Chương 49: Qua rồi một giấc mộng trường sinh

Lưu Triệt lạnh lùng nhìn xuống người con gái đang quỳ dưới điện, nhìn cách cô xõa tóc, cách quỳ gối, trong lòng tràn ngập thất vọng. Y đã từng sớm gặp chiều mong, nhưng chỉ chưa đầy một năm đã quên biệt hình dáng. Những ngày qua, có lẽ vì không được vua ân sủng nên mái tóc cô xơ xác, nét mặt rầu rĩ đáng thương. Nhưng một người rầu rĩ đáng thương như vậy mà lại có tâm cơ thì càng thể hiện càng làm cho người ta chán ghét. Y đau đớn trong lòng, quay đầu lại, lạnh lùng hỏi, “Nàng tới đây làm gì?”

Giai La liền cúi đầu, từ từ nhích tới gần, “Nô tỳ nghe nói…, lo lắng Hoàng thượng buồn khổ nên muốn đến thăm.”

Lưu Triệt ngửi thấy trên người cô tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt. Người con gái này cũng đã mất nhiều công phu, không chỉ có áo quần giọng nói mà ngay cả mùi hương trên người cũng bắt chước giống hệt. Y cho rằng mình sẽ say mê nhưng những đau thương lại dội về khiến bản thân không sao nhịn nổi, lạnh lùng quát, “Đi xuống!”

Giai La cứng người, Lưu Triệt khoát tay đẩy cô xuống, cao giọng ra lệnh, “Kéo nàng ta ra ngoài cho ta, giải đến Dịch đình.” Dịch đình là nơi xử trí những cung nhân phạm sai lầm, một khi cung phi vào đó sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời. Giai La trong khoảnh khắc như chìm trong băng tuyết, ngã sụp xuống đất để mặc cho thị vệ bên ngoài điện tiến vào lôi đi.

Từ điện Linh Tâm đến Dịch đình phải đi qua chỗ nghỉ chân trên núi, Vệ Tử Phu từ trên đó hỏi vọng xuống, “Chuyện này là thế nào vậy?”

Thị vệ dừng lại, thi lễ rồi bẩm báo, “Phụng lệnh Hoàng thượng áp giải tội nhân Doãn thị tới Dịch đình.”

Doãn Giai La thấy mái đình phía sau Vệ Tử Phu liền hiểu ra, “Hoàng hậu nương nương vừa nãy ở trên đó đã nhìn thấy Giai La vào điện Linh Tâm phải không?”

Vệ Tử Phu mỉm cười gật đầu, nói, “Giai La đã không còn là một nô tỳ của cung Trường Môn nữa, đáng tiếc là còn chưa biết đủ.”

Sắc mặt Giai La lập tức bừng lên vẻ xấu hổ pha lẫn giận dữ, rủa ngược lại, “Rồi cũng có một ngày Vệ hoàng hậu cũng sẽ đến nước này, cần gì phải làm bộ cáo khóc thỏ chết đây?”

Vệ Tử Phu thôi cười, lạnh lùng nói, “Ngươi có biết, ngươi đã mắc phải hai sai lầm rồi cứ thế từng bước dấn tới?”

“Thứ nhất, Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, cho dù Thái hậu mới mất, có đau khổ cũng không mất lý trí để cho ngươi mê hoặc.”

“Thứ hai, nếu như Hoàng thượng có thể dễ dàng hồi phục thì cũng đâu thèm liếc mắt nhìn thân hình tiều tụy của ngươi cơ chứ?”

Nàng ta thản nhiên nhìn Doãn Giai La đang tái nhợt, nói tiếp, “Cho nên ngươi có kết quả này thật ra cũng không oan. Đáng tiếc cho Công chúa Di An chưa tròn tuổi đã mất mẹ rồi.”

Doãn Giai La chợt nhớ đến Lưu Hàm còn trong tã lót, đau xót cầu xin, “Hàm Nhi! Hàm Nhi! Vệ hoàng hậu, ta van xin người hãy thay ta đối xử tử tế với Hàm Nhi.” Lời còn còn chưa dứt, người đã khuất xa.

Vệ Tử Phu liền quay đầu lại, thấy cửa điện vẫn đóng kín mít như cũ, lòng tràn đầy bi thương. Vào lúc này, e rằng chỉ có hai người có thể không ngại tiến vào ngôi điện này, chính là Nam Cung công chúa trưởng Lưu Đàm và Trần A Kiều. Nói cho cùng, giữa nàng ta và Doãn Giai La, ai đáng thương hơn ai?

Dương Đắc Ý đứng ở ngoài cửa điện Linh Tâm nhìn Doãn Giai La bị lôi đi thì thầm lo lắng, kéo một nội thị lại bảo, “Đi tìm Trần nương nương đến đây!”

Mọi người tìm khắp cung Trường Nhạc lẫn cung Trường Môn cũng không ra tung tích của Trần A Kiều, mãi hơn một canh giờ sau, các thị vệ mới thấy nàng đang ở trong điện Vân La ngay sát nách cung Trường Môn.

“Chuyện là như thế, mãi đến bây giờ Hoàng thượng vẫn không ra ngoài cho nên Dương công công muốn mời Trần nương nương tới điện Linh Tâm.”

Trần A Kiều ngồi bó gối ở trên điện, hỏi giọng hờ hững, “Ta đến đó thì có lợi ích gì chứ?”

Vương thái hậu mất đi khiến một ký ức đã chôn sâu tận đáy lòng của nàng trỗi dậy. Năm xưa, nàng cũng nắm tay mẫu thân mình như vậy, ứa nước mắt nhìn nét mặt vẫn còn phảng phất nụ cười khi bà ra đi, nỗi đau đớn mẹ mất đâu có phân biệt thời không. Một người đã nuôi dưỡng mình lớn lên rồi mong đợi mình trưởng thành bỗng đột ngột không còn nữa thì cho dù có kiên cường đến đâu cũng có khoảnh khắc lòng dạ rối bời.

“À…” Viên nội thị không ngờ nàng lại hỏi như vậy nên hơi lúng túng, “Nhưng Hoàng thượng đã ở điện Linh Tâm suốt cả buổi chiều rồi.”

A Kiều hơi cúi xuống, “Vệ hoàng hậu đâu?”

“Vệ hoàng hậu chờ đợi bên ngoài điện Linh Tâm, chưa từng đi vào.” Hai người cùng đau khổ thì gặp nhau phỏng có ích gì?

Nàng nhớ tới ánh mắt lưu luyến cuối cùng của Vương Thái hậu, trong khoảnh khắc đó, người đàn bà đầy mưu kế cuối cùng cũng bỏ hết những tính toán, chỉ còn là một người không nỡ rời xa con cái của mình.

Viên nội thị dò xét sắc mặt của nàng, run rẩy nói, “Trần nương nương… Nếu người nhất định không đi thì nô tài có thể bị…”

Nàng than nhẹ một tiếng rồi bảo, “Dẫn đường đi.”

Khi nàng đến điện Linh Tâm thì trời đã gần tối. Dương Đắc Ý nhìn thấy nàng từ xa liền thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói, “Cuối cùng thì nương nương cũng đã tới.”

Nàng bước vào mới phát hiện cả ngôi điện tối om, y vẫn ngồi yên trong đó không hề nhúc nhích. A Kiều thắp đèn, ánh sáng ngời lên khiến Lưu Triệt thoáng giật mình, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy nàng.

“Kiều Kiều”, y khẽ thốt.

“Là thiếp đây.” A Kiều gật đầu, đáp, “Mẫu hậu rất yêu người.”

“Ừ.” Giọng Lưu Triệt rất thấp, “Khi còn bé ta không hiểu, cho rằng bà rất lạnh lùng nhưng sau này mới biết rằng trong bất cứ trường hợp nào thì bà cũng luôn vì ta.”

“Đúng vậy.” A Kiều thở dài nhè nhẹ, “Bà yêu người cho nên lợi ích của bà vĩnh viễn trùng với ích lợi của người. Hoàng thượng phải biết rằng ở cung Vị Ương này thì tình cảm và quyền lực không thể song hành nên đó là một chuyện khó mà có được.” Lữ hậu chưa chắc đã không thương Lưu Doanh nhưng chính bà đã làm thương tổn con trai của mình. Thích phu nhân cũng yêu Như Ý nhưng lại không đủ thông minh nên không bảo vệ được lợi ích cho con mà cuối cùng phải bỏ mạng.

Bên cạnh có A Kiều nhưng chắc nàng cũng chỉ yên lặng đứng đó. Lưu Triệt bỗng cảm thấy nỗi đau đớn trong lòng dịu xuống, điện Linh Tâm trở lại yên bình.

A Kiều nằm lên giường, chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì trời đã sáng, nhìn quanh không thấy bóng dáng Lưu Triệt.

“Nương nương”, Tiểu Dung đẩy cửa bước vào, thấy nàng liền mỉm cười chào.

Nàng hất tung chiếc chăn gấm đắp trên người, “Hoàng thượng đâu rồi?”

Tiểu Dung khom người bẩm báo, “Hoàng thượng đã đi từ lâu, dặn cứ để nương nương ngủ cho trọn giấc.”

A Kiều gật đầu, đứng lên mở toang cửa sổ. Ánh nắng ban mai đầu hè chiếu vào ấm áp, nỗi đau khổ vẫn lẩn khuất trong lòng nàng cũng dần phai nhạt.

Lưu Triệt chôn cất mẫu hậu ở Dương Lăng, hợp táng cùng phụ hoàng Hán Cảnh Đế Lưu Khải.

Lễ pháp của Tây Hán kế thừa những ước định của nhà Chu. Trước đây Hán Văn đế có viết trong di chiếu: “Đời người có sinh có tử, mai táng long trọng thì hỏng sự nghiệp, lễ bái nặng nề thì hại đời, trẫm không theo. Lệnh xuống trong vòng ba ngày cấm mọi người lấy vợ gả con, chơi bời ca hát, uống rượu ăn thịt. Người trong cung phải cúng tế đủ mười lăm lần mỗi ngày, đủ mới được nghỉ. Sau đó (khi đã mai táng), mặc trang phục Đại hồng mười lăm ngày, Tiểu hồng mười bốn ngày, Tiêm bảy ngày mới thôi.” Đời sau theo lệ nên đại tang Hoàng thái hậu không sai không thiếu một điểm nào trong những lễ nghi phức tạp đó, đến khi mọi việc xong xuôi, người trong cung cởi bỏ ba mươi sáu ngày tang phục thì đã là cuối tháng Sáu.

Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm sau mấy ngày ngủ mê man cũng dần bình phục. Niệm tình Nam Cung trưởng công chúa nhiều năm không về nhà, Lưu Triệt lệnh xuống để nàng tạm thời ở trong cung Trường Nhạc, coi như làm nguôi đi một chút nỗi nhớ mẫu thân.

Vệ Tử Phu sau khi bận bịu lo xong tang lễ cho Hoàng thái hậu liền tới cung Trường Nhạc gặp mặt Nam Cung trưởng công chúa. Lưu Đàm nhìn Vệ Tử Phu với vẻ mặt lạ lẫm xa cách, “Hoàng hậu Đại Hán… không phải là A Kiều sao?” Nàng vẫn nhớ rằng Lưu Triệt và A Kiều thời niên thiếu có tình cảm rất sâu đậm, Lưu Triệt từng hứa hẹn nếu lấy A Kiều làm vợ sẽ xây lầu vàng cho A Kiều.

Vệ Tử Phu lúng túng, nội thị đứng bên bước lên nhẹ giọng bẩm báo, “Trưởng công chúa ở đại mạc xa xôi nhiều năm nên mới không biết chuyện Trần hoàng hậu đã bị phế truất từ hồi năm Nguyên Quang thứ năm và bãi lui về cung Trường Môn rồi.”

Lưu Đàm khẽ ồ lên một tiếng, “Thế nhưng hôm trước ở bên giường mẫu hậu, ta còn tận mắt nhìn thấy A Kiều cơ mà.”

“Đó là vì Thái hậu trước khi ra đi đã cho gọi Trần hoàng hậu tới.”

Vệ Tử Phu và Lưu Đàm nói toàn những lời khách sáo, Lưu Đàm từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ thái độ lạnh nhạt khiến Vệ Tử Phu thầm bực bội. Nàng ta bèn tìm cớ quay về điện Tiêu Phòng.

“Đó là Nam Cung trưởng công chúa mà.” Thị nữ Thải Thanh lo lắng.

Nam Cung trưởng công chúa là người mà Hoàng thượng và Thái hậu nhớ thương nhiều năm, cam nguyện rời xa cố hương kết hôn cầu hòa với thiền vu Hung Nô vì địa vị của mẫu thân và đệ đệ ở hoàng gia, nên có lẽ Công chúa ở trong lòng Hoàng thượng còn có trọng lượng hơn cả Bình Dương, Long Lự. Huống chi nàng vừa trưởng thành đã rời khỏi đất nước, không quan hệ tới cuộc chiến tranh đoạt quyền thế khốc liệt trong thành Trường An.

Vệ Tử Phu thở dài, “Chính vì vậy mà nàng ta không cần suy nghĩ quá nhiều giống như những người khác.” Nam Cung trưởng công chúa lớn lên cùng với Trần hoàng hậu, lại do nghĩa huynh của Trần hoàng hậu là Trường Tín hầu Liễu Duệ đích thân đánh tới tận vương đình cứu về, ai có thể so được với mối giao tình như vậy?

Chuyện phong thưởng cuộc chiến Hà Tây Mạc Bắc trì hoãn mãi bởi đại tang của Thái hậu và chuyện Nam Cung trưởng công chúa trở về cuối cùng cũng đã đến. Trong điện Tuyên Thất, Lưu Triệt tuyên chiếu thiên hạ, Trường Tín hầu Liễu Duệ thống soái tam quân, bất ngờ tập kích vương đình Mạc Bắc cứu Nam Cung trưởng công chúa trở về nên lập công đầu, ban thêm bốn ngàn hộ làm thực ấp, là vạn hộ hầu trẻ tuổi nhất dưới triều Hán Vũ. Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh, thanh niên dũng cảm, diệt gần vạn địch, bắt sống vô số, ban thêm hai ngàn năm trăm hộ làm thực ấp. Trấn Viễn hầu Lý Quảng đánh bại Tả Hiền vương Hung Nô bên bờ sông Nhược Thủy sau đó hội quân với Liễu Duệ hợp kích Long Thành, lập chiến công lớn nhưng đi lạc đường suýt làm hỏng việc quân cơ, xét công lớn hơn nên thêm năm trăm hộ làm thực ấp, nộp năm trăm lượng vàng bù tội.

Hoắc Khứ Bệnh quỳ xuống tạ ơn nhưng thoáng tỏ vẻ do dự, Lưu Triệt trông thấy bèn hỏi: “Khứ Bệnh có chuyện gì vậy?”

Hoắc Khứ Bệnh liền chắp tay bẩm, “Khứ bệnh nguyện đổi phong thưởng lấy lòng khoan thứ của Hoàng thượng đối với cữu cữu, hy vọng Hoàng thượng có thể cho cữu cữu tiếp tục ra chiến trường.”

Lưu Triệt sa sầm mặt, nếu người quỳ dưới điện không phải là Khứ Bệnh mà y ưu ái nhất thì chắc đã nổi giận, nhưng vẫn lạnh lùng hỏi, “Khứ Bệnh cho là trẫm đã xử tệ với Trọng Khanh sao?”

Hoắc Khứ Bệnh tái mặt, “Khứ Bệnh không dám.”

“Công là công, thưởng là thưởng”, Lưu triệt phất tay, “Lui ra đi!”

Lý Quảng lo lắng nhìn Hoắc Khứ Bệnh. Dù thế nào thì Hoắc Khứ Bệnh vẫn là một tướng tài, nếu vì đắc tội Hoàng thượng mà mất đi ân sủng thì Đại Hán sẽ tổn thất lớn. Nhưng ông không liếc thấy nét cười thấp thoáng trên khóe miệng Liễu Duệ. E rằng Lưu Triệt đánh giá cao nhất là tính cương quyết cao ngạo, ngay thẳng hào sảng của Hoắc Khứ Bệnh, nhìn hắn mà phảng phất thấy bóng dáng của mình, chỉ cần Hoắc Khứ Bệnh không thay đổi tình tình thì Lưu Triệt vẫn sẽ luôn ưu ái.

“Đáng tiếc!” Liễu Duệ khẽ nhíu mày, “Một Hoắc Khứ Bệnh như vậy còn sống được bao lâu nữa đây?” Hắn trông theo Hoắc Khứ Bệnh đang rời khỏi điện Tuyên Thất đi về phía xa.

Thị nữ đứng chầu ngoài hành lang điện Tiêu Phòng quỳ gối nói, “Quan Quân hầu, Hoàng hậu nương nương cho mời.”

Hoắc Khứ Bệnh không trả lời, chỉ gật đầu rồi đi theo cô ta về hướng điện Tiêu Phòng.

“Khứ Bệnh”, Vệ Tử Phu vịn tay Thải Vi thong thả từ trên điện Tiêu Phòng bước xuống, nhìn hắn vẻ hài lòng, “Cháu lớn thật rồi, đã dần trở thành một nam tử hán thực sự.”

Hoắc Khứ Bệnh cúi người nói, “Thần, Hoắc Khứ Bệnh tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Đứng dậy đi!” Vệ Tử Phu gật đầu, “Khứ Bệnh, năm nay hình như cháu cũng đã hai mươi tuổi rồi nhỉ.”

“Dạ, cả tuổi mụ hai mươi.”

“Thế thì cũng đã đến tuổi thành hôn rồi. Khứ Bệnh đã có ý trung nhân chưa?”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu, “Khứ Bệnh một lòng ở trên chiến trường nên không có thời gian để ý đến việc này.”

Vệ Tử Phu bất giác nhớ tới người con gái cả của mình là Vệ Trường công chúa Lưu Phỉ đã xuất giá được mấy tháng. Nó có thân phận cao quý, nhà chồng không dám bạc đãi, vợ chồng cũng có thể coi là hòa thuận, nhưng nàng ta vẫn nhận ra vẻ u oán nhàn nhạt trong nụ cười dịu dàng của nó mỗi lần hồi cung.

“Bản cung và mẫu thân của cháu sẽ chọn cho cháu một vài tiểu thư thế gia quyền quý môn đăng hộ đối của thành Trường An”, nàng ta mỉm cười để khỏa lấp tâm trạng, “Nếu Khứ Bệnh thấy thích thì chọn lấy một người mà thành hôn trong năm nay đi để cho mẫu thân được yên lòng.”

Hoắc Khứ Bệnh trong bụng bất mãn nhưng vẫn từ tốn hỏi lại, “Nếu nói về tuổi tác thì chẳng phải cữu cữu cũng vẫn chưa lập chính thê ư? Sao Hoàng hậu nương nương lại không dành tâm tư lo lắng cho cữu cữu chứ?”

Vệ Tử Phu sững sờ, đau khổ cúi đầu xuống, “Cữu cữu của cháu… đã có tỳ thiếp chứ không giống như cháu.” Từ trước đến giờ, Trường Bình hầu Vệ Thanh vẫn lưu giữ lại vị trí chính thê với hy vọng có thể giúp Vệ gia lên cao thêm một tầng vào thời điểm thích hợp. Nhưng mà ngay cả nàng ta gần đây cũng không hiểu rõ ý tứ của đệ đệ.

Hoắc Khứ Bệnh bỗng nhiên đứng lên nói, “Ý tốt của nương nương, Khứ Bệnh tâm lĩnh. Nhưng nghe ý tứ Hoàng thượng thì chắc sắp tới lại định phái quân xuất chinh, Khứ Bệnh sợ rằng không có thời gian suy nghĩ những việc vặt vãnh này. Khứ Bệnh cáo từ.”

Vệ Tử Phu nhìn theo bóng Hoắc Khứ Bệnh rời xa, khẽ nhíu mày. Người của Vệ gia vốn có tính cách bình lặng, hiếu thuận, sao lại nảy ra loại người cao ngạo chỉ làm theo ý mình như Khứ Bệnh? Nếu là Trọng Khanh… nàng ta thở dài, xét cho cùng chính mình đã làm liên lụy Trọng Khanh thì còn có thể nói được gì đây?

Lưu Triệt đang xử lý chính sự trong điện Tuyên Thất thì chợt nghĩ ra là đã tới giữa mùa hè, theo thông lệ thì sẽ tới cung Cam Tuyền tránh nóng. “Dương Đắc Ý”, y truyền gọi.

“Hoàng thượng”, Dương Đắc Ý khom người đáp.

“Chuẩn bị xe ngựa, trẫm muốn tới cung Trường Môn.”

Long xa vừa tới ngoài cung Trường Môn thì Lưu Triệt đã nghe thấy một điệu đàn rất êm tai. Y biết sở trường của A Kiều là khúc điệu mới lạ chứ không phải là kỹ thuật chơi đàn. Tiếng đàn này chân phương điêu luyện, tuy chỉ là một khúc điệu thông thường nhưng biểu lộ tài nghệ cực cao của người đánh đàn, y không khỏi kinh ngạc hỏi, “Ai đang chơi đàn ở trong cung Trường Môn vậy?”

“Nghe nói rằng hôm nay Trần nương nương mời Tư Mã phu nhân tới cung Trường môn. Tư Mã phu nhân là tài nữ nổi danh đất Thục, chắc người chơi đàn vừa rồi là nàng ta”, Dương Đắc Ý ở ngoài xe bẩm báo. Hắn biết Hoàng thượng nhung nhớ Trần nương nương nên luôn để ý hơn mọi động tĩnh trong cung Trường Môn. Lưu Triệt gật đầu, nhớ lại A Kiều từng đề cập với y chuyện này, đồng thời còn muốn mời cả Đan Dương hầu phu nhân Kim Nga và Lưu Tế Quân.

Nói đến chuyện này quả thực khó tin. Kim Nga thu nhận nuôi dưỡng Lưu Tế Quân chưa tới một năm thì quả nhiên có mang. Tế Quân lại ngoan ngoãn nên ở phủ Mạt Lăng hầu rất được sủng ái. Kim Nga nghĩ tới lời nói của Lưu Lăng lúc trước, hơn nữa nàng ta xem cô bé là người mang lại tất cả mọi may mắn nên yêu quý như châu báu. Con người ai cũng có duyên số của mình, vào thời điểm Tế Quân là tội thần thì chẳng ai lường trước được sẽ có ngày hôm nay.

Lưu Triệt bước vào cung Trường Môn liền nghe một giọng nói uyển chuyển, “Văn Quân nghe nói nương nương mới là tài nữ tuyệt thế, thơ văn lỗi lạc, từng gảy những khúc đàn mới lạ mà tinh xảo.”

Nội Thị ngoài điện trông thấy Lưu Triệt liền vội vàng bái chào, “Bái kiến Hoàng thượng.” Trác Văn Quân ở trong điện không kịp tránh, đành phải theo mọi người làm lễ ra mắt.

“Trẫm nghe những lời vừa rồi của Tư Mã phu nhân”, Lưu Triệt cười hỏi, “phải chăng là bạn cố tri của Kiều Kiều?”

Trác Văn Quân cúi đầu đáp, “Ngày trước khi Trần nương nương ở bên ngoài đã từng có duyên gặp mặt với vợ chồng thảo dân một lần ở lầu Thanh Hoan.” Lưu Triệt chỉ khẽ gật đầu, không tỏ thái độ gì.

“Mẫu thân”, Lưu Sơ nhăn mũi nhìn A Kiều, phân vân hỏi, “Sao con nghe thấy Tư Mã phu nhân đàn hay hơn mẫu thân?”

A Kiều bật cười, véo mũi cô bé, cho dù tất cả mọi người đều nghe thấy như vậy thì cũng chỉ có một mình cô bé nói thẳng ra. “Vì thế nên mẫu thân tính cho con theo học đàn với Tư Mã phu nhân đấy.”

Trác Văn Quân vội vàng xua tay, nói: “Bề tôi không dám nhận. Thật ra thì nương nương học thức uyên bác, thừa đủ để dạy Công chúa Duyệt Trữ rồi.”

A Kiều lắc đầu bảo, “Người ta vẫn nói con hư tại mẹ đấy thôi.”

Trác Văn Quân khẽ liếc nhìn Lưu Triệt, thấy y nhướng mày như có điều suy nghĩ nhưng không phản đối liền đáp, “Nếu như vậy thì Văn Quân sẽ thử xem.”

“Tư Mã phu nhân” Lưu Tế Quân bước lên một bước ngỏ lời, “Tế Quân có một yêu cầu nho nhỏ là xin phu nhân nhận thêm Tế Quân làm học trò.”

Kim Nga nhìn Lưu Tế Quân hơi bất ngờ, nhưng nếu Tế Quân đã có thể qua lại với Công chúa Duyệt Trữ được yêu chiều nhất trong cung nhà Hán thì cũng có lợi đối với phủ Mạt Lăng hầu và đối với cả nàng ta nên không phản đối. Trác Văn Quân chẳng thể chối từ, nếu đã thu nhận một công chúa cành vàng lá ngọc thì cần gì phải kiêng kỵ việc thu nhận thêm một quận chúa. Huống chi Giang Đô quận chúa quả thật có thiên phú về âm nhạc cao hơn Lưu Sơ.

“Như vậy cũng được”, Trần A Kiều lên tiếng, “Tư Mã phu nhân nên nhớ rằng ta cũng không phải chỉ hy vọng phu nhân dạy âm nhạc. Con gái của ta thì ta biết, e rằng nó không có nhiều hứng thú với âm nhạc. Tư Mã phu nhân là tài nữ đương thời nên có thể dạy cả về thơ văn hay đạo làm người nữa.”

Trác Văn Quân khẽ cúi đầu che giấu kinh ngạc trong lòng, đáp “Dạ.”

“Được rồi”, Lưu Triệt liền phất tay, “Chuyện bái sư đã xong, Tư Mã phu nhân lui xuống trước đi.”

Y đợi Trác Văn Quân và Đan Dương hầu phu nhân thi lễ rời đi xong liền nhìn A Kiều cười hỏi, “Nếu Kiều Kiều thích âm nhạc thì trẫm sẽ sai người thành lập một Nhạc phủ chuyên sưu tầm nhạc dân gian có được không?”

A Kiều chế giễu, “Nếu bản thân Hoàng thượng thích thì dĩ nhiên là được, cần gì phải mượn danh tiếng A Kiều?”

Lưu Triệt cười xòa, “Chẳng mấy chốc sẽ đến đợt nóng, trẫm muốn tới cung Cam Tuyền tránh nóng, nàng và Mạch Nhi, Sơ Nhi hãy chuẩn bị đi.”

Cung Cam Tuyền là chỗ trước kia A Kiều làm hoàng hậu thường lui tới, có những hồi ức đẹp đẽ. A Kiều thoáng chần chừ, “Thật ra thì ngay cung Trường Môn của A Kiều cũng mát mẻ, cần gì đi Cam Tuyền xa như vậy?”

Lưu Triệt không vui, hỏi xẵng, “Kiều Kiều phải biết rằng cung Vị Ương bây giờ không có mẫu hậu áp chế, nên trẫm rời đi thì nàng và Tử Phu có thể sống hòa bình vô sự được chăng?” Bọn họ cùng nhớ tới sóng gió hoang đường trong đêm Thượng Nguyên năm Nguyên Thú đầu tiên.

“Trẫm mang nàng theo bên cạnh để tránh khi trở lại thì các nàng đã phá tan tành cung Vị Ương của trẫm.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện