Chương 46: Huynh đệ của ta

Lăng Thiên cười hắc hắc: "Nếu lão không dễ dàng nuốt trôi cục tức này mới là lạ đó! Chuyện này một khi truyền ra, người trong thiên hạ đều biết Tiêu Phong Hàn bị ăn một vố của một thằng nhóc năm tuổi, vị gia chủ đệ nhất đại tài phiệt này chẳng lẽ không cần mắt mũi nữa ư? Bất kể là Tiêu gia, hay là bản thân Tiêu Phong Hàn đều không thể vứt bỏ mặt mũi được! Cho nên dù là một quả đắng lão cũng đành cắn răng mà nuốt thôi! Không có lựa chọn thứ hai đâu! Còn tình cảm giữa hai nhà..." Lăng Thiên cười lạnh: "Từ ngày Tiêu Phong Hàn coi một con cờ trong công cuộc tranh bá thiên hạ của lão, lão đã không còn tư cách ở trước mặt Lăng gia ta nhắc tới hai chữ "tình nghĩa" nữa."

Tần đại tiên sinh giật mình hiểu ra.

Lăng Thiên cười hắc hắc nói: "Có điều, Tiêu Phong Hàn hôm nay đã khinh địch đối với ta, dẫn tới từng bước từng bước sai lầm nên mới bị ta dắt mũi. Còn ta một mực không cho lão bất kỳ cơ hội nào để phản ứng. Cho nên chuyện ngày hôm nay là phi thường may mắn! Nếu là lần sau ta sẽ không nắm chắc phần thắng đâu."

Tần đại tiên sinh hiểu ra, nói: "Không sai, Tiêu Phong Hàn mưu kế hơn người, không thể xem thường. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay Tiêu Phong Hàn ăn phải quả đắng như vậy, tuy không thể nói gì ra ngoài nhưng vị tất không thể ngầm hạ thủ. Biểu hiện hôm nay của ngươi đã khiến cho Tiêu Phong Hàn cảnh giác, cũng đủ để khiến lão coi trọng ngươi rồi. Chuyện này không thể không đề phòng."

Lăng Thiên gật gật đầu: "Không sai, tuy ta có chín thành nắm chắc có thể khẳng định rằng Tiêu Phong Hàn sẽ không làm ra thủ đoạn ti bỉ gì. Nhưng không thể không có lòng đề phòng, cẩn thận không phải là thừa."

Nói xong Lăng Thiên cười thần bí, khi Tần đại tiên sinh không để ý thì Lăng Thiên đột nhiên nói vu vơ một câu: "Tin rằng hiện tại, Tiêu Phong Hàn nhất định sẽ phi thường cao hứng. Ha ha ha…"

"Cao hứng?" Tần đại tiên sinh trợn trừng mắt, hoàn toàn không hiểu Lăng Thiên nói rằng Tiêu Phong Hàn có thể sẽ cao hứng là có ý gì; Theo lão thấy phải chịu một tổn thất nghiêm trọng như vậy. Tiêu Phong Hàn có thể nhẫn nhịn không tự treo cổ mình lên đã là khó khăn lắm rồi! Huống chi là cao hứng. Tần đại tiên sinh thực sự nghĩ không ra, dưới tình huống này, Tiêu Phong Hàn sao còn có thể cao hứng.

Lăng Thiên cất bước về phía trước, miệng chầm chậm nói: "Đó là bởi vì, Tiêu Phong Hàn là một người vô cùng thông minh và rất biết nhìn xa!"

"Ực…" Tần đại tiên sinh ngờ nghệch không hiểu thế là thế nào. Lăng Thiên lại không giải thích thêm nữa, ngửng đầu nhìn nửa vầng trăng trên trời, giờ vẫn còn sớm. Nhìn con đường nhánh dẫn tới phòng khách và phòng ngủ của mình, quay đầu mời Tần đại tiên sinh: "Tiên sinh tối nay nếu không có chuyện gì thì tới phòng của Thiên nhi nói chuyện, thế nào?"Tần đại tiên sinh không ngớt nói: "Được, được." Lão lúc này đã hiểu rõ, tên đệ tử này của mình mỗi một câu nói ra tựa hồ như đều có dụng ý đặc biệt của riêng mình; Ở bất kỳ phương diện nào, chỉ sợ đều hoàn toàn có thể làm lão sư của mình. Đối với yêu cầu của Lăng Thiên, Tần đại tiên sinh đã đoán ra rằng nhất định là có chuyện gì muốn thương lượng với mình. Cho nên liền đáp ứng một cách thống khoái.

"Ực… đây là?" Mở cửa phòng, Tần đại tiên sinh liền giật nảy mình. Trong phòng, một hài tử nhỏ gầy giữa tháng chạp mùa đông lạnh lẽo như thế này, không ngờ chỉ mặc môt cái áo ngắn phong phanh, hơn nữa cả người mồ hôi đầm đìa, trên đầu bốc hơi nóng phừng phừng. Đang làm ra từng động tác rất kỳ quái ở trong phòng, thấy hai người bước vào, chỉ tránh vào trong góc phòng, rồi lại tiếp tục làm những động tác quái dị đó. Đối với vị Lăng Thiên thiếu gia duy nhất của Lăng gia lại thấy mà như không thấy.

Nhưng Tần đại tiên sinh lại nhìn thấy rõ ánh mắt mà hài tử nhỏ gầy này nhìn Lăng Thiên tràn đầy tôn kính và cảm kích. Giống như là một người phàm nhìn thấy Phật tổ, vẻ mặt rất thành kính!

Lò sưởi vốn nằm trong phòng nhưng Lăng Kiếm sau khi vào trong phòng nhỏ, Lăng Thiên liền sai người đặt thêm một chiếc giường nhỏ vào trong phòng. Lò sưởi cũng chuyển tới góc giữa hai chiếc giường.

Không phải là không có phòng, Lăng phủ rất lớn, đừng nói là một Lăng Kiếm, cho dù là một ngàn Lăng Kiếm cũng có thể cho ở thoải mái. Chỉ có điều Lăng Thiên cảm thấy cơ sở của Lăng Kiếm còn quá yếu, mà Lăng Kiếm rõ ràng là một tên miệt mài luyện tập không cần mạng sống, lo rằng hắn sống một mình sẽ xảy ra vấn đề gì đó, liền bảo hắn vào ở trong phòng mình.

Lúc này, thấy bộ dạng kinh hãi đến mức trợn mắt há miệng của Tần đại tiên sinh, Lăng Thiên không cười cười không để ý, bảo Tần đại tiên sinh ngồi xuống cạnh mình, thuận miệng giới thiệu: "Đây là Lăng Kiếm, là một vị huynh đệ mà ta mang về."

"Huynh đệ!" Lăng Kiếm đang tập luyện như bên cạnh không có ai, thân hình đột nhiên giống như bị lội điện đánh trúng, cả người cứng ngắc. Sâu trong đôi mắt nhỏ dài đột nhiên chiếu ra vẻ nóng bỏng! Miệng run rẩy vì kích động.

Công tử nói rằng ta là huynh đệ của hắn! Công tử nói rằng ta là huynh đệ của hắn! Nhất thời trong lòng Lăng Kiếm vang lên câu nói giống như là núi lở biển động đó! Nhịn không được mà nước mắt lưng tròng! Nhất Lăng Kiếm chỉ cảm thấy một loại cảm giác được gọi là hạnh phúc, kiêu ngạo và thỏa mãn đang cuộn trào mạnh liệt, triệt để bao bọc lấy mình!

Lăng Thiên khi nói ra câu này, giọng điệu rất tự nhiên, giống như là trong nội tâm hắn từ rất lâu đã coi Lăng Kiếm là huynh đệ. Nhưng chính sự bình đạm này của hắn, ở trong lòng Lăng Kiếm lại tuyệt đối tương phản trở thành một con sóng lớn cuồn cuộn!

"Mời tiên sinh tới đây là bởi vì Lăng Thiên có một chuyện lớn, không thể dùng người khác, chỉ đành mời tiên sinh tới thương nghị." Lăng Thiên có chút tôn kính nói. Đối với phẩm hạnh của Tần đại tiên sinh, Lăng Thiên thực sự là kính trọng từ tận đáy lòng.

Tần đại tiên sinh cười ha hả: "Công tử việc gì phải khách khí như vậy, có chuyện thì cứ nói ra đi."

Lăng Thiên cười cười, cũng không khách sao nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Tiên sinh vừa rồi đã nghe thấy toàn bộ, chúng ta sắp tới sẽ tiếp nhận một xưởng chế tạo binh khí, cái này rất cần nhân thủ, mà ta hiện tại căn bản không có nhân thủ ở dưới tay, cho nên, muốn mời thiên sinh tiến cử vài nhân tài."

Tần đại tiên sinh "a" một tiếng, vuốt râu trầm tư.

Lăng Thiên tiếp tục nói: "Ngoài ra, ta cần một ngôi nhà lớn thật yên tĩnh, càng yên tĩnh càng tốt; Ta đối với việc này cũng không biết rõ lắm. Hơn nữa, để bảo mật, tất cả phải tiến hành trong bí mật cho nên không thể không phiền tiên sinh giúp đỡ."

Tần đại tiên sinh cười vui vẻ: "Công tử, ngài lại muốn giày vò nắm xương già này của ta rồi." Bề ngoài thì thấy Tần đại tiên sinh tuy nói thế, nhưng trong lòng lại rất cao hứng vì Lăng Thiên đã ủy thác cho mình chuyện quan trọng như vậy. Bởi vì lão tiên sinh cảm thấy rằng Lăng Thiên vô cùng tin tưởng mình. Trong lòng lão không khỏi thầm hạ quyết tâm: Bất kể là như thế nào, cũng phải làm thật tốt hai chuyện này.

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện