Chương 628: Kết hợp. Hướng đi quái dị
Mà ngay cả Tử Huyền Cốc cũng vì tình đồng môn với Lạc Bắc và Thái Thúc đã bất chấp tính mạng tới báo tin.
Vì vậy mà đối với Lạc Bắc và Thái Thúc khi nhìn thấy đệ tử Thục Sơn, sự mất bình tĩnh so với khi nhìn thấy hai nhân vật cấp thần quân còn nhiều hơn.
Cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại, Lạc Bắc liếc mắt nhìn thấy rõ tình hình đấu phép của hai bên.
Cả hai bên có tổng cộng hai mươi người tu đạo. Trong số người tu đạo của Thiên Lan hư không có ba tên tu vi Nguyên Anh kỳ nhưng không có nhân vật cấp bậc sơn chủ. Mà hai tên đệ tử của Thục Sơn thì ăn mặc trang phục của rặng Qua Ly, tu vi trung bình hơn xa đám người Linh Uy quan và Huyền Kiếm môn, tu vi thấp nhất cũng tới Kim Đan sơ kỳ
Hai tên đệ tử mặc trang phục Thục Sơn được Lạc Bắc và Thái Thúc chú ý nhiều nhất. Gương mặt của hai người này rất trẻ, một người có sắc mặt ửng đỏ nhìn đôn hậu. Còn một người khác thì rất tuấn tú, giơ tay nhấc chân có phong độ của một vị đại tượng.
Hai người đó có tu vi gần với Nguyên anh kỳ, phi kiếm cũng bắt đầu bước vào giai đoạn dẫn kiếm nhập thể, chỉ còn cách bản mệnh kiếm nguyên một chút nữa. Lạc Bắc và Thái Thúc cũng không nhận ra hai người đó, có lẽ là đệ tử Thục Sơn nhập môn sớm hơn họ rất nhiều.
Mà tu vi trung bình của bọn họ cũng không hề thấp. Tuy nhiên tất cả dường như vừa mới trải qua một trận kịch chiến khiến cho chân nguyên mất rất nhiều, đồng thời trên người còn có vết thương. Vào lúc này, cũng giống như ba tông môn kia, đám người Thục Sơn bị rơi vào thế hạ phong. Chỉ có hai tên đệ tử Thục Sơn sử dụng phi kiếm liên tục giao chiến với một cái trượng ngắn màu vàng của một lão già vận áo choàng khiến cho đám người tu đạo của Thiên Lan hư không cũng chùn tay.
Cứ tiếp tục như vậy nếu hai bên không có tiếp viện thì bên phía hai người của Thục Sơn sẽ bị diệt sạch. Nhưng bên phía người của Thiên Lan hư không cũng sẽ bị thương vong rất nhiều.
Sau khi nhận định rõ tình hình, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt liếc mắt nhìn nhau. Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình cũng hiện lên trên Huyết Phượng La. Cả mấy người cũng hiểu ý Lạc Bắc đều không tản ra hơi thở. Tuy nhiên Lạc Bắc hơi di động thoáng cái đã xuất hiện gần với chiến trường.
Gần Lạc Bắc nhất là một người tu đạo của Thiên Lan hư không mặc pháp y màu đỏ với chòm râu ngắn mọc tua tủa. Cái pháp y của gã chẳng khác nào một con rết được khoác lên người không hề có chút mỹ quan tuy nhiên lại rất dữ tợn. Nhận thấy gần mình đột nhiên có người xuất hiện, người tu đạo của Thiên Lan hư không đó hoảng sợ giơ tay, một cái pháp bảo giống như cái búa làm bằng đồng xanh giáng thẳng xuống đầu Lạc Bắc. Cái búa nhỏ đó giáng xuống đầu Lạc Bắc đồng thời còn kèm theo tiếng không khí chấn động giống như có cả vạn con ngựa lao tới. Bản thân nó phóng ra vô số ánh sáng của những lá phù với một lực trấn áp rất đặc biệt, dường như kiềm chế hoạt động của Lạc Bắc.
Vừa phóng ra cái búa, người đó lại phóng ra tiếp một cái cổ phù tạo thành một quầng ánh sáng màu lam bao phủ quanh mình.
Mà trước khi lấy ra cái cổ phù đó trên đỉnh đầu người này cũng xuất hiện một cái pháp bảo giống như viên ngói tản ra ánh sáng màu vàng bao phủ quanh thân.
Xoẹt!
Một quầng sáng đỏ sậm với một tốc độ làm người ta khó có thể tượng tưởng được kéo theo kiếm ý kinh người lao tới. Cái bùa nhỏ bằng đồng xanh vang lên một tiếng động, những đốm lửa nhỏ bắn ra xung quanh còn bản thân nó bị chẻ ra làm đôi. Tất cả mọi người nhìn thấy hai lớp ánh sáng quanh người tu đạo đó bị đâm thủng nhẹ nhàng. Người tu đạo bên trong quầng sáng bị kiếm khí cắt nát thành bốn năm mảnh rồi sau đó nát vụn.
Uy lực một kiếm....
Ngay cả hai tên đệ tử Thục Sơn cũng phải dừng tay. Bởi vì bọn họ phát hiện được hai đạo phi kiếm của mình khi đối diện với quầng sáng đó lại rung chuyển dường như muốn quỳ lậy nó.
- Kiếm tôn Phá Thiên Liệt!
Điều khiến cho họ khiếp sợ không chỉ có vậy. Cùng với khi quầng sáng màu đỏ sậm xuất hiện, một pho tượng cũng hiện ra trên đầu Lạc Bắc. Kiếm khí từ cái tán sau đầu pho tượng đó từ từ chuyển động, rõ ràng là do hơn một ngàn đạo kiếm quang hội tụ thành.
Gần như chẳng hề có lấy một chút sức kháng cự, chín đạo kiếm cương màu vàng nhợt từ trên cái tán bán ra cực nhanh khiến cho pháp bảo phòng ngự của hai người tu đạo Thiên Lan hư không nát vụn. Mà từ nhiệt độ tản ra khi chín đạo kiếm cương màu vàng nhợt bay trong không khí, hai người tu đạo đó cũng hóa thành tro bụi, pháp bảo biến thành nước.
- Ngưng kim phong hỏa nguyên vào trong kiếm cương. Bản mệnh kiếm nguyên mạnh như vậy... Hắn sử dụng chính là kiếm quyết Phá Thiên Liệt. Chẳng lẽ hắn là....
Hai tên đệ tử Thục Sơn cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng mà người tu đạo của Thiên Lan hư không thì sợ hãi vội vàng bỏ chạy.
Bởi vì vừa mới đối mặt, Lạc Bắc nhẹ nhàng tiêu diệt ba người tu đạo Nguyên Anh kỳ trong số họ.
Cả ba người tu đạo Nguyên Anh kỳ chỉ vừa mới đối mặt đã bị giết chết dễ như vậy thì đám người tu đạo của Thiên Lan hư không làm sao dám đứng lại.
- Giữ lại hai người còn sống.
Lạc Bắc giơ tay ngưng tụ máu huyết của người tu đạo mặc pháp y màu đỏ đã bị mình đánh nát của Nguyên Anh thành một giọt huyết sau đó đứng im mà nói vậy.
"A!"
Mấy người tu đạo Thiên Lan hư không trốn đầu tiên đột nhiên hét lên thảm thiết. Một tia sáng vàng chợt thoáng hiện chém bọn họ thành hai mảnh. Hơn mười người tu đạo của Thiên Lan hư không bám theo sau thấy vậy lập tức hét lên không dám tiếp tục lao về phía trước mà tách ra hai bên.
Oành!
Tuy nhiên một trong số mấy người tu đạo đó vừa mới lao được mấy trượng thì hai quầng sáng năm màu đột nhiên lóe lên đánh họ bay ngược trở lại. Một trong ba người tu đạo khác lại bị tia sáng màu xanh và màu vàng chém thành hai mảnh rồi một quầng sáng màu hồng giống như cái lồng bao phủ hai người tu đạo còn sót.
Nạp Lan Nhược Tuyết! Thái Thúc, Tô Hâm Duyệt và Mạc Thiên Hình đều xuất hiện.
Bảy tám người tu đạo bị trúng pháp thuật của Thái Thúc đều cháy đen, hôn mê bất tỉnh. Còn hai người tu đạo bị Mạc Thiên Hình sử dụng Huyết Phượng La bao vay thì còn sống. Cả hơn hai mươi người tu đạo Thiên Lan hư không đều không ai trốn thoát.
- Ngươi...ngươi là Lạc Bắc?
Hai tên đệ tử Thục Sơn ngây người một chút rồi nhìn Lạc Bắc hỏi.
- Ta đúng là Lạc Bắc! Đó là Thái Thúc. - Lạc Bắc nhìn hai tên đệ tử Thục Sơn:
- Các ngươi là sư huynh của Qua Ly?
- Ta là Lâm Phong Ý, hắn là Đỗ Thiên Mân, đều là đệ tử của rặng Qua Ly.
Tên đệ tử Thục Sơn có gương mặt tuấn tú vừa mới rồi không hề có chút sợ hãi khi phải đối mặt với tình hình bất lợi thì bây giờ lại cố gắng nén sự khiếp đảm mà nói. Lạc Bắc đúng là sư đệ của bọn họ. Nhưng với thân phận hiện tại của Lạc Bắc, hai từ sư đệ không thể thốt ra khỏi miệng của họ được.
- Tại sao các huynh lại ở đây? - Lạc Bắc biết trên danh nghĩa mình bị trục xuất khỏi Thục Sơn nhưng người của Thục Sơn vẫn luôn giữ tình nghĩa đối với mình. Bất kể là Yến Kinh Tà trước đây truyền kiếm quyết Phá Thiên Liệt hay là ánh mắt của hai vị sư huynh trước mặt đều làm cho hắn cảm thấy ấm áp. Nhìn gương mặt đôn hậu của Đỗ Thiên Mân và Lâm Phong Y, Lạc Bắc không kìm nổi lên tiếng hỏi.
- Người tu đạo có tu vi cao của Thiên Lan hư không quá nhiều. Chưởng giáo Vũ Nhược Trần cảm thấy nếu chúng ta không liên kết với nhau thì sẽ bị bọn họ tiêu diệt. Vì vậy mà Thục Sơn chúng ta muốn bắt tay với huyền môn chính đạo chống lại người tu đạo của Thiên Lan hư không. - Lâm Phong Ý nhanh chóng giải thích:
- Chúng ta nhận được tin mấy tông môn bị tấn công ở đây nên tới cứu viện.
- Thục Sơn cùng với đám huyền môn chính đạo khác liên minh? - Nghe thấy cái tin đó, Lạc Bắc giật mình:
- Ngoại trừ các huynh ra thì Thục Sơn còn có bao nhiêu người tới đây? Lúc này, họ đang ở đâu?
- Thục Sơn chúng ta đã dốc toàn bộ lực lượng. Côn Luân bị diệt, Thiên Lan hư không quá mạnh khiến cho đây biến thành một trận chiến của toàn bộ giới tu đạo chúng ta. - Lâm Phong Ý cười khổ:
- Có điều phần lớn mọi người còn đang ở trên đường cùng với mấy phái khác chuẩn bị phục kích bọn họ, giảm bớt thực lực của Thiên Lan hư không. Chúng ta chỉ phái ra hơn hai trăm người tu đạo có pháp bảo độn khá để quan sát hướng đi của đám người Thiên Lan hư không và thông báo cho một vài tông môn né tránh. Có điều tốc độ của người tu đạo Thiên Lan hư không quá nhanh, tu vi cao lại nhiều khiến cho số tông môn thoát được cũng chỉ được ba bốn phần, còn lại hoặc bị giết hoặc đầu hàng họ.