Chương 10: Gieo gió gặp bão
Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Mộng Khê nhìn một lượt những người ở đây, ngoại trừ Băng Lam, những người khác đều dùng ánh mắt hèn mọn, khinh thường để nhìn nàng, mơ hồ còn mang vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, cứ như đang chờ nàng bị bẻ mặt.
Lạc Mộng Khê không tiếng động hừ lạnh: Ta cũng không phải là Lạc Đại tiểu thư trước kia, yếu đuối vô lực mặc các ngươi có thể ức hiếp khi dễ………..(GL: Đúng roài đó >.
“Đại tiểu thư, nô tỳ còn phải làm việc, người mau uống thuốc đi!” Tiểu nha hoàn nhíu mày, trong giọng nói có vẻ không còn kiên nhẫn.
Đột nhiên mi mắt Lạc Mộng Khê nhếch lên, đôi mắt chợt sáng lên rồi biến mắt để lộ hàn khí kỳ dị, dọa tiểu nha hoàn kia sợ đến run người: Này, đây là chuyện gì………
“Vương quản gia, gia quy Lạc gia có quy định tội mạo phạm không?” Lạc Mộng Khê ngữ khí bình tỉnh, khiến người nghe không biết nàng có dụng ý gì……….
Vương quản gia không biết Lạc Mộng Khê đến cuối cùng muốn làm gì, liền gật đầu: “Gia quy Lạc gia, người nào mạo phạm, nhẹ thì đánh hai mươi đại bản, nặng thì trục xuất khỏi Lạc phủ…….”
“Vừa rồi vị cô nương này mạo phạm ta, Vương quản gia có thấy nàng vi phạm gia quy Lạc gia nhưng vẫn không nói gì?” Không đợi Vương quản gia kịp mở lời, Lạc Mộng Khê liền lạnh giọng nói vấn đề chính:
“Cho dù có như thế nào ta vẫn là Đại tiểu thư của Lạc gia, là chủ nhân Lạc phủ, mà vị cô nương này chỉ là một tiểu nha hoàn, nha hoàn cùng chủ tử nói chuyện, mà lại dùng loại khẩu khí này sao?”
Lạc Mộng Khê sinh ra ở thời hiện đại, theo chủ nghĩa mọi người đều bình đẳng ngang nhau, nếu không phải tình huống khó xử, nàng sẽ không dùng thân phận mà áp đặt người khác, nhưng nơi này là phủ Thừa tướng, ở đây dù là người có thân phận thấp nhất như nha hoàn cũng không xem nàng là người, nàng vì cái gì mà phải khách khí đối với bọn họ!
Một tiểu nha hoàn khác khinh thường hừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Lạc Mộng Khê mà cũng được coi là Lạc Đại tiểu thư, cũng chỉ do một tiểu thiếp tiện nhân sinh ra mà thôi…………”
“Ba!” Lời tiểu nha hoàn còn chưa dứt, khuôn mặt trắng noãn đã quay sang một bên, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, trong lúc nhất thời mọi người đều sửng sờ tại chỗ, nhìn Lạc Mộng Khê sợ hãi: không phải Lạc Mộng Khê yếu đuối vô năng, tay trói gà không chặt, mỗi ngày khi bị đám nha hoàn khi dễ chỉ biết khóc hay sao? Vì sao hôm nay nàng không giống với trước kia……..
Tiểu nha hoàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía Lạc Mộng Khê, khoe mắt đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Lạc Mộng Khê ngươi cũng dám đánh ta!”
“Ta chỉ là thay Tam đệ giáo huấn một tên cẩu nô tài không biết trời cao đất rộng như ngươi!” Lạc Mộng Khê bâng quơ nhẹ nhàng nói:“Là nô tài phải tôn trọng chủ nhân mình, ngươi hôm nay mạo phạm ta, ta có thể không so đo với ngươi, nhưng nếu một ngày nào đó ngươi lớn gan, không ai dám bảo đảm ngươi có ngỗ nghịch với Tam đệ hay không!”
“Tam thiếu gia là người cao đẹp, ta tuyệt đối không ngỗ nghịch với Tam thiếu gia, nhưng Đại tiểu thư không hỏi Tam thiếu gia một tiếng liền tự ý đánh người, căn bản không đặt Tam thiếu gia trong mắt……..”
Tiểu nha hoàn còn giận không thể lấn át nàng bèn thay đổi bộ mặt, ôm cánh tay Lạc Tử Quận làm nũng, ánh mắt cừu hận Lạc Mộng Khê nhìn Lạc Tử Quận, làm cho Lạc Tử Quận vì nàng mà báo thù.
Lạc Tử Quận nhẹ nhàng cười, mâu quang đột nhiên phát lạnh, đem nữ nhân bên cạnh ném xuống dưới đất, khiến mọi người kinh ngạc, phủi phủi chỗ vừa bị nữ nhân kia chạm vào, chậm rãi mở miệng:
“Bổn thiếu gia ghét nhất nữ nhân tự cho mình là đúng, Lạc quản gia, nữ nhân này đối với Đại tiểu thư bất kính, dựa theo gia quy Lạc gia, đánh mỗi người một trăm đại bản, đuổi ra khỏi Lạc phủ!”
“Tam thiếu gia, tha mạng tha mạng a!” Hai nữ nhân kia toàn thân phát run, quỳ trên mặt đất liên tục cầu xin tha thứ: Cho tới nay, hai người họ đều là những người tâm phúc bê cạnh Lạc Tử Quận, địa vị ở Lạc phủ không nhỏ, nếu quả thật bị đuổi ra khỏi Lạc phủ, bọn họ sẽ sống như thế nào, huống chi sau khi bị đánh một trăm đại bản, cái mạng của hai người bọn họ không biết có giữ được hay không………..
Lạc Tử Quận đã mở miệng không ai dám không nghe, vài tên gia đinh đem hai nữ nhân rời tiểu viện, ấn trên mặt đất liền đánh.
Những âm thanh hỗn loạn đau đớn từ hai người đang bị đánh nằm trên tấm ván truyền vào tai mọi người, nhóm nha hoàn liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều lạnh run, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt tuân tú của Lạc Tử Quận đang cười, mâu quang hơi lóe lóe, chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê.
“Đại tỷ, hai tiểu nha đầu này ngỗ nghịch, Tam đệ muốn thay ngươi dạy dỗ, ngươi có tức cũng nên tiêu trừ đi, uống hết bát thuốc này Đại tỷ có thể nghĩ ngơi!”
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tử Quận, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng yên lặng, trong lòng thầm cười lạnh: Thì ra Lạc Tử Quận trừng phạt hai nha đầu kia, lấy lui để mà tiến, bức ta uống bát thuốc này, ta không thể trước mặt mọi người không uống.
Xem ra ở trong lòng Lạc Tử Quận, việc chỉnh ta so với hai mạng người còn quan trọng hơn, trước đem hai nha hoàn hắn tâm đắc nhất đem trừng phạt, tiếp theo là chỉnh ta, thế mà hắn không chút do dự mà hi sinh hai người kia.
Lạc Tử Quận là công tử nhà giàu, mạng người đối với hắn như chuyện đùa, đối với điều này ta nên sớm nghĩ đến, bất quá, điều này chứng minh bát thuốc này tuyệt đối có vấn đề…….
“Đại tỷ, làm sao vậy, chẳng lẽ không muốn uống bát thuốc này sao?” Lạc Tử Quận mỉm cười, mắt hiện lên một tia âm hiểm rồi biến mất……..
Lạc Mộng Khê biết, cho dù nàng có muốn hay không, thì nàng đều phải uống, nếu không Lạc Tử Quận tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng: Lạc Tử Quận, nếu ngươi đã muốn chơi, ta cũng không ngại phụng bồi ngươi chơi đến cùng.
“Tam đệ, bát thuốc này có cái gì vậy?” Lạc Mộng Khê không chút để ý hỏi, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng ánh mắt nhìn bát thuốc trên tay nha hoàn.
Lạc Tử Quận nhẹ nhàng cười: “Đại tỷ thật đa nghi, Tam đệ làm sao có thể hại Đại tỷ, nếu Đại tỷ không tin, Tam đệ uống cho ngươi xem!” Nói xong Lạc Tử Quận cầm bát thuốc lên uống một ngụm: “Đại tỷ, ngươi xem, hiện tại ta vẫn không có việc gì!”
Lạc Mộng Khê không nói gì, chậm rãi bưng bát thuốc lên, chuẩn bị uống, một đôi tay nhỏ bé vươn tới, cầm lấy bát thuốc: “Tiểu thư, để nô tỳ uống thay người!”
“Lớn mật, bát thuốc này dùng các dược liệu quý nấu thành, giá trị trăm lượng bạc, ngươi chỉ là một nha hoàn đê tiện cũng đòi uống a!” Lạc Tử Quận chưa mở miệng, Vương quản gia đã lên tiếng răn đe Băng Lam.
Băng Lam đang muốn nói cái gì đó, Lạc Mộng Khê vỗ nhẹ tay nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Tử Quân: “Phật nói, nói dối dạ dày thối rữa, ta tin tưởng Tam đệ sẽ không vì chỉnh ta mà dạ dày bị thối rữa!”
“Đó là, đó là……..” Giống như người nói dối bị vạch trần, mâu quang Lạc Tử Quận có chút mất tự nhiên.
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu uống hết bát thuốc, Băng Lam nhìn nàng lo lắng còn những người khác thì vui sướng khi người khác gặp họa.
Lạc Tử Quận lo lắng sốt ruột đi qua đi lại trước cửa xa hoa, khi thấy gã sai vặt được phái đi giám sát Lạc Mộng Khê trở về, đáy mắt tràn ngập chờ đợi hỏi: “Thế nào, Lạc Mộng Khê có phát tác gì không?”
Bát thuốc kia chính là cực phẩm dược, hắn phải tốn rất nhiều công sức mới có được, chỉ cần Lạc Mộng Khê uống vào, cam đoan nàng sẽ đau đến nổi nằm trên mặt đất ba ngày ba đêm, thứ mà Lạc Tử Quận muốn nhìn thấy chính là Lạc Mộng Khê bị hắn chỉnh đến chết đi sống lại.
“Bẩm Tam thiếu gia, Lạc Mộng Khê đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng mà nơi đó thực sự im lặng, không phát sinh chuyện gì đặc biệt cả!” Gã sai vặt trả lời làm cho Lạc Tử Quận tâm sinh khó hiểu: Sao lại thế này? Chẳng lẽ thuốc kia không có tác dụng, không đúng dựa theo công hiệu của loại dược này, hẳn cũng không sai biệt lắm……
Đang nghi hoặc, một trận đau đớn kịch liệt trong bụng truyền đến, Lạc Tử Quận không chịu nỗi, Lạc Tử Quận không hề để ý tới hình tượng đau đớn nằm sấp trên mặt đất thở hỗn hển nói: “Đau chết mất, mau……… Nhanh đi mời đại phu………..”