Chương 394: Tia sáng nghịch thiên
Nhóm dịch: Hany
- Cái đó?
- Cái gì thế này?
Bên trong sơn môn của Nga Mi, hàng ngàn vạn dân thường đang cùng với đệ tử Nga Mi cùng nhau xây dựng lại các kiến trúc lâu đài, xây dựng trận pháp. Nhưng mọi người đột nhiên nghe thấy từ tầng mây trên cao dường như vang lên những tiếng động.
Thứ âm thanh đó giống như tinh thạch vỡ vụn tạo ra, hoặc do sắt thép va chạm với nhau làm cho không khí vang lên âm thanh.
Tất cả đệ tử Nga Mi có mặt trong sơn môn đều giật mình.
- Đó là hướng kiếm trì.
Rất nhiều đệ tử Nga Mi đang cưỡi trên pháp bảo ngọc hạc phát hiện ra hiện tượng đó đầu tiên. Mà bọn họ cũng là những người đầu tiên thấy từ trong đám mây có một tia sáng xuyên qua.
- A!
Nhìn thấy tia sáng xuyên thẳng qua tầng mây lao lên cao tản ra chút ánh sáng đỏ sậm, đám đệ tử Nga Mi đang ngự không đều không khống chế được hạc ngọc mà rơi xuống đất.
Tất cả đều đau đớn và khó chịu không thể thốt được lên lời.
Những ánh sáng bình thường cho dù có chói mắt thì cũng chỉ làm cho đôi mắt cảm thấy đau đớn nhưng tia sáng kia lại như từng sợi tơ chui vào trong thân thể đâm vào máu thịt.
Cái cảm giác đó giống như có vô số những cây kim đâm trúng người.
Đó là kiếm khí, kiếm ý lạnh thấu xương.
Tia sáng xuyên thủng tầng mây lao lên cao kia rõ ràng là do có người tu luyện pháp quyết phi kiếm sau khi thành công điều khiển phi kiếm liền khiến cho thân kiếm phát ra tia sáng.
- Trong Nga Mi chúng ta có ai tu luyện được phi kiếm lợi hại như vậy?
Cố gắng khống chế được chân nguyên trong cơ thể, rất nhiều đệ tử Nga Mi không giấu được sự khiếp sợ.
Bốn trăm năm trước khi Nga Mi còn cường thịnh, cứ cách mấy chục năm trong Nga Mi mới có thể xuất hiện tia sáng như vậy. Nhưng trong bốn trăm năm qua, trong Nga Mi chưa hề có cái cảnh tượng như thế.
.....
- Lợi hại thật.
Trong cái sơn cốc có kiếm trì, Đông Bất Cố, Nạp Lan Nhược Tuyết, Vũ Sư Thanh đều khiếp sợ nhìn Lạc Bắc.
Vào lúc này, đạo kiếm nguyên đỏ sậm đã biến mất trong tay hắn. Ngay cả cái tia sáng vọt lên cao kia cũng không còn. Nhưng trong sơn cốc vẫn có kiếm khí như hóa thành thực thể lan tràn tản ra những âm thanh lách cách.
Từ vị trí của Lạc Bắc tới Đông Bất Cố phải tới hơn bốn mươi trượng nhưng toàn bộ những cây măng đá đã hóa thành bột phấn.
Không hề có lấy một vết nứt, tất cả những cây măng đá hoàn toàn hóa thành bột mịn trong nháy mắt.
Trước mặt Đông Bất Cố vẫn còn có ngọn núi đầy xương trắng che chắn nhưng từ đỉnh núi xuống dưới chân đã xuất hiện một cái động rộng tới một trượng.
- Lạc Bắc! Hiện tại, bản mệnh kiếm nguyên của ngươi có lẽ ngay cả Hạo Thiên kính cũng có thể làm cho bị tổn hại.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Đông Bất Cố và Vũ Sư Thanh gần như nói cùng một lúc.
Lúc này đã cách thời điểm khi Lạc Bắc tế luyện Thương Nguyệt tới cảnh giới dẫn kiếm nhập thể đã được chừng mười lăm ngày.
Trong mười lăm ngày qua, Lạc Bắc liên tục tế luyện phi kiếm cả ngày lẫn đêm cuối cùng cũng làm cho nó đạt tới cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên. Mà tia sáng vừa làm cho cả Nga Mi chấn động đó chính là do Lạc Bắc và Đông Bất Cố thử nghiệm. Lần đầu tiên hắn phát ra bản mệnh kiếm nguyên, nó giống như một thanh kiếm lần đầu tiên ra khỏi vỏ tản ra những tia gió sắc bén.
Viên cốt châu màu trắng của Đông Bất Cố cũng là một cái pháp bảo lợi hại của Trạm Châu Trạch Địa tên là Diêm Phù cốt châu. Nó có thể công cũng có thể thủ. Nếu dùng để phòng ngự thì ít nhất cũng là pháp bảo cấp Địa tiên, có thể chống lại phần lớn pháp thuật của những người tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. Bản mệnh kiếm nguyên bình thường cùng lắm chỉ có thể đánh tan được ngọn núi xương trắng do nó hóa ra chứ không thể ảnh hưởng tới bản thể của nó.
Nhưng với một đòn vừa rồi, nếu Lạc Bắc không dừng tay kịp thời thì cái bản thể của pháp bảo Diêm phù cốt châu chắc chắn sẽ bị cho đạo bản mệnh kiếm nguyên của hắn chém cho hỏng nặng.
Mà vừa rồi, cả ba người đều có thể cảm nhận uy lực đạo bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc đã vượt qua rất nhiều lực công kích của pháp bảo cấp Kim Tiên.
Mà Lạc Bắc là người có thể nói là hiểu rõ uy lực của Hạo Thiên Kính nhất. Khác với Vũ Sư Thanh và Đông Bất Cố, vào lúc này hắn có thể khẳng định nếu như có thể quay lại thì một khi dùng đạo bản mệnh kiếm nguyên tấn công cho dù không thể đánh tan Hạo Thiên kính nhưng cũng làm cho nó có những hư hỏng nhỏ.
Chỉ cần làm cho Hạo Thiên kính bị tổn thương rồi liên tục dùng bản mệnh kiếm nguyên tấn công thì có thể phá hủy được nó chứ không phải đối diện với cảnh tấn công liên tiếp mà không phá được sức phòng ngự của đối phương, cho dù thế nào cũng không thắng được.
Lạc Bắc lẳng lặng cảm giác kiếm nguyên trong cơ thể mình rồi nhớ lại khi lần đầu tiên mình nhìn thấy phi kiếm.
Lúc đó, Lạc Bắc ở trong cái động gặp phải Song Đầu Sơn nguyên. Nguyên Thiên Y cũng không hề tế luyện phi kiếm mà chỉ sử dụng một cách ngự kiếm khống chế thanh phi kiếm này nhưng nó có thể xuyên thủng lòng núi như không... Hiện tại, lưỡi phi kiếm đã hóa thành kiếm nguyên lưu chuyển trong cơ thể của Lạc Bắc, chịu đựng sự tấn công từ chân nguyên của hắn để rèn luyện. Có thể nói cơ thể của hắn có cái cảm giác như bị đao cắt. Nhưng do trước đây đã tu luyện tới cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên nên Lạc Bắc biết đó là do kiếm nguyên vừa mới hình thành nên vẫn còn có một chút khí kim thiết.
Sở dĩ bản mệnh kiếm nguyên có uy lực mạnh không chỉ vì nó có thể bộc phát toàn bộ chân nguyên mà còn vì sau khi tu luyện được bản mệnh kiếm nguyên, phi kiếm giống như một thứ pháp bảo có thể trưởng thành. Được chân nguyên rèn luyện càng lâu, uy lực của phi kiếm lại càng mạnh.
Mà hiện tại kiếm nguyên của Lạc Bắc mới được hình thành đã có uy lực như vậy đó là do công hiệu của kiếm trì, ngoài ra còn do bản thể của phi kiếm thật sự lợi hại.
Phẩm chất của phi kiếm cũng có thể quyết định uy lực của bản mệnh kiếm nguyên khi mới hình thành.
Giá trị lớn nhất của Tam Thiên Phù Đồ đó là ở cái pháp quyết bên trong nó. Nhưng nếu xét về phôi kiếm thì thanh phi kiếm mà Nguyên Thiên Y để lại cho Lạc Bắc mạnh hơn nhiều.
Trải qua luyện hóa một viên Huyết Xá lợi, tâm tính của Lạc Bắc đã tăng thêm. Mà hiện tại sau khi luyện thành lưỡi bản mệnh kiếm nguyên này, ngoại trừ hơi thở kiên cường ra thì trên người Lạc Bắc còn có một thứ khí thế nghịch thiên.
........
- Sư tôn.
Trên rặng núi Thiên Chú của Thục Sơn, một tên đệ tử mặc áo bào đỏ sẫm mang nét mặt lo lắng lướt vào trong một ngôi đền.
Vị trí của ngôi đền này nằm trong dãy Thiên Chúc, nằm ở nơi cao nhất của một ngọn núi nhỏ. Ngôi đền đó nhìn giống như một cái sân không có nóc nhưng ngọn núi cao hơn cả mây vì vậy mà ở đây cũng chẳng lo có cái gì rơi xuống đầu.
Ở giữa ngôi đền đó là một cái đỉnh lô cao hơn một trượng. Một ngọn thái dương chân hỏa từ trên không trung rơi xuống hội tụ vào trong cái đỉnh như được làm từ ngọc đen.
Bản thân rặng Thiên chú là nơi tập trung luyện khí của Thục Sơn. Ở chỗ này có thể dẫn ngọn lửa thái dương xuống, hiển nhiên là một cái pháp bảo dùng để luyện khí.
Vào lúc này, một trong ba vị thủ tọa của Thục Sơn, chưởng quản rặng Thiên Chú là Băng Trúc Quân đang ngồi xếp bằng trước cái đỉnh lô. Nhìn thấy tên đệ tử mặc áo bào đỏ lướt vào, Băng Trúc Quân hơi nhíu mày:
- Kinh Trữ Vũ! Có chuyện gì mà mất bình tĩnh vậy?
- Sư tôn!
Nhìn thấy cái đỉnh lô trước mặt Băng Trúc Quân, sắc mặt tên đệ tử đích truyền của lão hơi bình tĩnh lại tuy nhiên vẫn không hề mất hẳn sự lo lắng. Gã thi lễ với Băng Trúc Quân một cái rồi nói:
- Sư tôn thứ tội. Đệ tử không nên quấy nhiễu sự thanh tu của sư tôn nhưng do việc này quá quan trọng vì vậy mà cẩn phải bẩm báo.
- Thật không? - Băng Trúc Quân liếc mắt nhìn Kinh Trữ Vũ:
- Ta thật sự muốn biết có chuyện gì mà ngươi mất bình tĩnh như thế.
Trong ba vị thủ tọa của Thục Sơn thì ngoại trừ Tông Nhạc của Kinh thần nhất mạch ra là người hay bao che cho đệ tử của mình, còn Yến Kinh Tầ và Băng Trúc Quân thường ngày đối xử với đệ tử hết sức nghiêm khắc. Cho nên vào lúc này nghe Băng Trúc Quân nói một câu thản nhiên như vậy làm cho Kinh Trữ Vũ rét run nhưng y vẫn nói nhanh:
- Mấy ngày trước trong mấy ngọn núi Trọng Huyền, Hằng Kim của rặng Thiên Chú chúng ta đều nhận được người ta đặt mua rất nhiều nguyên liệu và luyện chế một đống áo cà sa có phẩm chất phòng ngự không cao lắm. Những chuyện này lấy danh nghĩ đệ tử truyền đi trong mấy ngọn núi, nhưng đệ tử lại chưa bao giờ có lệnh luyện chế mấy thứ cà sa đó.
- Có lẽ có nhầm lẫn gì đó. - Băng Trúc Quân liếc nhìn Kinh Trữ Vũ:
- Trong một năm, rặng Thiên Chú của chúng ta phải luyện chế không biết bao nhiêu thứ. Các sư huynh đệ các ngươi có nhầm lẫn không.
- Nhưng chuyện này không hề nhầm.