Chương 797: Ngũ hành viên mãn
Chu Hằng giành giật từng giây!
Nếu hắn có thể hoàn toàn nắm giữ Hỗn Độn Thiên Kinh trước khi đại phù văn nghiền nát thức hải của hắn, vậy thì hắn có thể cực hiểm phản kích, lập tức nghịch chuyển! Nhưng mà ngược lại, vậy hắn cũng xong đời!
Hắn biến thành xác sống, vậy tiếp theo cũng khỏi nói, hắn cũng như người không có Thiên Kinh, sẽ bị đại trận nhất loạt luyện hóa, toàn bộ biến thành chất dinh dưỡng cho gốc Thất Tinh Quả kia, cuối cùng thành toàn cho hai con Ly Vẫn.
Nhất định không thể thất bại!
Hắn còn chưa lấy Hoặc Thiên làm vợ mà, hắn còn chưa làm cha, hắn còn có nhiều người thân, bè bạn, làm sao lại chết ở chỗ này?
Nhanh! Nhanh hơn nữa!
Đại phù văn một đường tung hoành, ngay cả Chu Hằng đẩy số tổ hợp phù văn lên đến 340 đạo cũng không tăng được bao nhiêu tác dụng, ở trước mặt đại phù văn có 36.000 mảnh vỡ phù văn thì chỉ là bã!
Không đạt đến điểm giới hạn chất biến, mọi thứ chỉ là hư ảo!
Bùm! Bùm! Bùm!
Thần cốt của Chu Hằng cũng bắt đầu vỡ nát, hoàn toàn dựa vào linh lực vận chuyển mới giữ cho khung xương đầy đủ, bằng không bộ dáng của hắn hiện tại đã thảm không nỡ nhìn!
Nhanh! Nhanh! Nhanh!
Trong lòng Chu Hằng xoay chuyển như điện, vận chuyện ngộ tính đến cực hạn, 341, 342, 343.... Tổ hợp phù văn đang từng bước tăng lên!
Nhanh hơn nữa! Lại nhanh hơn nữa!
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Trên người Chu Hằng không còn thấy được một khúc xương hoàn chỉnh, ngay cả trên sọ cũng xuất hiện những vết rạn, sở dĩ chưa hoàn toàn vỡ nát, là bởi trước kia chỗ này từng đóng vào một cái phù văn chân chính của một đạo. Dù chỉ là một góc cũng ngự trị trên chúng sinh, cho dù hiện tại đã mất đi cũng vẫn còn bảo tồn một cỗ lực lượng mờ ảo, là mồi lửa bảo tồn một chút hy vọng của Chu Hằng.
350 đạo! 355 đạo!
Đại phù văn đã gần đến trung tâm thức hải, sát khí sắc bén hủy diệt phá hoại lung tung, làm Chu Hằng đau đến muốn chết!
Tên khốn kia, chờ đó cho ta, trở mình là ta nhất định đánh ngươi thành bã!
Trong lòng Chu Hằng gào thét, tuy rằng thân thể đã tàn, thần thức gần hủy, nhưng ý thức của hắn lại được thăng hoa, chân chính vượt qua bản thân!
359 đạo!
366 đạo!
Oong!
Một cái tiểu phù văn hoàn chỉnh hiện ra, hóa thành hạt giống màu vàng!
Một ý niệm hoa nở, một đóa hoa một thế giới!
Phù văn này lan tràn ra như hoa, cánh hoa nở ra lại là những tiểu phù văn, tổng cộng hơn 500 cái!
Thế tiến tới của đại phù văn tức thời ngừng trệ!
Thần thức Chu Hằng hóa thành thân thể giống y như hắn, đạp xuống một cái, có phù văn màu vàng tràn ra, hình thành dạng năm cạnh, hỗ trợ lẫn nhau, hình thành tuần hoàn hoàn mỹ.
- Cút ra khỏi thân thể ta! Chu Hằng quát lớn, đánh ra một quyền, vận chuyển Ngũ Hành Phù Văn!
Oong!
Khung xương của Chu Hằng lập tức toát ra ánh sáng vàng hoa lệ, chiếu rọi thiên địa!
Đoàn sáng đen bị mạnh mẽ nghiền nát, hóa thành vô số mảnh vụn văng ra khỏi cơ thể hắn, nhưng nhanh chóng bị ánh sáng vàng đuổi theo, lập tức tan rã hoàn toàn như tuyết dưới mặt trời!
Thân thể Chu Hằng vừa động, thần niệm quay lại, khung xương lập tức bắt đầu lành lặn thấy được bằng mắt thường, nhanh chóng xóa hết vết rạn, sau đó máu thịt tái sinh, làn da trắng bóng, mái tóc đen dày.
Hắn mở bừng mắt, thần quang sáng rọi như nhìn thấu trời đất này!
Trên thực tế, hắn quả thật có thể!
Hắn đã hình thành Ngũ Hành Phù Văn hoàn chỉnh, trên trình tự đã hoàn toàn áp chế Thiên Kinh nơi này.
Trời này, sẽ không che mắt hắn! Đất này, sẽ không chôn được lòng của hắn!
- Chu tiểu tử, ngươi đầy máu sống lại tại chỗ?
Con lừa đen hét to. - Mau tới cứu bổn tọa, bổn tọa không chịu nổi!
Chu Hằng bị bản thân chấn thương, như vậy hắn chỉ cần vừa động ý niệm liền có thể khôi phục thương thế. Nhưng con lừa lại là bị Chu Hằng phản chấn tạo thành, không trục xuất linh lực dị chủng của Chu Hằng thì làm sao khôi phục được?
- Dù sao nhất thời cũng không chết được, ngươi kiên trì thêm một lát! Chu Hằng cười ha hả, nhưng cũng chỉ nói vậy thôi, giơ tay lên, tiêu trừ linh lực dị chủng trong cơ thể con lừa đen.
Con lừa đen cũng tu luyện một bộ phận Huyết Hà Thiên Kinh, trong đó có tiểu phù văn điều trị, lập tức vận chuyển khôi phục thương thế.
Chu Hằng lại nhìn về phía cột sáng màu đen, khóe miệng lại mỉm cười, giơ tay phải ra đặt lên cột sáng. Oong, hào quang màu vàng lập tức tràn ra, rắc rắc rắc, trên cột sáng màu đen hiện ra vô số vết rạn, lan tràn như mạng nhện ra khắp cột sáng.
Ầm!
Tiếng nổ nặng nề, cột sáng này ầm ầm tan vỡ, rơi xuống lấp lánh.
10 cột sáng lập tức tắt một cái, xa vạn dặm cũng thấy.
Nhìn thấy cột sáng này tắt đi, hẳn là sẽ làm Lam Long nữ hoàng cùng Hồng Long nữ hoàng dâng lên lòng tin?
Chu Hằng mỉm cười, nói:
- Con lừa, khỏe rồi thì lên đường, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm! Ánh mắt của hắn nhìn về phía 9 cột sáng còn lại.
- Làm sao ngươi đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Con lừa đen nhảy lên, sau khi rút mất linh khí dị chủng, nó tự nhiên cũng có thể lập tức khỏi hẳn.
- Ngũ Hành Phù Văn viên mãn, có thể không lợi hại? Chu Hằng miệng nói một câu như thế, nhưng trong lòng thở dài, uy lực Ngũ Hành Phù Văn lớn thì lớn, nhưng cũng giống Lăng Thiên Cửu Thức, đều là đại gia tiêu hao linh lực mà!
Nhưng mà, hai bên hoàn toàn khác!
Với uy lực hiện tại, tuyệt đối là Ngũ Hành Phù Văn mạnh hơn, Chu Hằng tự tin gặp được Minh Tiên thì ít nhất hắn cũng có năng lực vế Thậm chí không cẩn thận bị hắn đánh trúng, ngay cả Minh Tiên cũng phải tan vỡ tại trận!
Hiển nhiên, Lăng Thiên Cửu Thức còn chưa đủ để bùng nổ uy lực như vậy!
Khác biệt ở chỗ đó?
--- Lăng Thiên Cửu Thức là nháy mắt dốc sạch toàn bộ lực lượng trong cơ thể Chu Hằng đi ra, có thể bùng phát ra uy lực mạnh mẽ cỡ nào thì hoàn toàn quyết định bởi lực lượng của bản thân hắn, cho nên hoàn toàn bị giới hạn bởi cảnh giới của hắn.
Còn Ngũ Hành Phù Văn lại là pháp tắc thiên địa cụ thể hóa, phù văn ra, tự có lực lượng thiên địa phối hợp, tăng lên uy lực gấp ngàn lần, vạn lần!
Nhưng nếu nói Lăng Thiên Cửu Thức không bằng Hỗn Độn Thiên Kinh? Vậy thì chưa chắc!
Bởi vì trình tự Thiên Kinh là cố định, ở Tiên giới quả thật là chí cao vô thượng, thậm chí ở Minh giới cũng tuyệt đối bất phàm. Nhưng dù sao chỉ là 5 bộ Thiên Kinh là Tiên giới dung hợp, là có cực hạn!
Mà chỉ cần lực lượng của Chu Hằng không ngừng trưởng thành, uy lực của Lăng Thiên Cửu Thức lại có thể tăng lên vô hạn, có được không gian trưởng thành cực lớn.
Bởi vì có thể mượn lực lượng thiên địa, trước mắt uy lực của Ngũ Hành Phù Văn vượt trên Lăng Thiên Cửu Thức, đồng thời Chu Hằng ước đoán có thể vận chuyển Ngũ Hành Phù Văn liên tục ít nhất 10 lần mới kiệt sức.
Đương nhiên, nếu hắn tách ra Ngũ Hành Phù Văn, có thể tăng thêm số lần dùng.
Tuy rằng tu vi không tiến thêm, thậm chí vì thức hải bị thương, xói mòn rất nhiều tinh huyết nên còn bị rút lui, hiện tại té xuống Thăng Hoa Đế 14 tướng,nhưng chiến lực của Chu Hằng lại xuất hiện tăng vọt không thể nào hình dung!
Điều này là một bất ngờ đối với mọi người!
- Đi, chúng ta đi phá hủy cái trận rách nát này, cướp lấy Thất Tinh Quả vào tay!
Con lừa đen vốn bị thương nặng đang đầy vẻ uể oải, nghe được lời Chu Hằng nói là hai mắt liền phát sáng, vội nhảy dựng lên hô: - Đi đi đi đi đi đi đi!
Cái mông lừa lắc qua lắc lại, nó tung vó vui vẻ chạy đi.
Con lừa đê tiện này quả nhiên sẽ chết bởi hai chữ tham lam!
Chu Hằng căn cứ vị trí 9 cột sáng mà xác định tuyến đường, sau đó cùng con lừa đen xuất phát.
Hiện tại hắn nắm giữ Ngũ Hành Phù Văn, quy tắc đại trận không còn tác dụng lên người hắn, giống như siêu thoát thế giới này, tự có một cỗ lực lượng vô hình xoay chuyển, làm hắn siêu phàm thoát tục.
Mà sau khi bị đánh nát một cột sáng, tốc độ tước giảm cảnh giới cũng chậm lại nhiều, tuy rằng Chu Hằng không còn bị lực lượng này ảnh hưởng, nhưng không phải là không cảm ứng được cỗ áp chế đó.
Hai ngày sau, một người một lừa đi đến cột sáng thứ hai, nhưng lúc này, bọn họ thấy được một con Hỏa Ngưu không hề kiêng nể đang xông thẳng đụng thẳng về phía bọn họ.
Có phải là con Hỏa Ngưu đuổi giết bọn họ lúc trước hay không, Chu Hằng không thể khẳng định, nhưng nếu loại quái vật này là do đại trận diễn hóa thành, tự nhiên sẽ không bị đại trận áp chế, vẫn là cấp bậc Sáng Thế Vương!
Ánh mắt Chu Hằng khẩn trương, hắn phải tăng tốc nhanh lên, bằng không hai đại Long Hoàng lại chết vì những quái thú chạy rong đụng bậy này!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hỏa Ngưu chạy như điên, mũi phun ra hơi lửa dài cả trượng, mặt đất rung chuyển như nước sôi, con Hỏa Ngưu kia đụng tới, cúi đầu, cặp sừng đâm về phía Chu Hằng cùng con lừa đen.
- Chu tiểu tử mau cứu mạng! Con lừa đen kêu quái lên.
Chu Hằng cười ha hả, đánh ra một quyền, dưới chân đầu tiên là xuất hiện phù văn màu vàng, sau đó nhanh chóng đi theo bàn chân truyền khắp toàn thân hắn, cuối cùng thông qua nắm tay đánh ra.
Ầm!
Phù văn màu vàng quét qua, mọi thứ trở về tan biến!
- Con Hỏa Ngưu kia đâu? Con lừa đen chỉ chớp mắt một cái, đã không thấy bóng con Hỏa Ngưu kia nữa, không khỏi giật mình. - Tên to xác kia còn có thể thuấn di hay sao?
Chu Hằng cười nhạt, nói: - Mất rồi!
Ngũ hành tương sinh, chính là một thế giới, có thể chôn vùi tất cá
Chỉ là quái thú cấp bậc Sáng Thế Vương mà thôi,nếu không phải vì đại trận bởi vì nơi này biến ảo sinh ra, lực phù văn cao hơn mọi thứ. Lúc trước Chu Hằng đã có khả năng xử lý con Hỏa Ngưu này, hiện tại hắn hoàn toàn nắm giữ Ngũ Hành Phù Văn, tự nhiên Hỏa Ngưu này không thể địch lại hắn.
- Chu tiểu tử, bây giờ ngươi thật đúng là có chút nghịch thiên! Con lừa đen nghiêm mặt nói.
Còn không phải sao, rõ ràng chỉ là Thăng Hoa Đế, lại bâng quơ thản nhiên xóa sổ một con quái thú Sáng Thế Vương, đây không phải vấn đề mạnh hay không, mà là biến thái!
- Đi thôi, về sau mới ba hoa tiếp!
Trước khi chưa tìm được hai đại Long Hoàng, Chu Hằng vẫn không thể yên tâm! Hiện tại đại trận này đã tước giảm cảnh giới xuống trình độ Thăng Hoa Hoàng, ngoài hắn cùng con lừa đen ra, bất cứ ai gặp phải tồn tại tương tự như Hỏa Ngưu này thì chỉ có con đường chết!
Lại nửa ngày sau, Chu Hằng đi tới dưới cột sáng thứ hai.
Trùng hợp, lão tổ Thái gia, ba người Phương Di Dung cũng chạy đến đây, ngoài ra còn có mấy người mà Chu Hằng không biết, tuyệt đối không xuất hiện trong chiến đấu với hai con Ly Vẫn ban đầu. Hẳn là muốn nấp trong tối xem náo nhiệt, cuối cùng mới đi ra nhặt tiện nghi.
Chỉ là hai con Ly Vẫn kia kỹ cao một bậc, lợi dụng lòng tham mọi người đều có mà gài bẫy tất cả.
Nhìn thấy Chu Hằng đến đây, lão tổ Thái gia toát ra một tia sợ hãi, nhưng lại có kinh dị cùng khó hiểu.
----------oOo----------