Chương 371: Lực lượng che giấu thực sự
Nhóm dịch: Hany
Cùng lúc đó, do pháp bảo va chạm kịch liệt hoặc do chân nguyên hao phí do sử dụng pháp bảo khiến cho Xuân công tử, Bắc hầu Bạch Lão, Trần Lê Phù, Vương Diễm Dương đều tái nhợt mà bật lên tiếng rên rỉ.
Tuy nhiên ánh mắt của cả bốn người đều không hề có lấy một chút kinh hãi.
- Hoàng Vô Thần! Ta luyện chế Âm Dương Sinh Tử Tác, ngươi lại cố ý không đòi hỏi ở ta, để cho ta sử dụng cái pháp bảo này là cố tình để cho ta đối địch với ngươi đúng không? Có điều ngươi cũng không ngờ được là ta lại có thể tập trung được một lực lượng như thế này.
Trong nháy mắt khi Nam Cung Đạo Tạng bị trường sinh bai làm cho tan nát thì Huống Vô Tâm cũng cất tiếng cười lạnh.
Khi tiếng cười lạnh vang lên, trên người Hoàng Vô Thần cũng lập tức xuất hiện hai tia sáng đen trắng liên tục thay đổi.
Âm Dương sinh Tử Tác.
Ngay cả cái đuôi dài hình thành ở phía sau của Hoàng Vô Thần cũng bị Âm Dương Sinh Tử Tác trói chặt.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người, cho dù là người tu đạo hay đệ tử Côn Luân đều hét lên chói tai.
Đồng thời một vầng sáng màu bạc từ trong tay của Huống Vô Tâm bắn ra về phía Hoàng Vô Thần.
Quanh thân của Huống Vô Tâm cũng xuất hiện một làn pháp lực dao động giống như một dải ngân hà rực rỡ, còn bản thân y thì như đang ở trong giữa vũ trụ bao la. Pháp lực dao động của y so với Hoàng Vô Thần cũng không kém nhiều lắm. Có thể thấy được sau khi luyện hóa một viên Huyết Xá lợi, lại có được Trừu Tủy đoạt nguyên quyết của U Minh huyết ma, tu vi của Huống Vô Tâm đã đạt tới một mức độ khó có thể tưởng tượng được.
Vào lúc này, vầng sáng bạc bắn ra từ tay gã chỉ to bằng quả trứng ngỗng nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác nó như một ngôi sao chổi lao đi.
Nó khiến cho người ta có cảm giác như không phải đối mặt với một quầng sáng. Đồng thời pháp lực dao động của nó làm cho người ta cảm thấy nặng nề.
Vầng sáng bạc đó tản ra một thứ hơi thở nặng nề cùng với hơi thở của đất, bụi kim thiết. Hiển nhiên là cái này cũng không chỉ là một thứ pháp thuật bình thường. Không biết Huống Vô Tâm dùng cách nào mà có thể thu được một chút bụi sao và thiên thạch từ trong hư không để kết hợp với pháp thuật và chân nguyên của mình sau đó đánh ra.
Cái thứ đó lúc này giống như một ngôi sao thực sự.
Một ngôi sao mà va chạm phải thì có lực lượng như thế nào?
Oành!
Từ một vạn ba nghìn khiếu huyệt trên người Hoàng Vô Thần đồng loạt phun ra một lớp ánh sáng màu bạc đẩy Âm Dương Sinh Tử Tác đang trói y ra cách khoảng mấy trượng. Vô Sắc Định Đại Hoa Luân của y có uy lực rõ ràng là cao hơn Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu. Vào lúc này, không ngờ y lại có thể kháng được áp lực của Âm Dương Sinh Tử Tác.
Cùng lúc đó, một vạn ba nghìn đạo tôn và cái bánh xe cũng xuất hiện va chạm với vầng sáng màu bạc của Huống Vô Tâm.
Vầng sáng màu bạc cùng với cái bánh xe của Hoàng Vô Thần lập tức vỡ nát, giống như một ngôi sao nổ tung trước mặt y tạo ra một cái lốc xoáy hút toàn bộ lôi quang xung quanh vào bên trong nó mà không thể thoát ra được.
Đúng lúc này, lão nhân áo đen vẫn lặng yên đứng sau Huống Vô Tâm chợt cử động. Đôi bàn tay giống như quỷ trảo của lão giơ lên. Từ trong đôi bàn tay đó lập tức bắn ra một vầng ánh sáng màu đen, trong nháy mắt khi vầng sáng màu bạc của Huống Vô Tâm và bánh xe khổng lồ vỡ vụn, nó liền lao tới trước người Hoàng Vô Thần.
Tốc độ thi triển pháp thuật của Hoàng Vô Thần rõ ràng là khẽ niệm đã sinh. Chỉ cần tâm niệm mới động, pháp thuật đã xuất hiện. Nhưng có thể chọn đúng lúc Hoàng Vô Thần và Huống Vô Tâm giao chiến thì chứng tỏ lão nhân áo đen kia cũng là một cường giả cấp bậc Trần Thanh Đế.
“ Phụp! “
Vầng sáng màu đen không gặp phải bất cứ lực lượng nào nhưng lại giống như vầng sáng bạc của Huống Vô Tâm và bánh xe của Hoàng Vô Thần lập tức vỡ tan.
Trong nháy mắt khi vầng sáng màu đen vỡ tan, nó không phát ra chân hỏa hay lôi cương cực mạnh mà lại là hai bóng người.
Hai cái bóng đó thì có một cái là lão nhân phóng ra cái pháp quyết kia.
Vốn lão nhân áo đen đang ở bên cạnh Huống Vô Tâm vậy mà giờ phút này lại biến mất rồi từ trong quầng sáng màu đen mà bắn ra.
Cảnh tượng lúc này thật sự quái dị. Mà một bóng người khác lao ra từ trong quầng sáng cũng là một người mặc giáp màu đen tản ra hơi thở lạnh lẽo, chỉ để lộ đôi mắt.
Dạ ma chúng!
Từ pháp lực dao động và khí tức của người tu đạo đó thì có thể biết được y chính là người thuộc Dạ Ma chúng của Trạm Châu Trạch Địa. Tuy nhiên bộ giáp của người đó có phong cách cổ xưa và khí tức huyền ảo hơn những bộ giáp khác, đồng thời khí tức của y cũng mạnh hơn. Người tu đạo đó cũng giống như Nguyệt Ẩn, chính là thống lĩnh Dạ Ma chúng.
Giết!
Bóng người đó vừa mới di chuyển lập tức xuất hiện sau lưng Hoàng Vô Thần. Trên tay y xuất hiện một tia sáng màu vàng lấp lánh.
Tốc độ của y kết hợp với sự sắc bén của tia sáng vàng như vậy mà để cho tới gần thì có lẽ phần lớn người tu đạo có tu vi Nguyên Anh đều bị y giết chết chỉ trong một chiêu.
Tuy nhiên Hoàng Vô Thần đang nhắm mắt vẫn không hề nhúc nhích. Phía sau y chợt xuất hiện một cái bóng tản ra ánh sáng màu bạc. Viên thống lĩnh của Dạ Ma chúng lập tức giống như một viên thiên thạch bắn ngược về phía sau. Bộ giáp phòng ngự trên người y cũng lập tức vỡ vụn.
Nhưng đúng lúc này, lão nhân áo đen lao ra cùng với viên thống lĩnh Dạ Ma chúng cũng vươn tay bắn ra một tia sáng đen vào người Hoàng Vô Thần.
Sau khi chỉ tay một cái, pháp lực dao động và khí tức trên người lão nhân áo đen lập tức trở nên mỏng manh.
Dường như phần lớn chân nguyên trong cơ thể của lão lập tức tuôn ra ngoài theo cái chỉ tay đó.
Ít nhất thì tu vi của lão nhân này cũng tương đương với Trần Thanh Đế. Với tu vi như vậy mà một khi dốc toàn bộ chân nguyên trong người thì pháp thuật sẽ có uy lực như thế nào?
Nếu uy lực pháp thuật của lão tu luyện không kém Huống Vô Tâm và Hoàng Vô Thần vậy thì uy thế của đạo pháp thuật này thậm chí còn hơn cả một ngôi sao mà Huống Vô Tâm vừa mới phóng ra.
Mặc dù tia sáng đen của lão giống như Âm Dương Sinh Tử Tác từ không hư không chui ra giáng lên người Hoàng Vô Thần, tuy nhiên tia sáng của lão lại không tạo ra một vụ nổ chuyên tâm động phách mà thậm chí cả một chút âm thanh cũng không hề có, chỉ để lại một chút ánh sáng dao động mà thôi.
- Ngươi!
Tuy nhiên lần này, âm thanh và nét mặt của Hoàng Vô Thần có chút kinh hoàng.
- Sao lại như vậy?
Toàn bộ người tu đạo áo hồng và đệ tử Côn Luân vào lúc này đều bị chấn động.
Đừng nói là trong lòng đệ tử Côn Luân mà trong lòng của đám người tu đạo áo hồng bị Huống Vô Tâm lung lạc thì Hoàng Vô Thần chính là một vị thần... Thử hỏi trong thiên hạ đã có ai thấy một vị thần lại kinh hoàng hay chưa?
Tuy nhiên, sự kinh hoàng đó lại xuất hiện rõ ràng trên gương mặt của Hoàng Vô Thần. Điều này thật sự khiến cho toàn bộ người tu đạo đều không thể giữ được sự bình tĩnh.
Một làn ánh áng giống như gợn nước, không hề bùng nổ, không hề có tiếng động nhưng lại tản ra một làn hơi thở huyền ảo xuất hiện.
Trong nháy mắt, thân thể của Hoàng Vô Thần rung động cực mạnh, dường như cố gắng từ trong gợn sáng đó mà thoát ra. Tuy nhiên gần như đồng thời tất cả mọi người lại thấy trước mắt mình tối sầm.
Có cảm giác đó là do tất cả mọi người đang chú ý về phía Hoàng Vô Thần.
Trong phạm vi mười trượng mà gợn sáng đó bao phủ lập tức trở nên âm u.... Thứ âm u đó là do không gian bị lõm xuống, tạo thành một cái hố đen nuốt chửng cả ánh sáng.
Cho tới khi mọi người cảm thấy trước mắt sáng lên thì trong tầm mắt của mình, toàn bộ không trung trước ngón tay của lão nhân áo đen đã không còn tung tích của Hoàng Vô Thần.
Từ hơi thở cho tới Âm Dương Sinh Tử Tác đang trói buộc y giống như bị hủy diệt, làm cho tan biến khỏi cõi đời.
- Sao lại thế này?
A! A! A! A!
Gần như tất cả đệ tử Côn Luân cho dù tinh thần vô cùng vững vàng, không màng tới sinh tử nhưng tới lúc này đều la hét điên cuồng.
Ha ha!
Mà cùng lúc đó, Huống Vô Tâm cũng cất tiếng cười điên cuồng:
- Chỉ cần toàn bộ các ngươi đầu hàng ta thì ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Hơn nữa, số Thạch nhũ quỳnh dịch có trong vòng đảo thứ chín, bất luận là ai cũng đều được chia như nhau.
Câu nói ngông cuồng của Huống Vô Tâm vang vọng, chấn động toàn bộ các vòng đảo của Côn Luân, ám chỉ thẳng tới đám đệ tử Côn Luân đứng về phía Hoàng Vô Thần.
Vào lúc này, Huống Vô Tâm hoàn toàn có tư cách để ngông cuồng như thế.
Bởi vì, lão nhân áo đen kia chính là Ám Tinh đạo quân của Nga Mi.
Từ sau trận chiến Kim Đỉnh vào bốn trăm năm trước, những cao thủ của Nga Mi gần như bị diệt sạch khiến cho một phái lớn số một không thể tượng dậy nổi, phải rơi vào trạng thái tu dưỡng, không quan tâm tới thế sự.
Theo tình hình của trận chiến này thì dường như Nga Mi không hề tham dự, không đứng ở bên Huống Vô Tâm.
Tuy nhiên lão nhân áo đen kia cũng là một lão bất tử, một cây cổ thụ của Nga Mi. Không biết vì nguyên nhân gì mà lão lại bị Huống Vô Tâm thuyết phục, tham dự trận chiến này.
Mặc dù trong suy nghĩ của nhiều phái lớn thì Nga Mi đã xuống thế, đánh mất thực lực tác động tới vận mệnh của giới tu đạo. Tuy nhiên tất cả các môn phái vẫn phải thừa nhận rằng Nga Mi có một vài pháp thuật cực kỳ hùng mạnh.
Mà Ám Tinh đạo quan tu luyện chính là Động Thiên thần quyết, một thứ pháp quyết có uy lực khủng bố.
Sở dĩ dùng hai từ khủng bố đó là vì trong bộ pháp quyết mà Ám Tinh đạo quân tu luyện có một thứ pháp thuật vô cùng mạnh tên là Động Thiên ám hắc giới. Đạo pháp thuật này có lực mở một con đường xuyên qua hư không, khiến cho toàn bộ những gì trong phạm vi pháp thuật chuyển tới không gian loạn lưu.
Trong không gian loạn lưu của vũ trụ có vô số lực của các ngôi sao va chạm khiến cho không gian và thời gian ở đó vô cùng hỗn loạn. Cho dù người tu đạo có tu vi cao tới đây mà bị cuốn vào đó thì cũng bị lạc, không tìm được đường ra. Cho dù may mắn thoát ra khỏi không gian loạn lưu thì cũng sẽ chìm trong vũ trụ mờ mịt, không tìm thấy đường về rồi không chống nổi chân hỏa, lực từ các ngôi sao tấn công.
Trong truyền thuyết, chỉ có người tu đạo vượt qua ba lần cửu thiên kiếp thì mới có thần thông vô thượng, tự do ngao du giữa hàng ngàn hàng vạn vì sao, thăm dò sự ảo diệu của vũ trụ. Tuy nhiên trong cả ngàn năm qua, cơ bản chẳng có lấy một người vượt qua được lần thiên kiếp thứ nhất. Cho nên sau này, người tu đạo gọi lần thiên kiếp thư snhaats là đại kiếp, còn cơ bản chưa hề có người nào thành công vượt qua ba lần cửu thiên kiếp.
Mà bị thứ pháp thuật đó bắn trung, cho dù pháp thuật khác có uy lực tới mấy thì cũng bị loại bỏ.
Hiện tại Ám Tinh đạo quân sử dụng đạo pháp thuật chính là Động Thiên Ám Hắc giới.
Mặc dù Hoàng Vô Thần chính là thần trong lòng người tu đạo tuy nhiên tu vi của y cũng không thể giúp y thoát khỏi không gian loạn lưu. Trúng phải đạo pháp thuật đó, coi như y đã bị hủy diệt, tan biến khỏi cõi đời này.
Rất nhiều đệ tử có tinh thần cực cao vào lúc này cũng không giữ nổi bình tĩnh. Bọn họ đều nhận ra thân phận của Ám Tinh đạo quân và tên của thứ pháp thuật đó.
Vốn với một mình, Ám Đạo tinh quân cũng không thể đánh trúng được Hoàng Vô Thần. Tuy nhiên dưới sự yểm trợ của nhiều cao thủ, một đòn của lão đã phát huy tác dụng khủng bố.
Hoàng Vô Thần là nhân vật số một của Côn Luân. Cho dù Côn Luân có thập đại kim tiên nhưng dưới sự bao phủ của U Minh huyết hải, những người đó cũng không thể chống lại được Huống Vô Tâm. Hơn nữa, nếu Hoàng Vô Thần bị loại thì phần lớn đệ tử Côn Luân cũng mất ý chí chiến đấu.
Sau khi hai bên triệt tiêu thực lực của nhau. Huống Vô Tâm và Hoàng Vô Thần mới thực sự quyết chiến.
Cao thủ của Đại Tự Tại cung dốc toàn bộ lực lượng, pháp bảo. Trạm Châu Trạch Địa mặc kệ tổn thất. Bắc Hầu Bạch Lão sử dụng U Minh huyết hải, có thêm lão bất tử Nga Mi khiến cho thực lực che giấu của Huống Vô Tâm vô cùng mạnh.
Chỉ cần đánh chết Hoàng Vô Thần, bên phía Huống Vô Tâm coi như chiến thắng.
- Huống Vô Tâm! Chẳng trách mà ngươi dám dấy động phản loạn.
Nhưng ngay vào lúc Huống Vô Tâm cất tiếng cười điên cuồng, phần lớn đệ tử Côn Luân mất tinh thần thì một thứ âm thanh vô cùng bình thản lại vang lên.
- Hóa ra ngươi thuyết phục được Ám Tinh đạo quân để đối phó với ta.
Âm thanh đó vừa vang lên, gần như tất cả mọi người đều mất hết năng lực suy nghĩ. Ngay cả Huống Vô Tâm cũng phải biến sắc.
Bởi vì âm thanh đó là âm thanh của Hoàng Vô Thần.
- Chẳng lẽ có người nào đó bắt chước âm thanh của Hoàng Vô Thần?
Ám Đạo tinh quân cứng người, nheo mắt lại. Mặc dù hôm nay đã xuất hiện rất nhiều chuyện khiến cho người ta phải rung động tuy nhiên Ám Đạo tinh quân có thể khẳng định được pháp thuật của mình không hề thất bại. Cho dù là người có tu vi cao hơn lão mấy lần thì cũng không thể chạy thoát khỏi uy lực của nó.
Tuy nhiên khi lão mới nheo mắt lại thì một bóng người màu vàng lại xuất hiện trong tầm mắt của lão.
Hoàng Vô Thần.
Mặc dù còn cách ít nhất mười dặm tuy nhiên Ám Đạo Tinh quân chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra người đang bước những bước thong thả trong hư không chính là Hoàng Vô Thần.
Bởi vì trên đời này không một ai lại có cái khí thế vương giả, chỉ có mình ta còn trời đất đều ở dưới chân như vậy.
Rõ ràng, Hoàng Vô Thần đã bị Ám Đạo tinh quân nhốt vào bên trong không gian loạn lưu nhưng làm sao mà lão lại xuất hiện được ở đây?
Trong nháy mắt, Xuân công tử và Bắc hầu Bạch Lão đều ớn lạnh.
- Hoàng Vô Thần! Ngươi đúng là loại người xảo trá.
Gần như trong nháy mắt khi Hoàng Vô Thần vừa mới xuất hiện, Huống Vô Tâm liền hét lên chói tai. Mà dưới chân của y cũng lập tức xuất hiện những bông sen trong suốt rồi lập tức điên cuồng bỏ chạy.
Tất cả mọi người đều không ngờ được Huống Vô Tâm lại chạy trốn như thế.
Ngay khi thấy bóng dáng của Hoàng Vô Thần, Huống Vô Tâm đã liều lĩnh chạy trốn và rất nhiều người cũng có phản ứng.
Bất kể là gương mặt, quần áo đều giống như thật. Hơn nữa cũng là thứ hơi thở đó. Chỉ có điều khí thế vương giả của Hoàng Vô Thần lại hơn xa lúc nãy. Hoàng Vô Thần lúc trước nếu đứng cùng với người này thậm chí lại có phần giống như người hầu thì đúng hơn.
Cái cảm giác khó tin đó cũng chỉ sau khi Hoàng Vô Thần xuất hiện mới có.
Hơi thở khác biệt như vậy chỉ có một khả năng đó là vừa rồi không phải là Hoàng Vô Thần thật mà chỉ là một cái thế thân của y.
Mai phục một cái thế thân cũng không có vấn đề. Nhưng quan trọng ở đây cái thế thân đó lại mạnh tới mức như vậy, có thể giao chiến được với Huống Vô Tâm. Trong tình cảnh như vậy thì làm sao còn ai có thể giữ được bình tĩnh?
Huống Vô Tâm tập trung bao nhiêu lực lượng vậy mà cũng chỉ có thể đánh chết được một cái thế thân của Hoàng Vô Thần. Hơn nữa, y còn không phát hiện ra điều đó.
Hoàng Vô Thần đáng sợ như vậy khiến cho Huống Vô Tâm vừa mới thấy đã lựa chọn bỏ trốn.
Trong nháy mắt khi Huống Vô Tâm bỏ chạy, biến cố cũng xảy ra. Trường Sinh bia dưới chân Trần Thanh Đế lập tức tỏa ra vô số ánh sáng xanh lao thẳng về phía Huống Vô Tâm. Cùng lúc đó, Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương cũng đồng loạt tung pháp bảo về phía Xuân công tử đang ở gần với mình.
Không một ai có thể ngờ được Đại Tự Tại cung lại đứng về phía Hoàng Vô Thần.
Sự thay đổi đó khiến cho tất cả những người tu đạo sững sờ, thậm chí không kém gì khi Ám Tinh đạo quân mở không gian, nhốt “ Hoàng Vô Thần “ vào trong không gian loạn lưu.
Hiện tại, Trần Thanh Đế, Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương dồn sức phát động tấn công chứ không phải là tới lúc này mới thay đổi suy nghĩ. Hiển nhiên là từ khi bắt đầu trận chiến này của Huống Vô Tâm và Hoàng Vô Thần, Trần Thanh Đế và Đại Tự Tại cung đã đứng về phía Hoàng Vô Thần.
Mấy chục năm qua, Trần Thanh Đế giúp Huống Vô Tâm lôi kéo không biết bao nhiêu thế lực. Giết bao nhiêu người. Ngay trong trận chiến này, Trần Thanh Đế và người của Đại Tự Tại cung cũng giết không biết bao nhiêu đệ tử Côn Luân, thậm chí còn liên thủ giết Nam Cung Đạo Tạng. Y làm tất cả chỉ để có được sự tin tưởng của Huống Vô Tâm. Che giấu như vậy thật sự quá sâu và độc ác.