Chương 360: Phản kích
Giờ phút này, tiểu Ô Cầu cũng đã biến thành một thứ ma vật chỉ nhận biết tiểu Trà. Mà lúc này, tiểu Trà cất tiếng cười, chứng tỏ nét mặt suy tư của nàng chỉ là giả vờ, muốn đánh lừa Lạc Bắc. Mặc dù tiểu Trà đánh lừa Lạc Bắc nhưng sự giả dối của nàng vẫn khiến cho đám người Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ ớn lạnh.
- Hiện tại cô ta đã bị ma khí xâm nhập trở thành Ma chủng, không thể nhớ rõ ngươi được.
Cản Lạc Bắc lại, Nguyệt Ẩn cũng không để ý tới tiểu Trà mà chỉ nói với Lạc Bắc:
- Trong suy nghĩ của cô ta thì chúng ta chỉ là món ăn. Cô ta sẽ tìm cách giết chết toàn bộ chúng ta.
“ Oành! “
Nguyệt Ẩn còn chưa dứt lời thì một bàn tay to đã từ trên cao ấn xuống. Cùng lúc đó, Kỳ Liên Liên Thành cũng hóa thành một tia sáng màu vàng mà lao về phía Lạc Bắc.
Vào lúc này, Kỳ Liên Liên Thành cũng không còn để ý tới tiểu Trà mà chỉ tập trung đối phó với Lạc Bắc mà thôi.
“ Xoẹt! “
Trong nháy mắt, Nguyệt Ẩn bắt một cái pháp quyết làm xuất hiện một khối không khí màu trắng bao phủ lấy mình, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết. Bàn tay to màu tím giáng xuống không phá được khối không khí mà còn làm cho nó bay nhanh xuống tránh được đòn tấn công của Kỳ Liên Liên Thành.
- A?
Tiểu Trà đảo mắt một cái. Trong suy nghĩ của nàng thì đám người Kỳ Liên Liên Thành và Lạc Bắc tự giết lẫn nhau là tốt nhất. Sau khi nở nụ cười đắc ý và trào phúng, nàng lập tức hóa ra thành mười cái huyết ảnh nhào về phía đám người Phương Tam Bình.
Dụng ý của nàng rất rõ ràng, để cho đám người Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành đánh nhau còn mình thì đánh chết đám người Phương Tam Bình trước.
Thấy huyết ảnh lao tới cực nhanh, Phương Tam Bình lập tức chỉ tay khiến cho Chân Thủy thần quân lập tức chắn trước mặt mình.
- Không hay!
Nhưng điều khiến cho lão sợ tới mức tóc gáy dựng đứng đó là Chân Thủy thần quân vừa mới chắn trước mặt mình thì những tia máu cũng như những mũi tên phóng tới.
Phệ hồn huyết tiến chuyên được dùng để phá lực lương chân nguyên và nguyên khí của pháp thuật. Hơn mười tia máu phóng tới khiến cho Chân thủy thần quân giống như một quả cầu nước tan vỡ.
- Cái đồ Vân Hạc Tử vô sỉ. Ngày khác, Đại Tự Tại cung chúng ta sẽ băm thây người ra làm vạn đoạn.
Nhìn thấy tình thế nguy cấp, Hàn Vô Kỵ vội vàng phóng tới bên cạnh Phương Tam Bình đồng thời lão phóng ra hơn mười con rắn màu lục giống như cắm mười cây gậy bao quanh cả hai người. Hơn mười con rắn phun lửa, đẩy lùi huyết ảnh, bảo vệ hai người.
Vào lúc này, Hàn Vô Kỵ và Phương Tam Bình đối diện với pháp thuật kỳ dị của U Minh huyết ma cũng chỉ có thể chống đỡ mà không phản công được. Sau khi Hàn Vô Kỵ tới bên Phương Tam Bình, nghĩ tới Thất Xảo Di Thiên Trấn có lẽ có thể chống được tiểu Trà liền chửi ầm lên.
- Không hay! Đi mau.
Ba người tu đạo còn lại thấy cảnh tượng đó cũng giống như Vân Hạc Tử, không còn chút ý chí chiến đầu, nhanh chóng thi triển pháp thuật bỏ chạy.
Nhưng sự phản ứng của họ so với Vân Hạc Tử còn quá chậm. Một gã vừa mới xoay người lướt đi chừng mười trượng đã bị một đạo Phệ hồn huyết tiến bắn trúng lưng mà nổ tung người trong tiếng kêu thảm thiết. Mà hai gã người tu đạo còn lại bị huyết ảnh bổ trúng, khí huyết toàn thân bị hút hết, không kịp kêu lên tiếng nào.
- Kỳ Liên Liên Thành! Không cần phải để ý tới Lạc Bắc. Nếu không liên thủ đối phó với ma nữ thì hôm nay chúng ta chết hết.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Phương Tam Bình liền hét lên.
Kỳ Liên Liên Thành hơi khựng người lại. Hiển nhiên y cũng nhận ra được Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỳ không ổn. Mà tu vi của Nguyệt Ẩn thật sự vượt qua sự dự đoán của y. Trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không thể giết được ba người bọn họ. Nhưng hơi dừng lại một chút, Kỳ Liên Liên Thành vẫn không để ý tới Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ mà tiếp tục thi triển pháp thuật đánh Lạc Bắc.
- Người này đúng là không có tính người. - Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ liếc mắt nhìn nhau mà thầm nhủ.
- Không hay! Hắn định giữ chúng ta lại ở đây.
Nhưng Nạp Lan Nhược Tuyết cũng chợt rùng mình.
Kỳ Liên Liên Thành làm như vậy cũng chỉ muốn giữ Lạc Bắc ở lại đây. Cho dù hắn không giết được Lạc Bắc thì tiểu Trà cũng sẽ giết chết. Mà mục đích duy nhất của hắn đó là giết chết Lạc Bắc. Vì vậy mà vào lúc này, Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỳ không có trong suy nghĩ của y.
- Đi.
Nhưng ánh mắt của Nguyệt Ẩn vẫn hết sức bình tĩnh, không hề có chút dao động.
Sau khi quát khẽ một câu, một đám mây trắng lập tức bay ra từ người y, bao phủ Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết vào bên trong nhanh chóng bay ngược vào bên trong Đại Tự Tại cung.
- Chẳng phải ngươi nhận ra ta sao? Sao đã đi rồi?
Âm thanh đầy mà tính của tiểu Trà chợt vang lên. Một tia sáng đỏ như máu lại lao về phía Nguyệt Ẩn và Lạc Bắc. Lúc này, không ngờ nàng coi tất cả những người có mặt ở đây là vật trong tay mình, không cho một ai chạy troons.
Tốc độ của Huyết ảnh so với tốc độ của Kỳ Liên Liên Thành và Nguyệt Ẩn còn nhanh hơn nhiều. Ngay cả Nguyệt Ẩn cũng không thể ngờ được tốc độ của nó nhanh như vậy nên không kịp thi triển pháp thuật. Tuy nhiên đúng lúc này, một cột chớp màu tím như một cái chùy sắt đánh trúng huyết ảnh.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc quyết tâm sử lưu chuyển lực lượng chân nguyên phóng ra pháp quyết trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu.
Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu là pháp quyết Lôi cương thuần khiết, vừa lúc có tác dụng khắc chế với pháp quyết của U Minh huyết ma. Vì vậy mà huyết ảnh lập tức bị đánh nát. Chỉ nghe tiểu Trà cũng hét lên một tiếng chói tai.
Ngay lập tức, Nguyệt Ẩn, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết đột nhiên biến mất.
Mà cùng lúc đó, Kỳ Liên Liên Thành hơi dừng lại.
Bởi vì lúc này, một tia máu cũng bắn về phía mình. Nhưng điều khiến cho y phải dừng lại đó là do trận pháp bao phủ bên ngoài Đại Tự Tại cung. Lúc trước, Kỳ Liên Liên Thành ra vào nơi đây đều có đệ tử của Đại Tự tại cung khống chế trận pháp khiến cho trận pháp không khởi động. Mà hiện tại nếu Kỳ Liên Liên Thành tiếp túc tấn công chắc chắn sẽ bị trận pháp phản kích.
- Mở trận pháp ra.
Âm thanh của Kỳ Liên Liên Thành lập tức vang lên.
Nhưng nghe thấy vậy, Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỳ lập tức biến sắc, đồng thanh rống to:
- Không được mở trận pháp.
Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ là hai lão bất tử của Đại Tự Tại cung cho nên biết Kỳ Liên Liên Thành muốn mở trận pháp để đuổi giết Lạc Bắc. Nhưng vào lúc này, Trần Thanh Đế không có ở trong cung, hai người bọn họ liên thủ cũng chỉ có thể bảo vệ mình. Mà tiểu Trà có thể nói là một yêu ma giết người thành tính. Nếu để nàng nhân cơ hội vọt vào Đại Tự Tại cung thì chỉ sợ sẽ xuất hiện một trận giết chóc kinh người.
Mặc dù hai người hiểu được tại sao Trần Thanh Đế lại hợp tác với Kỳ Liên Liên Thành, hơn nữa cũng cho y một cái lợi thế lớn nhất. Nhưng trong tình hình như thế này, hai người không thể để cho y đuổi giết Lạc Bắc ở trong Đại Tự Tại cung.
Trần Thanh Đế không có mặt, hai lão chính là trụ cột của Đại Tự Tại cung, là người có quyền thế nhất. Hai người không muốn nở trận pháp thì đám đệ tử của Đại Tự Tại cung sẽ không mở, cho dù Kỳ Liên Liên Thành có uy thế tới mấy cũng không làm gì được.
Dù sao thì đây là Đại Tự tại cung chứ không phải Côn Luân, không phải nơi mà Kỳ Liên Liên Thành có thể nắm trong tay.
Nhưng ngay khi Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỳ vừa mới hét lên không cho mở trận pháp thì lại một câu nói vang lên:
- Mở trận pháp ra.
Âm thanh đó tuy rằng không vang dội nhưng lại hoàn toàn che phủ tiếng gào của Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ một cách quái dị vọng vào tai khiến cho người ta không thể kháng cự.
- Thiên Ma bí ấm.
Sắc mặt của Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ lập tức trở nên trắng bệch, ánh mắt chỉ còn một sự tuyệt vọng.
Trong một cái điện của Đại Tự Tại cung có năm đệ tử đang ngồi. Ở giữa năm người có một cái vòng sáng màu bạc, bên trong vầng sáng có mười tia sáng bạc uốn lượn. Vầng sáng bạc này chính là đầu mối khống chế trận pháp phòng ngự của Đại Tự Tại cung. Đây là một cái trận pháp cực mạnh được lưu truyền từ thời cổ, một khi khởi động nó sẽ phóng ra vô số pháp thuật.
Năm tên đệ tử của Đại Tự Tại cung vốn đang do dự khi nghe thấy âm thanh mở trận pháp của Kỳ Liên Liên Thành. Nhưng khi âm thanh của tiểu Trà mới vang lên thì sự do dự trong mắt của họ liền biến mất, không tự chủ được đưa tay ra đặt lên trên vầng sáng.
Mười bàn tay vừa mới nhấn lên một cái những tia sáng bạc đang uốn lượn bên trong lập tức chậm lại. Bất ngờ, một tia sáng màu bạc giữa không trung chợt lóe lên khiến cho trận pháp phòng ngự của Đại Tự Tại cung chợt mở ra.
- Tại sao chúng ta lại mở trận pháp ra?
Năm tên đệ tử của Đại Tự Tại cung cũng tỉnh táo lại mà ớn lạnh, cảm giác bất an.
Không hề có lấy một chút chần chừ, Kỳ Liên Liên Thành liền vọt thẳng vào bên trong Đại Tự Tại cung ngay khi trận pháp được mở ra.
Cùng lúc đó, trong ánh mắt tuyệt vọng của Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỳ, kèm theo một tiếng cười nhẹ nhàng đầy quyến rũ, một huyết ảnh cũng bám theo Kỳ Liên Liên Thành mà vọt vào bên trong Đại Tự Tại cung.
.....
- Mau chóng luyện hóa số đan dược này, nếu không với sức mình ta không thể cầm cự được lâu.
Vừa xông vào trong Đại Tự Tại cung, Nguyệt Ẩn liền như một bóng ma nhanh chóng lướt đi. Mặc dù bên trong Đại Tự Tại cung đã được châm đèn, sử dụng pháp bảo làm cho sáng như ban ngày nhưng Nguyệt Ẩn xông vào bên trong, chỉ trong tích tắc hơn nửa số đệ tử của Đại Tự Tại cung không còn cảm giác được tung tích của họ.
Nếu bàn về ẩn nấp, ám sát thì thống lĩnh Nguyệt Ẩn của Ảnh La Sát thật sự là nhân vật cao nhất trên thế gian.
Vừa xông vào trong Đại Tự Tại cung, Nguyệt Ẩn lập tức giơ tay đưa mười viên đan dược cho Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết. Hơn mười viên đan dược đó đều tản ra mùi thơm rất lạ, cho thấy thống lĩnh của Ảnh La Sát mang theo thuốc chữa thương và bổ sung chân nguyên cũng không phải tầm thường. Trong nháy mắt khi cầm lấy chúng, Lạc Bắc cũng có thể cảm nhận được một chút pháp lực dao động rối loạn của Nguyệt Ẩn.
Hiển nhiên, mặc dù Nguyệt Ẩn cướp được hai người khỏi tay của Kỳ Liên Liên Thành nhưng khi đối địch với Phương Tam Bình và Kỳ Liên Liên Thành, y cũng bị tổn thương.
Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc cũng cảm nhận được một làn hơi thở rất mạnh bao phủ lấy phương vị của ba người. Làn hơi thở đó thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy rất nóng.
Kỳ Liên Liên Thành đuổi theo.
Ánh mắt của Nguyệt Ẩn vẫn lạnh lùng như trước, trong tay y xuất hiện một viên đan dược đỏ như lửa. Không hề chần chừ, y nhét ngay nó vào trong miệng. Viên đan dược vừa mới vào miệng, Nguyệt Ẩn lập tức kêu lên đau đớn, miệng và mũi đều có máu tươi thám ra. Nhưng tốc độ của y cũng lập tức tăng lên.
Hiển nhiên viên đan dược đó được đặc chế, có thể bổ sung lực lượng chân nguyên và kích phát tiềm lực trong nháy mắt nhưng cũng làm cho thân thể bị thương.
Gần như ngay khi Nguyệt Ẩn nuốt viên đan dược đó mà nhanh chóng bay đi, một cái bàn tay to màu tím từ trên cao ập xuống đúng chỗ ba người vừa rồi khiến cho toàn bộ những gì trong phạm vi mấy trượng quanh đó biến thành bột phấn.
- Ai?
Đúng lúc này, năm sáu người đệ tử của Đại Tự Tại cung còn chưa kịp phản ứng hay có động tác gì thì tiểu Trà đã hóa thành mấy đạo huyết ảnh bổ tới làm cho bọn họ biến thành năm, sáu làn sương máu.
Lạc Bắc nuốt hết toàn bộ số đan dược mà Nguyệt Ẩn đưa cho vào bụng.
Dưới sự thúc dục chân nguyên của hắn, số đan dược đó lập tức hóa thành một dòng nước lũ. Dược lực quá mạnh xé rách rất nhiều kinh mạch trong cơ thể của hắn. Nhưng Lạc Bắc không hề để ý tới sự tổn thương trong cơ thể mình, chỉ mạnh mẽ dồn số dược lực đó vào để chuyển hóa thành chân nguyên.
- Lạc Bắc! Ngươi.
Lão nhân của Trạm Châu Trạch Địa tự tay huấn luyện Ảnh La Sát nên có thể nói đó là lực lượng tinh nhuệ nhất. Bọn họ thực hiện những nhiệm vụ vô cùng gian khổ cho nên đan dược mà Nguyệt Ẩn mang theo đều là những loại thượng phẩm. Hơn nữa, chúng đều có dược lực rất mạnh và hiệu quả nhanh. Nguyệt Ẩn cũng không ngờ được Lạc Bắc dám luyện hóa hết toàn bộ số đan dược đó. Cho dù bản thân hiểu được một số bí thuật nhưng Nguyệt Ẩn cũng không thể chịu đựng được. Lúc này, Nguyệt Ẩn có thể cảm giác được dược lực trong cơ thể Lạc Bắc như nổ tung, thậm chí nghe thấy được âm thanh kinh mạch bị vỡ. Nhưng điều khiến cho Nguyệt Ẩn phải hít một hơi thật sâu đó là Lạc Bắc không bị dược lực làm cho chết, thậm chí pháp lực dao động quanh người hắn còn tăng lên với tốc độ kinh người.
Cũng chỉ có Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh mới dám luyện hóa đan dược như thế. Cũng chỉ có hắn và Kỳ Liên Liên Thành mới có thể chịu được việc đau đớn do kinh mạch bị nứt.
Lần này tuy rằng Nguyệt Ẩn không hiểu được Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh nhưng hắn cũng biết Lạc Bắc có thể lợi dụng chân nguyên nhanh chóng tu bổ thân thể bị thương. Mà sự mạnh mẽ của Lạc Bắc càng khiến cho y thêm hiểu được tại sao Đông Bất Cố lại chấp nhận giúp Lạc Bắc.
Cũng chỉ có người như Lạc Bắc mới có thể đối địch được với một kẻ như Kỳ Liên Liên Thành.
- Chúng ta tới Đan Lư của Đại Tự Tại cung.
Đúng lúc này, Lạc Bắc đột nhiên nói với Nguyệt Ẩn.
- Tới Đan Lư?
Vào lúc này, mặc dù Nguyệt Ẩn đang di chuyển nhanh chóng nhưng y chỉ muốn lợi dụng địa hình để ẩn giấu hơi thở của mình, tránh để cho Kỳ Liên Liên Thành chặn giết. Bởi vì có được tấm bản đồ của lão Triệu Nam cho nên Nguyệt Ẩn và Lạc Bắc thông thuộc Đại Tự Tại cung như trong lòng bàn tay. Mà hơn một ngàn đệ tử của Đại Tự Tại cung đều xuất hiện cho nên nếu muốn ẩn nấp thì còn thành công hơn bên ngoài rất nhiều. Mặc dù hiểu được Lạc Bắc lo lắng cho tiểu Trà nhưng y cũng biết hắn nhận ra tình hình trước mắt và cũng hiểu được ý của mình. Tuy nhiên y lại không ngờ Lạc Bắc nói vậy cho nên cảm thấy khó hiểu quay lại nhìn hắn.
- Tuy rằng Kỳ Liên Liên Thành mạnh nhưng cũng không giết được chúng ta ngay.
Lạc Bắc vẫn tiếp tục khống chế chân nguyên trong người để chuyển hóa dược lực.
- Hơn nữa vào lúc này, y dung hợp với pháp bảo khiến cho không thể bổ sung được chân nguyên tiêu hao. Mặc dù ta và hắn đánh nhau bị thương, nhưng chỉ cần có đan dược là có thể hồi phục. Còn hắn thì chân nguyên đã hao tổn hơn nửa, cho dù không có Ly Thiên thần mang cũng có thể làm cho hắn chết.
- Hắn muốn giết chúng ta thì chúng ta quay lại giết hắn.
- Được.
Người tu đạo bình thường đối mặt với Kỳ Liên Liên Thành rất có khả năng bị uy thế của y làm cho sợ vỡ mật. Hơn nữa vào lúc này, Kỳ Liên Liên Thành dung hợp với Hạo Thiên kính nên rất khó có thể bị thương. Tuy nhiên sau khi dẫn dụ Phương Tam Bình đuổi theo rồi quay lại hội họp với đám Lạc Bắc, nghe thấy câu đó, ánh mắt của y trở nên sáng rực.
Giết được một nhân vật như Kỳ Liên Liên Thành, trong thiên hạ mấy ai có được cái cơ hội đó.
Mà ngay khi Nguyệt Ẩn sáng mắt lên, toàn bộ Đại Tự Tại cung đã đầy mùi máu tanh.
Nguyệt Ẩn, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết gần như chẳng gặp nhiều trở ngại. Bởi vì sự tập trung của Đại Tự Tại cung đều về phía cái bóng người màu hồng.
Tiểu Trà đứng thẳng trên không trung của Đại Tự Tại cung. Pháp lực dao động bắt đầu khởi động cuốn ma khí đỏ như máu từ bốn phương tám hướng ập tới.
Trước mặt nàng, tất cả đệ tử của Đại Tự Tại cung đều cầm pháp bảo, bắt pháp quyết nhưng không dám tiến lên.
Uy lực pháp thuật và tốc độ Thần quang huyết ảnh của tiểu Trà thật sự quá nhanh. Tất cả pháp thuật và pháp bảo tấn công nàng đều thất bại. Mà ai ra tay với nàng cũng đều gặp phải sự phản kích, hơn nữa bọn họ không ai có thể ngăn cản được một đòn. Chỉ trong thời gian chừng hơi thở, đệ tử Đại Tự Tại cung chết trong tay tiểu Trà đã hơn năm mươi người.
Ma khí đỏ như máu giống như ngọn lửa hừng hực. Toàn bộ Đại Tự tại cung lúc này bị bao phủ bởi bóng ma của tiểu Trà.
Nhưng đám người huyền môn chính đạo lại không biết rằng tiểu Trà trước mặt mình trước đây chẳng khác nào một con kiến, có thể bóp chết lúc nào cũng được.
Gương mặt quyến rũ điểm thêm mấy cái vẩy hồng đầy yêu dị của tiểu Trà điểm thêm một nụ cười trào phúng. Vào lúc này, ý nghĩa của nụ cười đó lại càng thêm rõ ràng. Đây là nụ cười hàm nghĩa tất cả đệ tử của Đại Tự Tại cung chẳng khác nào huyết thực của mình. Trước kia, nàng chỉ là một tiểu yêu không cùng một tầng lớp với họ thì giờ phút này, bọn họ lại phát hiện ra ma nữ khủng bố trước mắt mình cao hơn bản thân họ quá nhiều.
- Tại sao ta như đã gặp cái trận này rồi?
Từ bên trong trận cuồng phong nhìn đám đệ tử của Đại Tự Tại cung không dám tiến lên, tiểu Trà đột nhiên thốt ra câu nói đó.
Đã gặp ở đâu rồi?
Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ vừa mới lọt vào Đại Tự Tại cung nghe thấy câu đó thì run người.
Từ khi nào đã có cảnh tượng như vậy?
Trong tất cả các phái lớn của huyền môn chính đạo đã bao nhiêu năm không có cảnh tượng này?
Nhìn tiểu Trà, Phương Tam Bình và Hàn Vô Kỵ đều nhớ tới cảnh tượng cái huyết ảnh ngạo thị thiên hạ bốn trăm năm trước.