Chương 33: Thiên mệnh sở quy
"Chẳng lẽ ngươi là người được thượng thiên phái xuống?" Câu này Tần đại tiên sinh nói ra khỏi miệng cứ như đang rên rỉ. Ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại nói vậy, cảm giác như đang mộng du, linh hồn còn đang phiêu lãng giữa không trung.
Ách!
Lăng Thiên nhìn sắc mặt của Tần đại tiên sinh khiến cho lòng hắn không khỏi cười khổ. Đây là sao? Chẳng qua mình chỉ cảm thấy biểu hiện vừa rồi rất chói mắt thôi mà. Không thể nhịn được mới nói ra một câu như vậy. Bất quá mình muốn chứng minh bản thân là một thiên tài, Dù sao trên thế giới này có lẽ có thiên tài tồn tại. Lấy sự ngụy trang và che giấu của thiên tài có lẽ mình sẽ làm cho người ta tiếp nhn mình dễ dàng hơn một chút mà thôi.
Nào biết được câu nói vừa rồi lọt vào trong tai lão tiên sinh này thì Tần đại tiên sinh lập tức cho rằng mình là nhân vật được thượng thiên phái xuống. Thiên mệnh sở quy sao? Ta ngất! Đầu của lão gia hỏa này còn bình thường không đây? Sức tưởng tượng quá mức phong phú đi.
Tần đại tiên sinh cũng hồi hồn. Hắn vội vàng tiến lên từng bước, thần sắc có chút điên cuồng kéo lấy áo của Lăng Thiên hỏi: "Nói đi, ngươi có phải hay không là người được thượng thiên đặc ý phái xuống?"
Lăng Thiên bị hắn nắm áo khiến cho hắn không thể hô hấp được. Sau khi miễn cưỡng hít vào một chút liền dở khóc dở cười nói: "Ách...Điều này...Coi như là vậy đi."
Nói chính mình được thượng thiên phái xuống cũng không có gì không đúng. Dù sao thì mình cũng là từ trên Hoàng Tuyền Lộ chạy trốn ra mà. Nếu không phải thượng thiên chiếu cố cho có lẽ mình đang trải qua luân hồi ở thế giới kia rồi. Từ điều này mà nói thì hình như mình thật là 'Thiên mệnh sở quy'!
Cuối cùng Tần đại tiên sinh cũng buông tay ra, ánh mắt tuy trống rỗng nhưng mà thần sắc lại mừng như điên. Một lão đầu đáng thương! Hoàn toàn bị Lăng Thiên đả kích đến nỗi ngây ngốc cả người.
"Tiên sinh, tỉnh lại, tỉnh lại tiên sinh!" Lăng Thiên vội vàng gọi vài tiếng thì Tần đại tiên sinh mới như tỉnh mộng lại. Sau khi hồi hồn đã nhìn thấy Lăng Thiên đứng trước mặt nhất thời kinh hoảng đúng lên sửa sang lại quần áo rồi nghiêm mặt lại quỳ xuống đất...
Lăng Thiên đổ mồ hôi hột! Lão gia hỏa này muốn ta giảm thọ đây mà! Hắn vội vàng tiến lên muốn đỡ lão tiên sinh đứng lên.
Hành động này của hắn khiến cho lão phu tử nóng nảy vô cùng: "Lễ không thể nào thiếu được. Ngài là sứ giả được thượng thiên phái xuống thì ngay cả tư cách thi lễ với ngài lão phu cũng không có sao?"
Lăng Thiên được một trận nỗi da gà. Lão đầu này đọc sách cả đời không chừng đọc đến nỗi hồ đồ luôn rồi. Ta còn chưa bắt đầu lừa dối mà lão nhân gia đã như vậy rồi. Nếu lừa dối hắn đôi câu sợ rằng hắn bị đứng tim mà chết cũng không chừng.
Nhìn thấy lão phu tử lệ rơi đầy mặt quỳ sát mặt đấy đến chết cũng không muốn đứng lên làm cho Lăng Thiên không biết phải nói gì. Hắn không còn cách nào khác đành phải tiếp tục lừa đối Tần đại tiên sinh thêm vài câu nữa.
"Khụ..." Lăng Thiên nghiêm mặt ho vài tiếng liền nói: "Tiên sinh, người làm như vậy không được rồi. Thân phận hiện tại của ta chỉ có một mình người biết thôi. Nếu người cứ tiếp tục làm như vậy sợ rằng tin tức này sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Một khi chuyện đó xảy ra thì người sẽ biết hậu quả như thế nào chứ? Các thế lực lớn thậm chí tất cả mọi người trên thế giới này đều đối địch với ta. Bọn họ đều muốn tiêu diệt ta càng sớm càng tốt. Lăng Gia cũng bị ảnh hưởng theo mà phải biến mất. Tất cả những điều này đều do sự tôn kính của ngươi đối với ta mà gây ra. Ngươi hiểu không?"
Tần đại tiên sinh kinh hãi vô cùng! Hắn luống cuống tay chân đứng lên nói: "Là lão phu hồ đồ, mong...công tử tha thứ!" Suy nghĩ một hồi lâu hắn cũng không biết phải xưng hô như thế nào cho phải liền miễn cưỡng gọi là công tử.
Lăng Thiên đau đầu nói: "Mong rằng tiên sinh sẽ xưng hô như trước đi. Gọi như vậy không phải hại chết tiểu tử sao?"
Tần đại tiên sinh lắc đầu một cách kiên quyết nói: "Tôn ti là điều không thể nào thiếu được. Lão phu khó có thể nghe theo lời công tử được."
Lăng Thiên buồn bực vô cùng: "Tiên sinh nếu cứ như vậy khiến lòng Lăng Thiên rất bất an. Hơn nữa khắp nơi trong Lăng Phủ đều có tai mắt của các thế lực khác. Vạn nhất có người cố ý dò xét sẽ phát hiện hết thảy. Cho nên bất kỳ lúc nào chúng ta cũng không thể xưng hô như vừa rồi. Chỉ cần trong lòng tiên sinh hiểu rõ là được rồi. Cần gì phải biểu hiện ra ngoài?"
Tần đại tiên sinh như đã tỉnh mộng: "Đúng đúng. Là lão phu hồ đồ rồi. Ha ha, chỉ cần trong lòng có thần là đủ rồi!"
Lăng Thiên buồn bực muốn quay đầu đi khỏi đây. Hắn không biết phải làm gì đành chuyển đề tài nói: "Vừa rồi chúng ta cũng đã nói đến chuyện thối thân rồi nhưng mà phải thối thân như thế nào đây? Chúng ta cần phải thương lượng cho thật kỹ?"
Tần đại tiên sinh thoáng cái đã khôi phục lại bình thường: "Vậy ngươi tính như thế nào?"
Lăng Thiên cười cười, hắn rốt cục cũng đem lão gia hỏa này tỉnh mộng. Hắn cũng không khách sáo nói thẳng ra tính toán trong lòng: "Nếu như đối phương chủ động thối hôn mới là hay nhất."
Tần đại tiên sinh buồn bực nói: "Hôn sự đã được định ra rồi, đám hỏi giữa hai nhà Tiêu Lăng đâu phải là chuyện nhỏ gì? Đối với hai nhà đều tìm được trợ lực cường đại. như thế nào lại mạo hiểm đi thối hôn chứ?"
Lăng Thiên cười hắc hắc nói: "Theo suy đoán của ta thì Tiêu Gia có dã tâm không hề nhỏ. Một khi bọn hắn phát hiện ra tiểu công tử của Lăng Gia - người trong tương lai có khả năng sẽ trở thành nữ tế (con rể) của hắn là một tên ăn chơi trác táng, là tiểu hài tử thích quần áo lụa là, một phế vật không xứng đáng một xu. Hơn nữa hoàn cảnh hiện tại của Lăng Gia thì ai cũng thấy rất rõ ràng, là đại gia tộc đứng đầu ngọn gió có thể sụp đỗ bất kỳ lúc nào. Với lại hai đời già trẻ của Lăng Gia đối với Vương quốc luôn trung thành và tận tâm, không có khả năng bọn họ sẽ phản bội vương quốc. Có một minh hữu như vậy căn bản không có một chút trợ giúp nào cả. Thậm chí thành sự không có mà bại sự luôn dư thừa. Tiêu gia gia chủ sao lai có thể để cho tôn nữ bảo bối của hắn sống cuộc sống như vậy? Trong tình huống này thì ngưoi đoán bọn họ sẽ làm gì?"
Tần đại tiên sinh 'A' một tiếng: "Nếu quả thực như vậy...Ta là Tiêu gia gia chủ sẽ chọn lựa thối hôn. Bất quá phải làm như thế nào mới khiến cho Tiêu gia thối hôn đây?"
Lăng Thiên cười một cách thần bí: "Lão tiên sinh không phải là lão bằng hữu của Tiêu Phong Hàn sao? Trước khi ra quyết định hắn không thể không đến hỏi ngươi một chút về tiểu công tử trong Lăng Phủ này. Đến lúc đó ngươi chỉ cần...như thế...như thế...Hắc hắc!"
Lưng của Tần đại tiên sinh ướt đẫm mồ hôi lạnh! Tiểu ác ma! Tần lão phu tử vì Lăng Thiên mà bắt đầu cầu khẩn cho đối thủ của hắn. Đối địch với một tiểu ác ma như thế này khác nào đi tìm tử lộ chứ?"
Nhưng lúc này Tần lão phu tử lại có một nghi hoặc mới: "Nếu công tử muốn hủy hôn sao không nói thẳng ra luôn? Cần gì phải để đối phương lên tiếng trước?"
Lăng Thiên hừ một tiếng: "Thối hôn sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hai đại gia tộc. Há có thể nói thối là thối được sao? Tiêu gia muốn thối hôn thì phải nỗ lực rất nhiều. Há có thể để cho bọn chúng như ý?"
Tần lão phu tử lại đổ mồ hôi lần nữa! Quá hèn hạ! Quá vô sỉ! Tiểu tử này không hổ là nhân vật được thượng thiên phái xuống! Rõ ràng là chính bản thân mình muốn thối hôn nhưng lại sắp đặt cho đối phương đưa ra yêu cầu hủy hôn trước. Lại có thể lợi dụng chuyện này làm một cuộc trao đổi thật lớn. Tần lão tiên sinh từng nhìn qua nhiều người vô sỉ nhưng chưa thấy ai vô sỉ
Chỉ nghe Lăng Thiên tự nói thầm: "Hủy hôn là điều đương nhiên. Ít nhất có thể lừa được một xưởng binh khí. Nhưng một khi nha đầu của Tiêu gia trưởng thành khiến ta coi trọng thì sao? Ôi! Không thể làm gì hơn là phải đoạt lại..."
Tần lão phu tử che mặt chạy trối chết...
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên