đỏ tươi chớp động, lập tức hóa thành một mảnh ánh sáng vàng, uy áp vô thượng tràn ra.

Đây là áp lực vượt qua cấp bậc Nguyệt Minh Đế, cộng thêm Chu Hằng trời sinh có võ khí Vương giả, tạo thành một cơn lốc uy áp, thình thịch thình thịch thình thịch, Nguyệt Minh Đế căn bản không đứng nổi, đồng loại quỳ xuống.

Nhật Diệu Vương có thể khống chế thân thể. Nhưng trong tâm linh lại hiện lên một cảm giác vô lực, dường như nhìn thấy không phải là Nguyệt Minh Đế, mà là Sáng Thế Đế chí cao vô thượng, có loại kính sợ phát ra từ đáy lòng.

Con bà nó, đây còn là Nguyệt Minh Đế sao?

Nhưng mà cái gì cũng có thể giả, nhưng vầng trăng lại không thể thay đổi được! Không có khả năng đem vầng mặt trời biến thành vầng trăng, đây là chuyện được mọi người công nhận. Hơn nữa khí tức lực lượng Chu Hằng cũng đúng là Nguyệt Minh Đế, không thể giả được!

Rất lợi hại a!

- Thật ngộ nghĩnh! Thật ngộ nghĩnh! Băng Tú Lan phụng mồm phụng má ăn, liên tục vỗ tay, trong mắt chớp động tia sáng kỳ dị, lẩm bẩm nói mơ hồ: - Tuy rằng thực lực bây giờ còn yếu một chút. Nhưng thật sự có khí phách, có tiềm lực trấn áp tỷ tỷ!

- Tỷ phu này, bổn tiểu thư rất xem trọng!

- Oa ha ha ha ha, tỷ tỷ thối ngươi xía vào ta nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đến lúc ngươi bị người xía vào rồi.

- Ôi. Tại sao lại có người thông minh như vậy, nghĩ ra chủ ý cao minh như thế! A. Thì ra chính là bổn tiểu thư ta a, ôi, Băng Tú Lan có người khen ngươi thông minh tuyệt đỉnh hay không? Hả, thì ra ngươi cũng cho là như vậy a!

Thiếu nữ này tự sướng một mình.

Hàn Sương công tử lạnh lùng nhìn Chu Hằng, tuy rằng người khác nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lại có thể nhìn ra một tia cười lạnh dưới tầng băng sương kia: - Chu Hằng, ngươi còn có thể đi ra một bước sao?

Hắn tràn đầy tin tưởng thực lực mình, nội phủ của Chu Hằng đã bị hắn đóng băng, linh lực cũng không thể lưu chuyển, lúc này nhìn như uy phong khí phách, thực ra lại là miệng cọp gan thỏ, chỉ bày ra tạo hình như thế cũng rất miễn cường.

- Ngu ngốc, ngươi kêu ta đi ta liền phải đi sao, mặt mũi của ngươi lớn như vậy sao? Chu Hằng nói, những lời này học lỏm con lừa đen.

- Hừ! Hàn Sương công tử cười lạnh, tiểu tử này bây giờ cũng dám mạnh miệng.

- Đi thì tuyệt đối không đi, ta chạy! Chu Hằng nhoáng lên một cái, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ giết tới Hàn Sương công tử. Luận lực lượng của hắn nhiều nhất chỉ là Nhật Diệu Vương 1 luân, hàng rào cảnh giới rất chắc chắn, hắn có thể đánh xuyên, nhưng xa xa không đạt được mức độ Nhật Diệu Vương 6 luân, thậm chí 7 luân.

Hắn còn kém hơn cả Lạc Vô Cực, làm sao có thể đánh bừa với Hàn Sương công tử hư hư thực thực đột phá Nhật Diệu Vương cực hạn chứ? Dùng sở đoản của mình đánh với sở trường của địch, đó không phải là dũng khí mà là ngu xuẩn!

Hưu! Chu Hằng thân hình linh động, trong nháy mắt đã phát huy Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, hai đấm phát ra thần huy màu vàng, giống như một đạo thiểm điện đánh tới Hàn Sương công tử.

Cái, cái gì!

Hàn Sương công tử không phải nói hắn không thể đi sao, sao còn mạnh mẽ như thế? Hàn Sương công tử là ai, được công nhận là 5 đại Nhật Diệu Vương chí tôn, lời hắn nói làm sao không phải khuôn vàng thước ngọc!

Lời này không ứng nghiệm, coi như tự đập đổ chiêu bài, tự cho mình một cái bạt tai.

Vừa kêu lại vừa đau!

Không ít người đã bật cười, trong đó Băng Tú Lan cười kiêu ngạo nhất, không hề cố kỵ nhất, thậm chí còn vỗ vỗ bàn.

Cô nương này là ai a, dung mạo xấu xí, khí tức nhỏ yếu, nhưng mà lá gan lại lớn như vậy.

Cũng may toàn thân Hàn Sương công tử đều bao phủ ở trong băng vụ, người ngoài không thể nhìn ra vẻ mặt hắn lúc này, nhưng tin tưởng tuyệt không có sắc mặt tốt gì, quá mất mặt đi!

Hắn hừ lạnh một tiếng, cả người vọt tới, lại đánh ra một cự chưởng băng sương nghênh đón Chu Hằng.

Chu Hằng ánh mắt căng thẳng, tốc độ của đối phương cũng không chậm hơn hắn.

Mắt thấy một băng sương cự chưởng mạnh mẽ đánh tới, hắn căn bản không thể né tránh, khẽ cắn môi, dùng quyền đấm lên.

Thình thịch!

Tiểu phù văn công kích phẫn nộ, ánh sáng vàng chiếu rọi, băng sương cự chưởng này chắc chắn vô cùng, nhưng ở dưới uy lực của tiểu phù văn lại như giấy vậy, lập tức bị oanh phá!

Chu Hằng bay người ra, nhưng mảnh vụn băng vẫn đánh cho hắn thương tích đầy người, dù sao tiểu phù văn công kích là có tính công kích, để nó phòng ngự thì quá miễn cưỡng.

Nhưng không sao, phù văn trị liệu vận chuyển, tốc độ thương thế bằng mắt thường có thể thấy được khép lại, đồng thời hóa giải băng khí.

Hắn gào to một tiếng, xoay người lại, hai đấm mang theo từng vàng thần huy màu vàng liên tục đấm tới Hàn Sương công tử.

- Có ý tứ! Hàn Sương công tử mờ nhạt nói, một tay vẫn chắp sau lưng, chỉ dùng một tay đánh, lại rất thành thạo, một trảo đã hóa giải công kích của Chu Hằng công kích.

Hắn thu tay đứng, nói: - Nếu ngươi chỉ có chút thực lực như vậy, hôm nay khó thoát khỏi cái chết!

Chu Hằng cười ha ha, người khác không biết, nhưng hắn rất rõ ràng, Hàn Sương công tử hóa giải một chiêu này của hắn nhìn như khinh miêu đạm tả, nhưng mà máu tươi đầm đìa, chỉ là bàn tay đó nhanh chóng bị hắn dấu đi, căn bản không dám cho người khác nhìn thấy!

Hắn quả thật kém đối phương một đại cảnh giới, hơn nữa Hàn Sương công tử còn là tồn tại có đánh vỡ cực hạn Nhật Diệu Vương. Nhưng phù văn oai cũng không thể dùng cảnh giới đều đo lường!

Chu Hằng tin tưởng, nếu như Sáng Thế Đế chụp một chưởng lên thiên linh cái của hắn, có thể sẽ đập chết hắn, nhưng cũng bị tiểu phù văn công kích kia nghiền thành mảnh vụn!

Tiểu phù văn cũng không có uy lực mạnh như vậy, dù sao chỉ là hơn 70 đạo tổ hợp, hơn nữa còn không trọn vẹn, nhưng mà không trọn vẹn cũng là phù văn a, Hàn Sương công tử càng cungx không phải là Sáng Thế Đế, tùy tiện dùng tay máu thịt đón đánh phù văn, đây không phải là tự chuốc lấy khổ sao?

Chu Hằng cố ý liếc tay phải của Hàn Sương công tử tay nói: - Ngươi bị thương!

- Nói hươu nói vượn! Hàn Sương công tử lạnh lùng nói.

- Vậy ngươi có dám đưa tay phải ra cho người khác nhìn không? Chu Hằng khích tướng.

- Ngươi bảo bản công tử đưa tay ra liền đưa tay ra sao, bản công tử cũng quá không có mặt mũi rồi. Hàn Sương công tử dùng những lời của Chu Hằng phản kích.

- Bắt chước lời người khác, không có chút sáng tạo! Chu Hằng nhoáng lên một cái, lại lần nữa tấn công Hàn Sương công tử.

- Muốn chết!

Hàn Sương công tử vung tay phản kích, nhưng mọi người lập tức phát hiện, hắn đã đổi tay!

Xít!

Chẳng lẽ, tay phải của hắn thật sự bị Chu Hằng chấn thương?

Quá, quá yêu nghiệt rồi à.

Chu Hằng tuyệt đối là Nguyệt Minh Đế lợi hại nhất từ xưa đến nay, chẳng những đánh thắng một Nhật Diệu Vương 3 luân, thậm chí còn đánh bị thương một Nhật Diệu Vương chí tôn vượt qua cực hạn!

Trời ạ, ai tới nói cho ta biết đây không phải là thật, trên đời này, nếu như mỗi Nguyệt Minh Đế đều yêu nghiệt như thế, vậy thì Nhật Diệu Vương ngươi còn lăn lộn làm sao đây?

Hàn Sương công tử hừ lạnh một tiếng, tay phải của hắn quả đúng là bị thương như Chu Hằng nói, hơn nữa bị thương không nhẹ!

Đây là tổn thương cảnh giới, nói nặng cũng không nặng, nhưng nói nhẹ cũng không nhẹ!

Bởi vì bàn tay của hắn chỉ bị phá vỡ một lớp da, nhưng mà khó chịu ở chỗ là vết thương này không thể khép lại được, máu tươi không ngừng chảy ra. Tuy rằng mất máu cũng không phải xói mòn tinh huyết, nhưng mà mỗi một giọt máu đều chứa một tia lực lượng, mất nhiều hơn thì khẳng định sẽ tổn thương bản thân.

Tiểu tử này cảnh giới không cao, lực lượng không mạnh, lại nắm giữ một môn công pháp cực kỳ cổ quái, có thể đánh xuyên hàng rào lực lượng, có lực sát thương kinh khủng! Không thể xem thường tiểu tử này!

Hàn Sương công tử lại chém ra tay trái, bên trên ngưng kết một tầng băng sương dày, có hàn băng hộ thể, hắn không sợ công kích cổ quái của Chu Hằng.

Hai người đại chiến, đều dùng thân pháp mau lẹ đối chiến, giống như hai đạo quỷ ảnh xẹt qua khoang thuyền lớn, mọi người rất khó nắm bắt bóng dáng bọn họ.

Chu Hằng trong lòng kinh ngạc, thân pháp đối phương không yếu hơn hắn, để hắn hoàn toàn mất đi chủ động, chỉ có thể đánh bừa! Mỗi một lần oanh kích nội tạng hắn đều bị chấn vỡ, thần cốt cũng bị nứt rạn!

Nếu không nắm giữ phù văn trị liệu, một kích hắn sẽ hoàn toàn mất đi chiến lực!

Hắn giật mình, Hàn Sương công tử càng thêm giật mình!

Thân pháp của Chu Hằng không ngờ có thể sánh ngang với hắn!

Nên biết rằng hắn chính là Nhật Diệu Vương a, một đại cảnh giới nghiền ép, Chu Hằng lại có thể ngang ngửa về thân pháp với hắn. Nếu như để Chu Hằng tiến vào Nhật Diệu Vương, không phải là mình sẽ thua sao?

Hơn nữa, hắn mỗi một chiêu đánh ra có thể đánh cho một Nhật Diệu Vương 7 luân nội tạng nổ tung, nhưng mà Chu Hằng lại lăn mấy chục phát vẫn không sao, đây con bà nó còn là người sao?

Tên này là yêu thú thượng cổ? Thần thú thiên địa? Vì sao lực phòng ngự còn mạnh hơn cả yêu thú thần thú vậy!

Hai người đều khiếp sợ trong lòng, càng chiến càng hăng. - - - - - oOo- - - - -

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện