Chương 58: Bị bắt làm người hầu
Nàng cảm thấy một trận hoa mắt choáng váng, cả thân thể dần trở nên nhẹ bẫng, ý thức dần dần mơ hồ rồi biến mất, đó là khuôn mặt trắng bệt của Arthur.
Lại phải trở về.
Sau khi nàng hồi phục ý thức, trong nhà vẫn không có gì thay đổi. Nàng chạy đến nhà bếp, phát hiện trên bếp vẫn còn nồi trứng luộc lúc nàng ăn để vào trò chơi.
Thời gian trải qua trong trò chơi dài như vậy, nhưng nơi đây vẫn không có thay đổi gì.
Vẫn còn sẵn trứng gà, thật tốt quá! Nàng thò tay mò lấy một quả trứng, lột vỏ muốn ăn nó, chờ cứu Lancelot rồi trở về.
Nàng không do dự cắn xuống một cái, ân? Sao lại không có phản ứng? Cắn thêm một cái nữa, vẫn không có gì?
Bíp, bíp, bíp! Máy tính trong phòng đột nhiên kêu lên, nàng giật mình một cái, rõ ràng máy tính vẫn đang tắt mà, tà môn quá đi.
Lúc nàng chạy đến phòng thì đột nhiên thấy máy tính đang bật, hơn nữa trên màn hình còn có hình ảnh của trò chơi Arthur vương, phía trên nhấp nháy mấy chữ to: Xin vui lòng bỏ đĩa vào để tiếp tục, xin thử lại lần nữa!
Trán nàng chảy vài giọt hắc tuyến, ý là cho dù có ăn trứng gà thì cũng thể quay về được ấy hả? Hay là qua một thời gian nữa ăn mới vào được?
Đúng lúc đó đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa, nguy rồi! Mẹ về! Nàng sợ đến tay chân loạng choạng vội vàng tắt máy tính, thần tốc lôi một đống sách giáo khoa từ trong cặp ra, đem cả thân thể nhào lên trên đống sách.
Sau khi làm một loạt những động tác thì cửa mở. Lâm mẹ thấy nữ nhi của mình đang nghiêm túc học bài thì vô cùng vui mừng:“Tiểu Linh, hôm nay mẹ mới mua măng, lát nữa mẹ xào chua ngọt cho con ăn nhé.”
Nghe được tiếng của mẹ, cảm giác thật thân thiết, thôi thì cứ ở lại đây vài ngày vậy. Dù sao thế giới trò chơi và thế giới này cũng cùng song hành mà, muộn hai ba ngày chắc không sao, nàng cũng thừa dịp hai ba ngày này kiếm cái đĩa về.
Reng reng reng — tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, nhưng Lâm Linh không thèm nghe máy, bởi vì nàng biết thế nào mẹ nàng cũng sẽ đi bắt. Sau đó nếu như tìm nàng, mẹ sẽ hỏi là người nào, nếu như là nam sinh, vậy thì nhất định sẽ bị lôi tám đời tổ tông ra mà hỏi.
Nhưng bạn học Ngụy Ngôn của chúng ta đâu biết điều đó.
Lâm mẹ vừa bắt máy nghe được một giọng nam sinh, khách khí nói:“Tìm Lâm
Linh? Cậu là ai?”
Bạn học Ngụy nhỏ giọng trả lời:“Cháu họ Ngụy.”
“Ngụy cái gì?”
Ngụy Ngôn ngây ngẩn cả người, lắp bắp trả lời:“Tại sao? Con cũng không biết tại sao, ba của con họ Ngụy……”
“Ba!” Điện thoại cứ như vậy bị đặt xuống.
Ngụy Ngôn cầm điện thoại mà nước mắt chảy dài, mẹ Lâm Linh thật đáng sợ, cậu ấy chỉ muốn báo với Lâm Linh là ngày mai nghỉ học thôi mà.
Bởi vì như thế, nên ngày hôm sau Lâm Linh tới trường thì phát hiện trong trường trống không.
Dưới sự buồn bực, Lâm Linh lập tức tới cái cửa hàng bừa bộn như chiến trường kia mua về lại cái đĩa trò chơi Arthur vương.
Cái quán vẫn vô cùng bừa bộn, nàng vất vả vượt qua mới nhào tới được trước mặt trưởng quầy, lo lắng hỏi:“Ông chủ, tôi muốn mua cái đĩa trò chơi Arthur vương!”
Ông chủ giựt giựt mí mắt, phun ra hai chữ:“Bán rồi.”
Cái gì! Nàng nhảy dựng lên, kích động kéo áo ông chủ lại, quát:“Ông chủ ông bán cho ai? Bán cho người nào?!”
“Này này, đừng kích động thế, chết người giờ a.” Lão bản bị nàng doạ đến nhảy dựng lên,“Tên kia cô cũng biết đấy, chính là vị Tam công tử lần trước a.”
Miệng nàng hơi co rúm:“Ông nói cái gì? Tam công tử?”
“Đúng vậy, hắn mua rồi.”
A a a! Nàng ôm đầu, cảm thấy đất trời như rung chuyển, tại sao lúc nào cũng là cái tên Tam công tử kia hết vậy?!
Ầm ầm, chân trời vang lên một tiếng sấm sét như báo hiệu sắp có một chuyện xui xẻo gì đó xảy ra. Biệt thự của Tề Văn Du ở một khu dân cư xa hoa, các biệt thự dày đặc như ẩn như hiện, cả khu mặt đất đèu được lót bằng gạch được nhập từ Ý về, hai bên đường trồng đủ loại hoa cỏ, vừa u tĩnh lại vừa tao nhã. Nếu như không phải là người dân ở đây mà muốn đi vào thì sẽ bị tra hỏi vô cùng cẩn mật.
Lâm Linh mặc dù đã tìm được tới nơi này như vì hệ thống an ninh không thể xác nhận được thân phận của nàng, nên không thể làm gì khác hơn là đành đứng ở ngoài cổng đợi.
Nàng bực bội nắm túi xách, nếu không phải vì trò chơi nàng sẽ không thèm đến cái nơi quỷ quái này đâu. Nàng không phải không chỉ được ở khu dân cư cao cấp mà còn được ở cả trong hoàng cung đó sao.
Nghĩ tới đây, tâm tình của nàng không khỏi tốt lên.
Sau cỡ nửa giờ chờ đợi, một chiếc màu đen Rolls-Royce chậm rãi dừng trước cửa khu biệt thự. Trước mắt Lâm Linh trước mắt, đây chính là xe của Tam công tử mà!
Thừa dịp nó chưa kịp đi vào, nàng chạy lên bắt lấy cửa xe hét lớn:“Tề Văn Du, tôi có việc muốn tìm cậu!”
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ ra một gương mặt cao quý ấm nhã, thản nhiên sáng rỡ như ánh nắng động lòng người.
“A, là bạn học Lâm Linh sao, tìm tôi có chuyện gì?” Hắn cười một tiếng tỏ vẻ tốt lành.
“A, là như vầy, có phải cậu đã mua chiếc đĩa trò chơi Arthur vương không, có thể chuyển nhượng lại cho tôi được không?” Nàng đi thẳng vào vấn đề.
“Đĩa trò chơi sao?” Hắn suy nghĩ một chút,“A, thật là đáng tiếc a…… Tôi đã đưa cho đứa anh họ của đứa cháu ngoại của bà cô con của ông anh hai bố tôi bên nhà ngoại mượn rồi a! Hắn hình như rất thích trò chơi này a……”
“A? Nhưng tôi thật sự đang rất cần cái đĩa trò chơi này……” Lâm Linh nói năng lộn xộn.
“Nhìn cô thích như vậy, muốn chuyển nhượng thì cũng có thể, ân, đưa tôi ba nghìn nhân dân tệ, tôi chuyển nhượng cho cô.”
“Thật sự có thể chuyển nhượng cho tôi sao? Thật cám ơn cậu …… A? Cái gì? Ba nghìn nhân dân tệ?! Một cái đĩa trò chơi không phải chỉ có 10 đồng thôi sao?”
“Cái giá nó như thế, muốn hay không là tùy cô thôi.”
“Rõ ràng là cậu đang lừa tôi, hơn nữa còn lừa người nghèo, cậu quá đáng rồi đấy!”
“Tôi đã nói là tùy cô, không muốn thì thôi. Dù sao tôi cũng đang rảnh không có chuyện gì làm, để thi thoảng mở lên chơi thử.”
“Chờ một chút, tôi đồng ý!”
Và mối quan hệ giữa kẻ giảo hoạt vơ vét tài sản và người đơn thuần bị vơ vét tài sản được thiết lập một cách kỳ diệu.
“Nhưng giờ tôi không có nhiều tiền như vậy a.” Nàng cúi đầu chọt chọt hai đầu ngón tay với nhau.
“Vậy để tôi chỉ cho cô một cách nhé, bạn học Lâm Linh.” Khóe miệng Tam công tử hơi nở nụ cười.
“A, được!” Trong lòng của nàng lóe lên một tia may mắn, chẳng lẽ hắn sẽ nói chúng ta đều là bạn học nên quên đi?
“Đúng lúc mấy ngày nay cha mẹ của tôi đều xuất cảnh đi du lịch hết rồi, cô tới làm một ngày ba bữa cho tôi. Nếu như tôi thấy hài lòng, không chừng sẽ cao hứng tặng đĩa cho cô.”
“Bốp” Đầu nàng đánh vào cửa kính xa,“Ý của cậu là…… để cho tôi đến nhà cậu làm công?”
“Ha ha.” Hắn cười đến quỷ dị.
“Được, tôi làm!” Vì đĩa trò chơi, nàng liều mạng!
Trình độ xa hoa của nhà Tề Văn Du vượt xa tưởng tượng của nàng, cái gì cần tất cả đều có, ngay cả trước khi vào cửa cũng phải kiểm nghiệm dấu vân tay.
“Ân, tôi có chút đói bụng rồi, đi làm cơm đi.” Hắn lười biếng ngồi trên ghế sa lon, thuận tay cầm lấy điều khiển mở TV
Lâm Linh nén giận đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong chẳng có gì cả.
“Không có gì thì làm sao mà nấu?” Nàng vung hai tay đi ra từ trong phòng bếp.
“Vậy,” Tề Văn Du vẫn nhìn chằm chằm vào TV không chuyển mắt,“Tôi muốn ăn cơm tối với cà ri và cá sống a. Cách nơi này hai km có quán ăn gọi là Bà La Môn Ấn Độ, mùi vị không tệ, cà ri ở đây là đắt nhất, đương nhiên không quá cay. Cá sống có thể đi tới quán Cây Anh Đào Nhật Bản để mua, cách nơi này cũng không xa, ngồi tuyến xe buýt số 21 qua 4 trạm rồi chuyển sang tuyến số 33 qua 8 trạm là tới ngay, nhớ bảo bọn họ bỏ ít mù tạt thôi, tôi không thích ăn quá cay. À, thuận tiện mang thêm mấy chuỗi thịt dê, nhất định là phải mua ở nhà Dương Dương Dương đấy, đúng rồi, tôi thích ăn nóng, cho nên cô phải đi cho mau, nếu đồ ăn lạnh đi thì tôi sẽ bắt cô mua lại đấy…… Làm phiền cô rồi.”
Người nào đó đã hóa đá hoàn toàn.
Vì vậy, trong một quán ăn Ấn Độ, một cô gái với bộ mặt nhăn nhó, một bên đưa tay che cái hắt xì, một bên đem toàn bộ bột cà ri cay nhất bỏ vào trong hộp.
Vì vậy, ở trong một quán chế biến thức ăn Nhật Bản, một cô gái với vẻ mặt phẫn nộ xịt mù tạt lên cá còn cao hơn cả thạch cao.
Vì vậy, trên một con đường chật chội, một cô gái tóc tai bù xù đang cầm mấy xâu thịt nướng chạy như điên……
Ngày thứ hai, Lâm Linh mang bộ mặt tiều tụy đến trường. Trải qua một ngày hành hạ làm cho xương cốt nàng rã rời, cái tên Tam công tử này căn bản là một tên biến thái mà……
“Oa, Lâm Linh, sao trên mắt cậu lại có hai cái quầng thâm thật lớn a!” Nàng vừa đặt chân vào lớp đã nghe Quách Đình kinh ngạc hét to.
“Thế à?” Nàng hữu khí vô lực lên tiếng.
“Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Có muốn tớ đưa cậu lên phòng y tế xem thử không?” Quách Đình lo lắng lại gần.
A, vẫn là Quách Đình đáng yêu. Nàng cười lắc đầu:“Không cần, chỉ là tớ ngủ không đủ thôi, không sao đâu.”
Xem ra chưa lấy lại được đĩa thì chưa thể quay lại trò chơi rồi. Hy vọng cha mẹ tên kia mau mau trở về để nàng còn kịp đi cứu Lancelot!
Cơm trưa xong, Lâm Linh đi ngang qua hành lang thì thấy Trần Di và các bạn của nàng ta. Nàng làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt không thiện cảm của bọn họ, cúi đầu vội vã chạy qua. Nhưng ngạc nhiên là hôm nay bọn họ không tìm nàng gây phiền toái, cũng chẳng có nửa lời khiêu khích hay châm chọc nào.
“Tiểu Nguyệt, cậu xác định chính là cô ta?” Nhìn bóng Lâm Linh đi xa, Trần Di phụng phịu hỏi.
“Thật sự là tớ đã thấy cô ta đi ra từ biệt thự của Tam công tử! Không sai được đâu!” Cô gái gọi là Tiểu Nguyệt nặng nề gật đầu.
“Lâm Linh……” Trần Di cau mày, sắc mặt giận dữ,“Ta sẽ xem cô sống thế nào ở cái học viện này.”
Lúc này Lâm Linh đang vắt hết óc để kiếm cớ về nhà muộn, hoàn toàn không biết có chuyện gì sắp xảy ra. Giờ chuyện phiền phức nhất với nàng là phải lo một ngày ba bữa cho tên kia. Và còn phiền hơn nữa là phải kiếm một cái cớ thỏa đáng ở nhà.
“Này này, Lâm Linh, cậu biết không, hôm nay Tam công tử hình như không đi học.” Quách Đình không biết nhảy từ đâu ra, báo tin tức với nàng.
“A, vậy à?” Nàng cũng không để ý.
“Nghe nói cổ họng cậu ấy sưng lên, không nói được nha.”
“A???”
Lâm Linh đợi sau khi Quách Đình rời đi liền phi vào góc cười trộm. Ha ha, đồ ăn ngày hôm qua quả nhiên hữu hiệu, xem tên kia lần sau làm thế nào hành hạ người khác!
Bíp bíp bíp — ngay lúc tâm tình nàng đang sảng khoái thì đột nhiên có tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên. Người nào lại nhắn tin cho nàng? Nàng nghi hoặc lấy điện thoại di động ra, nhấn vào hộp thư đến, trên màn hình hiện lên một dòng chữ:
Đồ ăn ngày hôm qua rất ngon, làm phiền cô hôm nay đi mua lại y chang như thế.
Tề Văn Du.
“A! Còn muốn đi nữa!!!!!”