Chương 72: Tình thế nghiêm trọng
Đảo mắt đã trôi qua mười năm.
Trong mười năm này mỗi nước trên đại lục đều có chiến sự nhưng đều tiến triển rất chậm. Người sáng suốt liền thấy được mỗi một quân chủ của quốc gia đều không cam lòng tịch mịch. Chỉ chờ thời cơ chín mùi thôi, sợ rằng khi đó thiên hạ đều nổi khói lửa khắp bốn phương.
Tới tình trạng này rồi đã không phải là mỗi quốc gia chỉ tập trung lực lượng để đơn thuần tự bảo vệ bản thân mình. Cho dù là tự bảo vệ mình đi nữa cũng muốn phấn khởi gia nhập vào trong trò chơi thiên hạ này.
Thừa Thiên Vương Quốc gần đây chiến sự không ngừng. Thân ở giữa gọng kìm của mấy quốc gia nên sẽ trở thành đối thủ luyện binh cho mỗi quốc gia láng giềng kia, hơn nữa đây cũng là một khối thịt to béo! May mà Thừa Thiên Vương Quốc có đại thống soái Lăng Khiếu chống đỡ. Còn nữa, mỗi nước không dám cử binh xâm phạm chút nào. E sợ "Bọ ngựa bắt ve, không ngờ chim sẻ rình sau". Bị người khác lợi dụng thành quả mà bản thân khổ cực làm nên.
Điều này khiến cho Thừa Thiên Vương Quốc kinh hãi không ngừng nhưng cũng không bị thương cân động cốt. Quốc dân đều kiên trì tin tưởng chỉ cần có Lăng đại tướng quân thì những quốc gia khác muốn xâm lược cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Tình thế quốc nội hiện tại có chút khẩn trương thế nhưng vẫn còn yên tĩnh cực kỳ.
Đại doanh tây tuyến. So trướng...
Lăng Khiếu cau mày nhìn bản đồ quân sự, trong mắt mơ hồ có chút lo âu.
Phía sau hắn, một loạt tướng sĩ đứng chỉnh tề nhìn nguyên soái không chớp mắt, chờ mong Lăng Khiếu đưa ra mệnh lệnh tác chiến mới nhất.
Lăng Khiếu thở dài một tiếng, nhìn bản đồ nói: "Các ngươi đến xem địa phương này. Hai núi tạo thành một gọng kìm, chính giữa là một hạp cốc dài năm sáu dặm. Nơi hẹp nhất chỉ rộng hơn mười trượng. Đó là con đường nhất định quân ta tiến thối khi đối địch. Nếu tại nơi này Tây Hàn tổ chức phục binh chờ khi quân ta đi qua lấy cây gỗ, đá công kích hoặc dùng hỏa công thì quân ta sẽ tử thương thảm trọng! Cho dù có thông qua thì chiến lực cũng không còn đủ để sẵn sàng chống đỡ quân địch trên hạp cốc đó. Hết lần này đến lần khác, hạp cốc này chính là con đường tiến quân duy nhất. Không còn con đường nào để dùng được cả."
Chúng tướng quân đi đến phía sau Lăng Khiếu đều ngưng mắt mà nhìn. Mọi người đối với loại tình huống này hiểu rất rõ trong lòng. Tây Hàn cùng với Thừa Thiên Vương Quốc chinh chiến không ngừng trong mười năm qua. Hạp cốc đó là nơi hiểm yếu vô cùng. Nơi đó đã mai táng ít nhất hơn vạn nhân mã của Thừa Thiên Vương Quốc. Trong quân được gọi là 'Khấp Hồn Cốc', hai tòa núi kia gọi là 'Tang Hồn Sơn'! Những trận chiến trước đây của Thừa Thiên Quân đều đi đến hạp cốc này liền lui lại, không có ý định đi đến chút nào.
Một gã Thiên tướng ngẩng đầu nhìn Lăng Khiếu hỏi thăm dò: "Nguyên soái. Những trận chiến trong mấy năm qua đều đến đó là dừng lại. Vì sao không chiếm lấy Khấp Hồn Cốc này? Quân ta ở bên đó đều lấy sự hiểm trở để phòng thủ. Suy cho cùng cũng không có ảnh hưởng chút nào a!"
Mọi người trong trướng đều gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy!"
Lăng Khiếu phẩn nộ quát: "Hồ đồ! Hôm nay không còn giống như trước kia nữa. Thiên hạ bắt đầu đại loạn rồi. Thừa Thiên ta nếu nhất cử đoạt lấy Khấp Hồn Cốc thì phía tây vạn nhất thất thủ, đương nhiên cấp trên nhất định sẽ điều động quân đội đi hỗ trợ phòng thủ rồi. Một khi đại loạn chúng ta có được Khấp Hồn Cốc trong tay, tiến vào có thể công lui có thể thủ. Quyền chủ động nằm trên quân ta. Sao có thể nói giống nhau được."
Dừng một chút mới hỏi: "Thám tử đã hồi báo tin tức
Một gã tướng quân trẻ tuổi tiến lên một bước, chắp tay nói: "Bẩm tướng quân. Chưa có hồi báo!" Vừa nói, trên mặt hiện ra một vẻ lo lắng. Từ lúc khai chiến đến nay đã phái không ít thám tử đi đến Tang Hồn Sơn nhưng không một ai có thể trở về được. Điều này có thể thấy quân địch phòng thủ nghiêm mật bao nhiêu.
Trên mặt Lăng Khiếu lo lắng càng nhiều: "Tướng lãnh cầm binh của Tây Hàn là Hàn Thế Trạch tinh thông binh pháp đã đóng tại Tang Hồn Sơn nhiều năm. Như vậy cũng đã tạo ra quân doanh như một pháo đài sắt. Đáng hận! Quân ta không thể không chiếm Tang Hồn Sơn này. Bằng không khi đại loạn thì nước ta sẽ phải thụ địch hai mặt. Nguy cơ mất nước ngay trước mắt."
Nhíu nhíu mày nói: "Nhóm thám tử gần đây đã đi dò xét được mấy ngày rồi?"
Tướng quân đó trả lời: "Đã hơn năm ngày rồi!"
Lăng Khiếu thở dài một tiếng: "Dữ nhiều lành ít." Dừng một chút mới nói: "Tiếp tục dò xét."
Chúng tướng quân yên lặng không nói. Tất cả đều biết Nguyên soái nhất định phải đoạt lấy Tang Hồn Sơn này rồi. Nếu là ngày xưa Nguyên soái đã hạ lệnh thối lui ra ngoài cốc rồi.
Lần này Nguyên soái đối với Tang Hồn Sơn coi trọng như vậy khiến cho tất cả mọi người đềm cảm thấy sự kiện không tầm thường chút nào. Chẳng lẽ thiên hạ bắt đầu đại loạn rồi sao?
Lăng Khiếu nhìn ánh mắt mọi người biết bọn họ khó hiểu liền phất tay cho hạ nhân mang bản đồ bỏ xuống thay một tấm mới lên. Mọi người vừa nhìn liền biết đó chính là bản đồ đại khái của vương quốc.
Lăng Khiếu chỉ một điểm nói: "Quân bộ mới có truyền báo Bắc Ngụy đang tập kết mười lăm vạn đại quân. Bất kỳ lúc nào cũng có thể công chiếm phòng ngự phương bắc của chúng ta. Nhiều nhất chỉ có ba tháng liền bắt đầu. Hơn nữa nơi đó Bắc Ngụy đóng tám vạn quân, toàn bộ binh lực khoảng hai ba mươi vạn."
Chúng tướng đều hít một ngụm lương khí.
Lăng Khiếu tiếp tục chỉ vào mặt đông nói: "Phương đông nước ta có Nguyệt Thần Quốc Đại Triệu Quốc đang duy trì giao chiến liên tục. Trước mắt hai phương đang chiến đấu nhưng vô luận là nước nào chiến thắng thì nước ta đều phải đứng mũi chịu sào. Phía nam có Ngô Quốc và Nam Trịnh. Tuy nhiên hiện tại vẫn án binh bất động. Nhưng vẫn không kiêng nể gì chiêu binh mãi mã liên tục. Hiển nhiên đang ngo ngoe muốn động rồi. Thừa Thiên Vương Quốc ta ở vị trí trung tâm đại lục, tứ phía đều là chiến tuyến, một mặt trước mắt vẫn chưa ổn. Nếu đại loạn nhất định sẽ bị tứ phương xâm lấn, tứ phân ngũ liệt."
Lăng Khiếu xoay người lại nhìn chúng tướng nói như chém sắt: "Cho nên vô luận phải trả giá bao nhiêu cũng phải nắm giữ trong thời gian ngắn nhất chiếm lấy Tang Hồn Sơn để cho phía tây hoàn toàn yên ổn. Đến lúc đó quân ta đóng ở phía tây mười vạn người. Điều động sáu vạn người khác đi đối phó ba mặt chiến tuyến khác mới đảm bảo an toàn!"
Chúng tướng trợn mắt há mồn. Có nằm mơ cũng không ngờ đến tình thế hiện tại đã nghiêm trọng đến mức độ này.
Một gã lão tướng quân bốn năm mươi tuổi khó hiểu nói: "Những năm gần đây Thừa Thiên chúng ta luôn quan hệ thân thiện với các chư quốc. Cùng với Ngô Quốc, Nam Trịnh và Bắc Ngụy có nhi nữ thân gia. Luôn luôn hữu hảo nhưng như thế nào lại..."
Lăng Khiếu đưa mắt một cái không nói gì. Trong lòng mắng to: Lão hồ đồ! Lão hổn đản! Trách không được ngươi nhập ngũ ba mươi năm cũng chỉ là một tướng quân. Chính trị hôn nhân sao quan trọng bằng thiên hạ phách nghiệp được? Dưới tình huống này thì có quốc vương nào đi ngu ngốc quan tâm điều này?
Cục diện trước mắt đều nằm ở cuộc tranh giành Tang Hồn Cốc của Thừa Thiên và Tây Hàn. Nếu Thừa Thiên thắng thì thiên hạ này còn có thể duy trì thái bình mấy năm liên tục. Nếu Thừa Thiên Thất bại thì sóng gió sẽ nổi lên khắp đại lục! Không cách nào có thể vãn hồi được. Không có bất cứ một quốc gia nào bỏ qua cho Tây Hàn cắn nuốt Thừa Thiên một mình. Tất nhiên đều phải điều quân đi phân chia 'cái bánh' béo bở này.
Một trận chiến của hai quốc gia mặc dù không có đến hai mươi vạn người cùng giằng co nhưng lại là sự tình quan hệ đến thiên hạ đại cục.
Lăng Khiếu đi dến Tây tuyến đã hơn nửa năm. Nửa năm trôi qua hai bên giao phong có thắng có bại nhưng thống soái Hàn Thế Trạch của Tây Hàn là một gã tướng quân có kinh nghiệm chiến trận luôn phá ý đồ của Lăng Khiếu. Chỉ cố thủ Tang Hồn Sơn mà không dám liều lĩnh Lăng Khiếu vô kế khả thi. Nếu thời gian cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì đối với Thừa Thiên bất lợi vô cùng.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử