Chương 703: Tấm lòng của ta, chỉ mình ta hiểu…
Những bộ xương này trải thành một con đường lên tới đỉnh núi.
Tựa như đám yêu thú này đều rơi xuống rồi cố gắng bò tới tận đây, sau đó mới chịu bỏ mạng trên đường.
Trừ bộ quần áo bằng vải và tinh thạch luyện chế trên người, Lâm Tiểu Uyển phát hiện tất cả tinh kim, thậm chí rất nhiều tài liệu quá nàng kiếm được như các loại giáp xác của dị thú, vảy… đều bị phong hóa, tan thành bụi phấn. Cả những phần chắp vá bằng da thú trên người gã thanh niên kia cũng đã bị phong hóa hết, hắn lại trở về với sự lạm lũ rách mướp như trước.
Chẳng trách trên người đám dị thú này đều không còn chút giáp xác hay vảy nào, chỉ còn lại tầng tầng lớp lớp xương trắng.
- Sư tôn, đám trùng kia tới rồi!
Xuyên qua rừng xương kia, lúc chỉ còn cách sơn cốc kì dị kia chừng mười dặm, Lâm Tiểu Uyển đột nhiên phát hiện ra một điều, đám bọ cánh cứng kia đã tụ tập tới hơn ngàn con, đang rào rào kéo đến từ sau lưng hai người.
- Phốc! Phốc! Phốc!...
Người thanh niên gật đầu. Nhưng hắn hết sức bình tĩnh. Hai tay hắn múa lên như điện, trong chớp mắt vô số quầng sáng lóe lên vùn vụt, thần niệm nhanh đến kinh người. chúng như đoán được quỹ tích bay của đám bọ, con nào áp sát đều bị đâm trúng.
Tuy đám bọ này được bọc trong nguyên khí tinh cầu, lớp giáp xác cực kì cứng cáp và dẻo dai, nhưng sức mạnh từ tay người thanh niên kia phát ra cực kì khủng khiếp, có non nửa những con bọ bị hắn đánh trúng đã văng ra ngoài rồi dập nát, hơn nửa số còn lại tuy chưa chết nhưng lớp giáp xác trên người cũng đã tả tơi, không dám tiến sát vào nữa.
Ban đầu người thanh niên còn có chút rối loạn, thế nhưng càng về sau hai tay hắn càng lúc càng nhanh. Thần quang trong mắt hắn như muôn ngàn vì sao sáng, hai tay liên tục phát ra ánh sáng vàng, thậm chí quanh người hắn và Lâm Tiểu Uyển đã được bọc bởi một luồng hào quang màu vàng.
- Công pháp này của sư tồn là gì, thân thể ngài chắc còn cứng hơn cả pháp bảo hộ thể.
- Thần niệm của ngài đã nhanh đến mức này sao!
Lâm Tiểu Uyển vừa sợ vừa phục, đi theo sau hắn tiến vào sơn cốc. Nàng biết, với tốc độ này thì thuật pháp của hắn sẽ phóng ra rất nhanh, chỉ sợ người tu đạo bình thường đối đầu với hắn, mới phát ra được một đạo thuật pháp thì đã bị đến mấy đạo thuật pháp của hắn đè bẹp rồi.
- Đây là gì?
Lúc nàng và người thanh niên tiến vào sơn cốc, hơn ngàn con bọ lúc đầu nay chỉ còn chưa đến trăm con. Lâm Tiểu Uyển liếc nhìn vào trong, chỉ thấy chính giữa sơn cốc đứng sừng sững một cây cổ thụ màu tím.
Cái cây này tuy chỉ cao chừng hơn một trượng nhưng lại phát ra khí tức cực kì cổ xưa, khiến cho người ta thấy cả thương hải tang điền vùn vụt trôi qua trước mắt. Phía trên cái cây lấp lửng một lớp ánh sáng trong suốt, tỏa ra mùi hương thấm đẫm ruột gan.
Trên cây đã kết sáu quả, nhìn qua khá giống quả lê. Trên những nhánh cây rậm rạp, có vài chiếc lá màu tím trong suốt đã bị cắn rách, từ đó nhỏ ra những giọt nước tựa như mật ong. Phía dưới có hơn mười con bọ cánh cứng màu xanh lá đang hứng thứ nước đó rồi đưa đến miệng cho một con cọp to lớn đang nằm ôm cái cây.
Con cọp tím này tựa như tằm nhả tơ, phía dưới ấp vô số trứng côn trùng.
Trong sơn cốc có một kiến trúc do đám bọ kia xây lên, cao chừng nửa trượng, trông qua rất giống với một cái tổ ong, bên trong có những tia sáng lóe lên.
Vô số yêu đan!
Vô số yêu đan bị một lớp dầu sáp màu vàng bọc vào giữa, kết lại với nhau tạo thành cái tổ ong kia!
Thì ra yêu đan của vô số yêu thú chết ngoài kia đều bị đám bọ cánh cứng kì dị này đem về đây.
Trải qua mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn năm, số lượng yêu đan trong sơn cốc đã lên tới con số hàng chục vạn!
Nhiều yêu đan như vậy, hơn nữa đều là hàng chất lượng cao, cho dù là vào thời điểm cường thịnh nhất, giới tu đạo của Thiên Lan có bỏ ra trăm năm để tìm cũng không tìm đâu ra được chừng ấy.
Thứ nguyên khí tỏa ra tính xâm thực mạnh kia chính là nguyên khí tinh cầu, phát ra từ kiến trúc như tổ ong kia.
Đám giáp trùng này cất công thu nhặt yêu đan, kiến tạo nên cái tổ ong kia chính là nhằm mục đích ngăn cản người tu đạo và yêu thú tiến vào độc chiếm sơn cốc này.
Bất kể là người tu đạo hay yêu thú, có cứng đến đâu cũng không thể dùng đến thuật pháp ở đây, pháp bảo và lớp giáp xác sẽ bị phong hóa. Trong lúc sợ hãi, Lâm Tiểu Uyển bỗng có một suy nghĩ, hình như… ngoài sư tôn có một tấm thân mạnh đến khó tin thì chưa từng có một người nào của Thiên Lan hư không có thể tiến vào sơn cốc này.
Nhưng sư tôn là người tu đạo của Thiên Lan hư không thật sao?
Nếu không phải thì tại sao sư tôn có thể biết đến núi Thiên Bí, rồi nhất định phải đến được đây?
Người thanh niên tiến vào, đám bọ cánh cứng trong sơn cốc đều cực kì hoảng sợ. Nhưng hắn không hề để ý đến chúng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cái cây cổ thụ màu tím kia, trong mắt hiện lên thần sắc mê mang.
Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác, đây chính là lý do hắn phải đến núi Thiên Bí bằng được, nhưng hắn đến đây rồi thì sẽ phải làm gì nữa.
Ít nhất có đến mấy chục vạn yêu đan của yêu thú cao cấp, đều là tài nguyên quý báu của giới tu đạo.
Loại yêu thú có thể vượt qua được biển Phong Bạo để đến được đây ít nhất cũng phải ngang với một người Nguyên Anh kỳ.
Mỗi viên nội đan của loại yêu thú cao cấp này đều tương đương với một viên thần dược đối với người tu đạo.
Đứng giữa đống nội đan chất chồng như núi, nhìn gốc cổ thụ màu tím kia hồi lâu, bỗng người thanh niên vươn tay lên, một dải sáng trắng sữa bay ra.
- Đây là pháp bảo gì?
Trước mặt Lâm Tiểu Uyển xuất hiện một gốc cây cành lá sum suê, phía trên nó rủ xuống vô số cành cây trắng như ngọc, tản phát ra ánh sáng lờ mờ huyền bí.
Những dòng khí trắng này đều là linh khí của trời đất được tích tụ.
Lâm Tiểu Uyển trợn to mắt.
Nàng cảm thấy vị sư tôn này của mình không những thần bí mà còn hết sức kinh khủng, cái cây tản mát ra vạn đạo thần quang này rõ ràng là một pháp bảo bậc nhất, từ nó không ngừng tỏa ra linh khí của trời đất, có thể sánh ngang với một linh mạch tuyệt phẩm.
Ngay cả chân tiên đã độ kiếp nếu gặp loại pháp bảo này nhất định cũng phải tranh đoạt cho bằng được.
Người thanh niên ngẩn ngơ giây lát rồi thần quang trong mắt lại lóe lên, ngay lúc đó, cái đỉnh phát ra khí tức viễn cổ và ngọn lửa màu lam kia lại xuất hiện trước người hắn.
Lâm Tiểu Uyển biết lúc này hắn đang cực kì tập trung suy nghĩ cho nên chỉ yên lặng đứng bên cạnh.
Bốn hạt châu đỏ ngầu bay ra từ tay hắn khiến cho Lâm Tiểu Uyển thêm một lần kinh ngạc.
Bởi nàng nhận ra bốn hạt châu này chính là khí huyết và chân nguyên của bốn gã bị hắn giết ở núi Luyện Tinh đã bị áp chế mà thành.
Bốn hạt châu này vừa xuất hiện, hồng quang lóe lên, nàng nhìn kĩ lại thì thấy lại có thêm một đóa hoa Mạn Đà La đỏ ngầu vừa hiện ra.
Bên trong đóa hoa trong suốt tựa như có chảy một dòng máu nóng.
Dòng máu này nằm yên bên trong đóa hoa, nhưng điều khiến Lâm Tiểu Uyển kinh hoảng là khi nhìn vào dòng máu này, nàng tựa như đang nhìn thấy cả một biển máu vô tận, vô số hồn ma gào khóc.
Người thanh niên nhìn chằm chằm vào bốn hạt châu và đóa Mạn Đà La đỏ ngầu kia, hình như hắn nghĩ hai vật này có quan hệ gì đó với nhau.
Rồi hắn chợt nhắm chặt mắt, ngồi xuống.
Tuy hắn bất động nhưng đám bọ cánh cứng trong sơn cốc tựa như cảm thấy một cỗ khí tức khủng bố phát ra, không dám tới gần nữa.
Lâm Tiểu Uyển canh giữ cho người thanh niên hồi lâu, chỉ thấy phía ngoài sơn cốc thỉnh thoảng lại có vài con yêu thú rơi xuống, phát ra tiếng gầm rú sởn gai ốc. Bây giờ nàng còn chưa đạt đến Kim Đan kỳ, vẫn cần phải ăn uống như người thường, lúc vào núi Thiên Bí lại không mang theo đồ ăn vì thế lúc này bụng đã kêu ung ục.
Có điều nàng vẫn không rời khỏi hắn nửa bước, kiên nhẫn chờ đợi.
Một ngày trôi qua, người thanh niên mới mở bừng mắt, đứng lên.
Hắn vung tay lên, một giọt nước đọng trên phiến lá của cây cổ thụ màu tím kia vọt đến, hắn đón lấy rồi cho vào miệng.
- Tiểu Uyển, cô uống một giọt đi.
Hiểu được dược lực của giọt nước kia, hắn lại hút lấy một giọt đưa đến cho Lâm Tiểu Uyển.
“Chẳng lẽ, cây cổ thụ này chính là nguyên nhân thực sự khiến đám yêu thú kia liều mạng tiến vào sơn cốc này?”
Lâm Tiểu Uyển uống giọt nước kia vào, chỉ thấy một làn hơi nóng tràn ngập khắp cơ thể, rót khắp các kinh lạc của mình, không chỉ cảm giác đói bụng lẫn mệt mỏi lập tức tan biến mà chân nguyên lực lượng cũng tinh tiến không ít.