Chương 08 - Phần 2
Phòng cô Darnley, tôi không chắc lắm, vì cũng có không ít chai và lọ. Còn ở các phòng khác, tôi có thể nhận ra. Miễn là phải chú ý, tất nhiên. Có nghĩa là: nếu cố tình xem kỹ.
- Và cô không thấy gì?
- Không, nhưng là tại tôi không để ý, thế thôi.
- Hay là, bây giờ cô có thể đi soát một lượt xem.
- Vâng, tôi đi ngay.
Cô vừa ra khỏi, Weston hỏi Poirot:
- Như thế là thế nào?
- Đó là bộ óc trật tự của tôi - Poirot nói nhỏ, - cứ hay chú ý những thứ vặt vãnh. Sáng nay, cô Brewster tắm ở dưới, gần núi đá, nói suýt bị một cái chai ném từ cửa sổ rơi vào đầu. Tôi chỉ muốn biết ai đã ném cái chai đó, và tại sao ném.
- Ô ông bạn, ai ném mà chả được!
- Không! Trước hết, chỉ có thể ném từ một cửa sổ mặt tiền, tức là từ một trong các phòng ta vừa vào. Giờ tôi thử hỏi các ông: nếu ông có một chai hay lọ dùng hết rồi trên bàn trang điểm hay buồng tắm, ông làm gì? Ông vứt nó vào bồ rác. Không hơi đâu lại đi ra ban công mà vứt xuống biển. Trước hết, có thể rơi vào đầu người ta, sau nữa là mất sức vô ích. Trừ khi ông muốn không ai vớ được cái chai đó.
Weston đăm đăm nhìn Poirot:
- Ông thanh tra Japp, mà tôi cùng cộng tác trong một vụ việc gần đây, có nói đến đầu óc oái oăm của ông. Nghe ông nói, cứ như là bà Arlena Marshall không bị bóp cổ, mà bị đầu độc bằng một chất bí ẩn lấy từ một cái chai bí ẩn nào.
- Không, không, tôi không có ý nghi là có thuốc độc trong cái chai đó.
- Thế thì là cái gì?
- Không biết. Vì thế tôi mới phải để ý.
Gladys Narracott đã trở lại, miệng thở hơi mạnh:
- Rất tiếc, tôi không thấy thiếu cái gì. Trong các phòng đại úy Marshall, cô Linda và ông bà Redfern, rõ ràng mọi thứ vẫn đủ. Phòng cô Darnley cũng không thấy thiếu gì. Nhưng còn phòng bà Marshall thì không dám chắc, vì như tôi nói, nhiều chai lọ quá.
Poirot nhún vai:
- Không sao. Thôi, bỏ qua việc này.
- Vậy còn gì nữa không ạ? - Gladys hỏi, mắt nhìn hết người này sang người khác.
- Có lẽ không. Xin cảm ơn. - Weston nói.
- Tôi cũng xin cảm ơn - Poirot nói. - Chắc chắn cô không quên gì chứ?
- Về bà Marshall ấy ạ?
- Về tất cả mọi thứ. Bất cứ điều gì bất thường, lạ lẫm, khó hiểu, kì cục - tóm lại bất kì điều gì khiến cô phải nghĩ hoặc nói với bạn bè: "Lạ thật..."
- Lạ thật... nhưng không phải là về những gì ông nghĩ - Gladys đáp, vẻ phân vân.
- Tôi nghĩ gì, không quan trọng! Nào cô biết tôi nghĩ gì. Vậy đúng là có một lúc nào đó, hôm nay, cô đã nghĩ "Lạ thật", có phải không?
- Thực ra, chỉ là chuyện vặt. Có nước rút ục ục ở một bồn tắm. Và về đến phòng trực, tôi đã nói với Elsie: Lạ thật, giữa trưa mà lại có người tắm trong phòng.
- Bồn tắm nào? Ai tắm?
- Điều đó, tôi không thể nói. Chỉ nghe tiếng nước rút ục ục ở một bồn tắm, thế thôi.
- Cô chắc chắn là bồn tắm, chứ không phải chậu rửa mặt?
- Không, lầm thế nào được ạ.
Poirot không còn gì để hỏi. Gladys Narracott được phép rút.
- Chả nhẽ ông cho việc cái bồn tắm là quan trọng, ông Poirot? Tôi thấy nó không dính dáng đến vụ án. Làm gì có vết máu để phải chùi rửa... Đó chính là...
Weston chưa nói hết, thì Poirot tiếp:
- Lợi thế của bóp cổ, phải không? Không vết máu, không hung khí, không có gì phải giấu, phải hủy. Tất cả, chỉ cần sức lực, và một tâm địa sát thủ.
Trong nhận xét của Poirot, sục sôi một niềm căm giận khiến Weston không khỏi giật mình. Hercule vội cười xòa, như để xin lỗi:
- Dù sao, cũng không quan trọng. Ai tắm giữa trưa chẳng được. Có thể là bà Redfern trước khi đi chơi ten-nít, hoặc ông Marshall, cô Darnley, bất kì ai. Chẳng có gì ám muội.
Có tiếng gõ cửa, một cảnh sát ló đầu vào:
- Thưa sếp, cô Darnley muốn gặp. Cô gì quên lúc nãy chưa kịp nói.
- Chúng tôi xuống ngay - Weston đáp.
***
Dưới nhà, họ chạm trán Colgate với vẻ mặt không vui.
- Xin sếp một phút.
Hai người theo ông ta vào văn phòng bà Castle. Colgate nói:
- Tôi đã cùng Heald kiểm tra chuyện cái máy chữ. Rõ ràng là muốn đánh số thư từ ấy, ít nhất phải mất một tiếng.
Nếu vừa đánh vừa ngừng để nghĩ, thì phải hơn. Theo tôi, vấn đề đó đã xong. Còn cái này nữa.
Ông đưa ra một lá thư:
Ông Marahall thân mến
Rất tiếc phiền ông trong lúc đang nghỉ hè, nhưng chúng ta có chuyện bất ưng với các hợp đồng Bunley Tender...
- Vân vân, vân vân... Đề ngày hai mươi tư, tức hôm qua. Phong bì đóng dấu tối qua ở London và sáng nay ở Leather. Thư và phong bì đều đánh cùng một máy chữ, và xét về nội dung, hoàn toàn Marshall không thể chuẩn bị sẵn thư phúc đáp từ trước.
- Hừm, - Weston tỏ ra thất vọng. - Như vậy có thể coi Marshall là vô can. Vậy phải tìm sang hướng khác. Được rồi. Có cô Darnley đang chờ, cô muốn nói điều gì.
Rosamond Darnley có vẻ băn khoăn, cười gượng:
- Rất tiếc, lại làm phiền ông. Có thể là không quan trọng. Nhưng nhiều khi hay quên...
- Không sao, cô Darnley? - Weston đưa ghế, mời ngồi.
Cô từ chối, lắc đầu khiến mớ tóc nâu sóng sánh:
- Ồ, không cần ngồi, tôi chỉ nói một câu thôi. Tôi đã nói là buổi sáng tôi ngồi ở hốc Mặt trời. Nói vậy không hoàn toàn đúng. Tôi quên là có một lúc tôi đã quay về khách sạn, rồi lại đi ra.
- Lúc đó là mấy giờ?
- Khoảng mười một giờ mười lăm.
- Vậy là lúc đó, cô đã quay về khách sạn?
- Vâng. Tôi để quên đôi kính râm. Mới đầu nghĩ là không sao, nhưng sau chói mắt quá, nên tôi quay về lấy.
- Cô về rồi lại đi?
- Vâng. Lúc đi, tôi ngó qua phòng Ken... đại úy Marshall. Tôi nghe tiếng anh ta đánh máy chữ, tôi thấy trời đẹp mà giam mình trong phòng là dại, nên định bảo anh ấy ra mà tắm nắng.
- Và ông ấy nói sao?
Rosamond mỉm một nụ cười ngỡ ngàng rất duyên dáng:
- Nhưng khi tôi mở cửa, thấy anh làm việc chăm chú quá, nên tôi lại rón rén bỏ đi. Có lẽ anh ấy cũng không biết.
- Và lúc ấy là... mấy giờ cô Darnley?
- Mười một giờ hai mươi. Lúc ra, tôi có nhìn đồng hồ.
***
Colgate nói:
- Thế là xong một chuyện. Gladys Narracott đã nghe tiếng Marshall đánh máy tới mười một giờ kém năm, cô Darnley trông thấy ông ta lúc mười một giờ hai mươi, Arlena chết vào khoảng mười hai giờ kém mười lăm. Marshall khai ở trong phòng đánh máy khoảng một tiếng, và có vẻ như vậy là đúng. Ta có thể quên Marshall và...
Ông bỗng ngừng bặt, chăm chú nhìn Poirot:
- Ông Poirot bỗng có vẻ đăm chiêu. Có gì không ổn?
- Tôi đang tự hòi bỗng dưng tại sao cô Darnley lại thấy cần cung cấp cho ta thêm bằng chứng phụ này - Poirot đáp.
- Ông thấy chuyện đó là đáng ngờ à? Nhớ nhớ quên quên, là thường.
Colgate ra chiều ngẫm nghĩ, rồi thong thả nói:
- Bây giờ ta xem xét vấn đề thế này nhé? Giả thử cô Darnley sáng nay bịa ra chuyện đi hốc Mặt trời, nay phải nói lại, có lẽ vì cô phát hiện có người đã gặp cô ở nơi khác, hoặc có ai đã ra hốc Mặt trời nay nói là không thấy cô. Lập tức, cô bịa ra một chuyện khác rồi đến nói với ta, để chặn đứng rắc rối. Cô ta cẩn thận nói rằng ông Marshall không biết cô quay trở lại, các ông để ý?
- Có, tôi có để ý điều đó - Poirot lầm bầm.
- Và ông đang nghĩ là cô Darnley có dính dáng thế nào đó? - Weston hỏi. - Vô lý. Tôi không tin. Lí do gì cô phải làm như thế?
Colgate khẽ ho:
- Ông có nhớ bà người Mỹ, bà Gardener, nói gì không? Cô Darnley này có ý mê đại úy Marshall. Đó là một động cơ, thưa các ngài.
Đại tá sốt ruột:
- Người giết Arlena Marshall không phải là đàn bà! Người ta cần tìm là đàn ông, vậy xin giới hạn ở đàn ông.
Colgate thở dài:
- Vâng, ông nói phải. Chỉ có cách vậy thôi.
- Ta thử tính giờ các quãng đường xem sao. Ông hãy cử một nhân viên làm việc này. Đi từ khách sạn đến đầu thang, hết bao nhiêu, nếu vừa đi vừa chạy. Rồi trèo thang xuống hết bao nhiêu. Kiểm tra cả thời gian đi canô từ bãi tắm đến vũng Yêu tinh là bao nhiêu.
- Chuyện đó đã làm rồi ạ - Colgate vội đáp.
- Tốt. Có lẽ tôi sẽ đi ra vũng bây giờ, xem cậu Philips làm đến đâu rồi. Lại còn cái động nữa. Kiểm tra xem trong ấy có dấu tích người nào vào không, Poirot, ông thấy thế nào?
- Tán thành. Hoàn toàn nên làm.
- Nếu có kẻ từ ngoài lẻn vào đảo, thì đó là chỗ ẩn nấp lí tưởng. Tất nhiên, với điều kiện là hắn phải biết cái động đó. Dân địa phương có biết không nhỉ?
- Lớp trẻ thì không biết - Colgate đáp. - Từ khi có khách sạn, thì các vũng quanh đảo trở thành sở hữu tư nhân. Không ai được đến câu cá hoặc cắm trại ở đó. Các nhân viên khách sạn không phải là người bản địa. Ngay bà Castle là người London.
- Chúng ta có thể đưa Redfern đi theo - Weston nói. - Chính ông ta nói có cái động ấy Poirot, ông có đi không?
Poirot lưỡng lự:
- Vì tôi giống cô Brewster và bà Redfern nên rất sợ phải leo xuống bằng thang thẳng đứng.
- Thế thì ông đi bằng thuyền - Weston gợi ý.
Poirot lại than thở:
- Khốn nỗi tôi sợ say sóng.
- Nào, nào, dũng cảm lên chứ! Trời yên. Biển lặng. Chẳng lẽ ông lại bỏ rơi chúng tôi?
Hercule Poirot không có vẻ gì xiêu lòng trước lời động viên ấy. Vừa lúc đó bà Castle ló mặt vào:
- Tôi không làm phiền các ông chứ, nhưng cha Lane vừa về. Tôi thấy cần báo các ông biết.
- Rất tốt. Chúng tôi sẽ gặp ông ấy ngay.
Bà Castle tiến thêm một bước:
- Không biết có nên nói không, nhưng hình như các ông bảo không được bỏ qua chi tiết nào, dù rất nhỏ..
- Vâng? - Weston sốt ruột ngắt lời.
- Lúc một giờ, có một ông và một bà tới đây. Họ từ Leather đến, định ăn trưa. Nhưng vì đang có việc bất thường, nên chúng tôi bảo vớỉ họ là chúng tôi không phục vụ.
- Liệu bà có biết họ là ai?
- Tôi không biết. Họ tỏ vẻ thất vọng và có ý muốn biết sự việc bất thường là gì, nhưng tất nhiên chúng tôi thấy không cần phải nói. Theo tôi, đây là một cặp vợ chồng thuộc loại sang trọng, đi du lịch...
- Cảm ơn bà đã báo - Weston nói. - Chẳng quan trọng lắm, nhưng bà đã chú ý thông báo, thế là tốt.
- Tôi chỉ làm phận sự của mình - bà Castle hãnh diện.
- Tốt, tốt. Bà mời giúp cha Lane tới đây.
***
Stephen Lane mạnh mẽ bước vàọ phòng. Weston tự giới thiệu:
- Ông Lane, tôi là quận trưởng cảnh sát địa phương. Tôi đoán, ông đã biết chuyện?
- Có... có... ngay lúc về tới đây. Thật kinh hoàng... kinh hoàng.
Thân hình khẳng khiu của ông run lên bần bật. Giọng nói ồm ồm hơn mọi khi:
- Ngay từ hôm đầu tiên... tôi đã cảm thấy... cảm thấy rất sâu sắc rằng cái ác đang có mặt. Nó ở... rất gần.
Đôi mắt như lóe lửa, nhìn vào Poirot:
- Ông Poirot, ông nhớ không? Chúng ta nói chuyện với nhau cách đây mấy hôm? Về sự hiện hữu của cái ác?
Weston quan sát cái bóng người khắc khổ của ông cha, lòng đầy phân vân. Khó mà hiểu nổi ông thầy tu này. Lane nhìn thẳng vào đại tá, nói:
- Tôi nói điều này chắc ông cho là ngoa ngữ. Thời nay không còn ai tin có cái ác. Không còn biết gì về Lửa Hỏa ngục! Coi Quỷ là trò cười! Trong khi Xa tăng và tay sai không lúc nào hoạt động dữ bằng lúc này!
- Vâng, vâng, có thể là vậy - Weston hầm hừ. - Đó là thuộc lĩnh vực của cha. Lĩnh vực của tôi thực tế hơn: tôi đang điều tra vụ giết người.
- Giết người! - Stephen Lane kêu lên. - Một cụm từ khủng khiếp! Đó là tội lỗi đầu tiên của con người trên trái đất - máu người anh em đổ một cách vô vọng...
Đôi mắt cha nhắm lại như để nhìn vào cõi hư không. Rồi lấy giọng bình thường, cha hỏi:
- Tôi có thể giúp ích được gì?
- Trước tiên, hãy kể sáng nay cha làm gì.
- Tôi dậy sớm để đi dạo. Tôi thích đi bộ. Tôi đã thăm thú khắp các vùng xung quanh. Hôm nay, tôi đến tận St Petrock, cách đây chừng mười cây - đường đi ngoắt ngoéo rất thú vị trên đồi. Tôi mang theo thức ăn khô, ăn dưới bụi cây. Rồi tôi vào thăm nhà thờ bên trong có cửa kính màu và một bức tranh rất đẹp.
- Cha có gặp người nào trên đường?
- Gặp, nhưng không chuyện trò với ai. Một xe bò kéo, hai cậu bé đi xe đạp, vài con bò. Nhưng, nếu các ông cần bằng chứng, tôi có ghi tên tôi lên sổ của nhà thờ.
- Ông không gặp ai trong nhà thờ? Cha xứ? Ông bõ?
Lane lắc đầu.
- Không, chẳng có ai. St Petrock là nơi hẻo lánh. Làng mạc ở cách đó gần một cây số.
Weston dàn hòa:
- Cha đừng lo. Chúng tôi chỉ kiểm tra theo thủ tục. Không có cách nào khác.
- Tôi hiểu.
- Bây giờ, Cha có biết gì hơn nữa không? Chung quanh nạn nhân? Một chi tiết gì đáng chú ý? Một điều gì cha trông thấy, nghe thấy?
- Không, không. Điều tôi muốn nói, chỉ là như sau: ngay khi nhác thấy Arlena Marshall, tôi biết ngay bà này mang điều ác trong người. Bà ta là hiện thân cái ác. Đàn bà có thể là cứu cánh của đàn ông, nhưng cũng đồng thời là tai họa. Có thể hạ đàn ông xuống hàng con vật. Cái bà chết là người như thế đó. Thị kéo đàn ông vào vũng bùn ti tiện, như Jézabel và Aholibah. Và bây giờ... bị trời đánh chết vì sự đồi trụy của mình.
- Không phải bị đánh chết, mà bị... bóp cổ chết - Poirot nói. - Bóp cổ, cha biết không, bị hai bàn tay người bóp cổ!
Hai bàn tay ông cha run run, ngón tay quắp lại rồi duỗi ra.
- Kinh hoàng... kinh hoàng... - ông than thở.
- Đó chỉ là sự thật. Những bàn tay ấy, liệu cha có biết tay ai?
Vị linh mục hốt hoảng lắc đầu:
- Tôi không biết... không biết...
- Thôi được - Weston đứng dậy, đưa mắt nhìn Colgate - Bây giờ ta ra vũng.
- Vậy là chuyện xảy ra... ở đó?
Weston gật đầu.
- Tôi có thể đi cùng các ông?
Đại tá định nói không, thì Poirot đã cướp lời:
- Được, được chứ. Cha đi thuyền với tôi. Ngay bây giờ.