Chương 103
Đúng rồi tỷ tỷ, không phải tỷ vừa nói còn có một đứa con trai sao? Vậy nó đâu rồi?” Giọng nói của Arthur cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Linh.
Morgan phu nhân mỉm cười:“Nó đang đứng chờ ngoài kia, ta lập tức gọi nó vào ngay.” Sau khi thấy Arthur gật đầu, nàng đi ra ngoài cửa, phía sau dẫn theo một thiếu niên khoảng 13 14 tuổi.
“Arthur, đây chính là con trai ta, năm nay mười bốn tuổi .” Vừa nói, nàng lại chuyển giọng nói ôn nhu sang người thiếu niên,“Mordred, còn không mau chào thúc thúc của con, quốc vương England bệ hạ.”
Nghe được hai chữ thúc thúc, đột nhiên Lâm Linh có cảm giác muốn cười, trong đầu lập tức xuất hiện hình tượng một Arthur râu ria đầy mồm. Xem ra người châu Âu cổ đại cũng kết hơn rất sớm, vị Morgan phu nhân này thoạt nhìn cũng chưa đến 30 tuổi, mà nhi tử đã lớn đến như vậy.
Thiếu niên kia từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt màu tím trong suốt như bảo thạch, dưới ánh đèn lấp lánh ánh quang như thủy tinh. Da tay hắn nhợt nhạt như vừa nuốt phải thạch tín, tựa như một cây xa cúc đẹp đẽ tràn ngập thương cảm, khiến cho lòng người xôn xao.
Nhưng lạ một điều là, thiếu niên cư nhiên lại chẳng nói gì, chỉ làm mấy động tác khoa tay múa chân với Arthur.
“Xin lỗi, bệ hạ, Mordred từ bé đã bị một trận bạo bệnh, từ đó trở về sau….cũng không thể nào nói chuyện được nữa.” Morgan phu nhân vội vàng giải thích.
“Hóa ra là như vậy. Tỷ tỷ, tỷ và Mordred cứ an tâm ở lại đây. Hôm nay cũng không còn sớm, các người cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Arthur gật gật đầu, sắc mặt càng trở nên nhu hòa.
Nhìn bóng lưng hai mẹ con rời đi, Lâm Linh kinh ngạc mở to mắt, hóa ra người thiếu niên trông ốm yếu như bị bệnh này lại bị – câm!
Tin tức tỷ tỷ của Arthur vương tới vương cung nhanh chóng truyền khắp cả Camelot. Nghe nói trong bữa tiệc ăn mừng chiến thắng được tổ chức vào ba ngày sau, Morgan phu nhân sẽ lần đầu công khai xuất hiện trước mặt mọi người. Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng tò mò trước vị phu nhân này, muốn nhanh chóng nhìn thấy được sơn chân diện mục của nàng.
Ngày tổ chức tiệc rất nhanh đã tới. Từ rạng sáng, đầu bếp và người hầu trong cung đã bận bù lu cả lên, ở thời Trung cổ châu Âu, mặc dù thường dân ngay cả nhà bếp cũng không có, nhưng nhà bếp trong giới quý tộc quy mô lại vô cùng lớn. Nhà bếp trong vương cung lại càng được phân công rõ ràng cẩn thận hơn, quan tổng quản đầu bếp, thợ làm bánh mì, người làm bánh, đầu bếp nêm gia vị, người bảo quản thực phẩm, người sơ chế, thành viên làm thịt, người phụ, quản gia cùng vô số tạp dịch hỗn hợp các loại, từng chức vụ đều được phân công chính xác.
Nhưng chuyện khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt là, Morgan phu nhân vậy mà sáng sớm đã tới phòng bếp, không để ý tới thân phận tôn quý của mình, tự mình làm thức ăn, thậm chí còn trao đổi tay nghề với đầu bếp, còn luôn mồm khen trình độ của Phiêu Nhân. Những hành động này lập tức làm tăng sự tín nhiệm của mọi người đối với nàng. Mọi người vốn ngỡ một người như tỷ tỷ của quốc vương phải là một người cao cao tại thượng, không ngờ Morgan phu nhân lại bình dị gần gũi như thế.
Lâm Linh ra ngoài tản bộ một lúc, cũng nghe thấy mấy người hầu đang bàn luận về chuyện này. Nàng cũng nhận ra được có chút kỳ quái, đối với một phu nhân ở thời đại này mà nói, hành động như vậy đúng là có chút khó tin. Đi tới hoa viên cách đó không xa, nàng chợt thấy thiếu niên vẫn thường được hay gọi là Mordred đang ngồi dưới gốc cây ôm một cái gì đấy. Chung quanh hắn còn có một số người hầu đang nói cái gì đó với hắn, nhưng thái độ hình như có vẻ không được tốt cho lắm.
Mordred không nói, bọn người hầu cũng không biết thân phận của hắn, nên dùng thái độ đó với hắn cũng không có gì lạ. Lâm Linh suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn đ về phía đó.
Mấy người hầu vừa nhìn thấy nàng, lập tức trở nên tất cung tất kính, trong đó còn có một người giải thích với nàng:“Chúng tôi vô tình phát hiện ra con vật này, vốn tính đem nó để làm thức ăn cho bữa tiệc, nhưng người kia sống chết lại không chịu giao nó cho chúng tôi.”
“Con vật? Gà hay là vịt?” Lâm Linh vừa nói, vừa nhìn thoáng qua thiếu niên, nhưng vừa nhìn thấy con vậy trong tay Mordred thì lập tức đổ một trận mồ hôi lạnh, này, đây không phải là con nhím của Lancelot sao?
“Này, nó cũng có thể ăn được sao??” Lâm Linh lắp bắp hỏi. Hóa ra ngay cả mình cũng bị dọa, vốn cho là nàng đã bắt đầu có sự miễn dịch với thiên nga rồi chứ.
“Đương nhiên, Lâm Linh tiểu thư, đây một thứ cao lương mỹ vị đó nha.” Người hầu nói đến hợp tình hợp lý.
Trên trán Lâm Linh nổi đầy gân xanh, thời Trung cổ này thật dã man a!
Nàng đảo một vòng con ngươi, chỉ vào con nhím nói:“Các ngươi nên biết rằng, tới mùa xuân chúng ta chắc sẽ còn tiếp tục chiến tranh, con nhín này toàn thân đều là gai, chẳng lẽ là đang muốn tương lai chúng ta gặp nhiều khó khăn sao? Đó không phải là đang chọc cho bệ hạ tức giận sao? Ta thấy coi như xong rồi đấy.”
Mấy người hầu hai mặt nhìn nhau, cuống quít gật gật đầu rời đi.
“Mordred, còn nhím này cậu tìm thấy ở đâu?” Lời nàng vừa ra khỏi mồm thì lập tức hối hận, sao nàng lại quên là hắn bị câm cơ chứ?
Mordred nhìn thoáng qua nàng, duỗi tay chỉ chỉ bên cạnh cái cây, lại làm một động tác, ý như nói là con nhím đã bị chết.
Lâm Linh lập tức hoảng sợ, đây chính là tình yêu trong lòng Lancelot a, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ vô cùng thương tâm. Nàng vội vàng khom lưng nhìn lại, nhất thời khì khì một tiếng bật cười, hóa ra là chú nhím đang ngủ đông.
Nàng vẫy vẫy tay với Mordred:“Yên tâm đi, con nhím nhỏ này đang ở ngủ đông. Yết hầu của nó có một khối xương sụn, có thể tách khoang miệng và cổ họng rời ra, đậy chặt khí quản, nên nhìn qua như không thở vậy.”
Thiếu niên hoang mang nhìn nàng, hiển nhiên không hiểu rõ cái gì gọi là ngủ đông.
“A, ta giải thích cho ngươi nghe rồi, con nhím là động vật máu lạnh, nó không thể tự điều chỉnh được nhiệt độ như chúng ta, nên để bảo trì nhiệt độ của mình, nhím sẽ có hiện tượng ngủ đông. Chúng ta đặt nó lại bên cạnh hốc cây là tốt rồi. Đúng rồi, tốt nhất là nên tìm một ít lá cây để che cho nó, đề phòng lại bị mấy người hầu này ăn tươi.”
Mordred nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười, bên phải gương mặt lộ ra một chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ. Lâm Linh nhìn thấy vẻ mặt như cô gái đáng yêu như vậy của hắn, chợt nhớ tới trước kia có đọc một câu thơ cổ: An có thể phân biệt ta là hùng thư (thứ lỗi ta không hiểu *_*)!
Hai người bỏ vào hốc cây một ít lá khô, cẩn thận đặt chú nhím nhỏ vào trong đó. Xong xuôi, Mordred ý bảo Lâm Linh mở bàn tay của mình ra, sau đó cẩn thận dùng ngón tay phải viết vài chữ gì đó trên đấy. Thời gian thong thả trôi đi, ngón tay mềm mại của thiếu niên di động trên bàn tay của nàng, những đường cong êm ái quét qua rõ ràng như dùi đục.
Cám ơn cô
Lâm Linh nhẹ nhàng đọc vài chữ hắn viết ra.
“Không cần cám ơn, đây là tôi cũng đang giúp mọt người bạn mà thôi.” Nàng chút ngượng ngùng đứng lên.
Mordred vừa định viết thêm cái gì đó, đột nhiên chú ý tới phía sau Lâm Linh hình như có cái gì, sau một hồi ngẩng người, vội vàng lén lút lùi lại bỏ đi.