Chương 167: Đàm tiếu nhất sanh
Lăng Thiên mặc một bộ áo bào màu trắng như tuyết, trong lòng ôm một cây ngọc tiêu màu bích lục đang ngồi phía trước cửa sổ phòng ngủ chính mình. Trên mặt hiện ra một nụ cười mỉm hoài niệm, hắn nhớ lại kiếp trước của mình, nhớ lại khi còn bé cùng mấy vị đệ muội ở con sông nhỏ trong núi nhỏ bắt cá, dùng trúc với bùn đất chặn dòng nước, bên dưới hạ lưu cũng dùng cùng một cái như ở phía trên chặn dòng nước lại. Sau đó mấy tiểu hài tử đem chậu rửa mặt dùng sức tát nước trong đoạn sông ra ngoài, cuối cùng lộ ra những con cá nhỏ đang vùng vẫy loạn xạ. Hắn còn nhớ khi đó có Tuyết Nhi, Mộng Nhi, Lăng Siêu.
Trên mặt Lăng Thiên hiện lên vẻ cười khổ, đã rất lâu rồi. Lúc ấy mọi người đều mới năm sáu tuổi, cũng là đoạn trí nhớ duy nhất còn sót lại, một kí ức vui vẻ nhất của kiếp trước. Ngày hôm qua không còn tồn tại nữa rồi….
Bất tri bất giác, Lăng Thiên đã đưa ngọc tiêu từ trong lòng lên môi. Bỗng nhiên một âm thanh rất nhỏ như từ thiên ngoại truyền tới vang vọng khắp nơi.Trong chốc lát tựa như cửu tiêu thần phong, nhẹ nhàng bay lên truyền ra ngàn dặm như mang theo sự đau xót triền miên không đổi. Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.
Tiếng tiêu có lúc nhẹ nhàng uyển chuyển có lúc tràn đầy hào khí kịch liệt còn kèm theo thê lương đau khổ nồng đậm. Trong nhất thời cả bầu trời Lăng Phủ đều vang vọng tiếng tiêu thê lương này. Mọi người nghe được đều dâng lên cảm giác kì dị như một người trải qua trăm kiếp nhân sinh, nhìn thấu sinh lão bệnh tử, trải qua thế sự thê lương, thản nhiên đối mặt với sự đời.
Lăng Thần với trang phục trắng như tuyết đang lẳng lặng đứng sau Lăng Thiên cảm nhận ý cảnh mờ ảo trong tiếng tiêu ấy. Cả tâm thần như chìm đắm vào trong đó. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về bóng lưng Lăng Thiên tràn đầy lệ.
Đêm qua Tiêu Nhạn Tuyết bị kinh sợ nên hiện tại vẫn còn chưa ra khỏi phòng. Lúc này đang cầm chén trà đưa lên miệng thì đột nhiên nghe tiếng tiêu phiêu hốt mà nhẹ nhàng vang lên nhất thời ngẩn ra, chén trà dừng lại bên khóe môi.
Tiếng tiêu tuyệt vời, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy âm thanh tuyệt mĩ như thế. Thật không ngờ trong Lăng Phủ lại có người thổi được khúc tiêu tuyệt diệu như vậy.
Trong lúc nhất thời mọi người trong Lăng Phủ đều ngừng công việc, toàn bộ tinh thần và thể xác chìm đắm trong tiếng tiêu đầy thê mỹ này.
Mỗi người đều cảm giác được vẻ đẹp của tiếng tiêu. Đúng là trước đây chưa từng nghe thấy, khúc tiêu mới mẻ nhưng lại ẩn chứa tình cảm thật sâu nặng làm người nghe sinh ra sự lòng đồng cảm tận đáy lòng.
Tiếng tiêu liên miên không ngừng khiến cho trong tim Lăng Thiên cảm thấy chua xót. Khúc tiêu này là một trong những thủ khúc kinh điển của thế giới ngày trước mà hắn thích nhất - Đàm tiếu nhất sanh. Lúc này thổi lên khúc tiêu cũ làm cho trong lòng loại cảm giác không thể miêu tả bằng lời, trong lòng không yêu, không hận, chỉ có chua xót, mờ mịt, đau khổ, phiền muộn, tri kỷ khó cầu. Ý từ hàm xúc vi diệu.Tâm linh lại có chút đau đớn.
"Đại giang đại thủy… Thiên tự cao, nhãn tình cai điểm lượng…
Nhân sinh đắc ý mạc ngôn tảo… Thị phi luận đoạn hậu nhân đạo..
Khinh chu xuyên giang lưỡng ngạn… Tiếu khán sơn hà nhiễu. Nhi nữ tình trường mộn tỉnh hựu nhất tiêu…
Tây bắc đông nam.. Nhân gian phong ba bất thiếu nha. Bình thường tâm khán đãi tài hảo…
Thùy phụ thủy thủy thủy năng nhất nhãn minh.. Phù vân thế sự tối nan liêu
Xuân hạ thu đông… Thế đạo hữu cao đê triều nha, kế giác thai đa nhân dĩ lão…
Hà bất cộng khổ đồng đòng hoan tẫn tâm tựu hảo, nhân sanh tựu phạ tri kỷ thiếu…
Từ trong trí nhớ đã lâu đột nhiên truyền một âm thanh đã lâu không nghe đang nhẹ nhàng hát một danh ca bất hủ ấy. Tiếng tiêu trong bất tri bất giác dịu dàng êm ái như tiếng suối chảy róc rách, có tri kỷ hồng nhan cùng làm bạn.
Một khúc tiêu thổi đế cuối cùng, Lăng Thần mới như trong mộng tỉnh lại, phát hiện trên mặt không biết lúc nào đã ướt đẫm lệ. Tiếng tiêu như tiếng lòng, nghe như người mình yêu mến trong lòng tràn ngập tình cảm, tương giao khắp thiên hạ nhưng tri âm có mấy người? Nghĩ lại không khỏi chua xót nhưng không biết phải an ủi như thế nào. Chỉ có thể đem thân thể mềm mại của mình vào trong lòng người ấy, lấy nhu tình bản thân hóa giải băng tuyết lạnh giá. Thiên hạ không có tri kỷ mà chỉ có hồng nhân vĩnh viễn bên cạnh…
"Công tử! Đây là khúc gì? Thật sự dễ nghe, thật hay…" Dường như không tìm được từ nào thích hợp để hình dung nhưng một câu nói này đã làm Lăng Thiên tỉnh lại. Hôm nay không biết làm sao lại trở nên như thế nhỉ?
"Khúc này tên là "Đàm tiếu nhất sanh". Lộ vẻ thê lương, nhân sinh chỉ sợ tri kỉ ít. Thần Nhi, kiếp này công tử có muội làm bạn thật là tam sinh hữu hạnh." Lăng Thiên lo lắng: "Thấn Nhi, khúc này vạn lần đừng nói là huynh thổi nha. Bằng không rất nhiềuđịch xuất hiện đó. Nhớ kĩ khúc này là muội thổi, muội tài hoa hơn người nhưng không có tri kỉ tương giao nên sáng tạo thủ khúc này. Nào, để huynh dạy muội thổi khúc này"
Lăng Thần nghe vậy khiến cho gương mặt kiều diễm đỏ ửng. Nếu công tử là hoàn khố thì thế gian này còn ai xứng danh tài tử đây? Danh khúc như vậy, tài cao như thế… Bản thân được công tử xem là tri kỷ thì mới là tam sanh hữu hạnh! Từ trong đáy lòng cũng lo lắng. Công tử tài hoa xuất sắc như vậy, võ công tuyệt đỉnh. Một nhân vật tuyệt thế như vậy đương nhiên sẽ có nhiều mĩ nhân thích. Bây giờ chỉ là khoác một cái áo ngoài hoàn khố thôi nhưng hoàng kim vẫn là hoàng kim. Sớm muộn gì cũng lộ ra giá trị vốn có của nó. Một khi công tử lộ ra tài năng thì không biết có bao nhiêu tiểu thư giai nhân thần hồn điên đảo đây.
Bây giờ bên cạnh công tử chỉ có mỗi mình là tri kỷ, bản thân mình có thể tận tìn hưởng thụ nhu tình mật ý của công tử nhưng sau này… Vạn nhất…
Lăng Thiên thấy một câu nói đùa của mình mà khiến cho Lăng Thần buồn bã liền không nhịn được cười rộ lên. Đột nhiên những cảm giác bi thương trong lòng theo đó mà tan biết. Không nhịn được dùng tay véo yêu chiếc mũi nhỏ nhắn của Lăng Thần: "Thần Nhi đang suy nghĩ gì đó? Điều huynh vừa dặn muội có nghe được không?"
"Muội…Muội sợ công tử bị người khác cướp mất." Lăng Thần đang suy nghĩ vu vơ nên khi nghe Lăng Thiên hỏi liền buộc miệng trả lời, đến khi nói xong mới biết là không đúng nên gương mặt đỏ ửng như quả hồng cuối thu giấu thật sâu trong lòng Lăng Thiên mà dậm chân.
"Tiểu nha đầu có thể diễn tấu ra một nhạc khúc siêu nhiên như vậy may mắn là được một đại hoàn khố nỗi danh như huynh đoạt được. Ha ha ha…" Lăng Thiên cố ý trêu ghẹo tiếp.
Đôi mi thanh tú của Lăng Thần khẽ nhíu lại, ánh mắt ôn nhu như nước chuẩn bị đáp lời…
Tiếng hỗn loạn này cửa truyền đến, xem ra những người tò mò đang chạy vội đến đây khiến cho Lăng Thiên cười khổ. Bản thân chỉ vì một phút cao hứng mà phải gặp phiền toái như thế. Bất quá mặc kệ như thế nào đi nữa nhạc khúc kia là do nha đầu Lăng Thần thổi. Phỏng chừng còn đáng tin tưởng hơn là hoàn khố hắn thổi đây. Cũng chỉ có nhân tài như Lăng Thần mới có thể diễn tấu một diệu khúc như vậy chứ.
Không ngờ người đầu tiên đi đến là Tiêu Nhạn Tuyết! Nàng là một người si mê âm nhạc điên cuồng nên khi vừa nghe được khúc tiêu thê mỹ ấy liền bị mê hoặc cả linh hồn! Cao nhân như vậy không thể gặp mặt thật đáng tiếc thay cho một kiếp người. Cho nên khi tiếng tiêu vừa dứt, Tiêu Nhạn Tuyết vất vả lắm mới bừng tỉnh liền vội vàng đi đến nơi phát ra tiếng tiêu tuyệt vời ây nhứng ai nào ngờ khi đến liền gặp ngay một khuôn mặt tuấn tú nhưng mà mình lại vô cùng chán ghét khiến cho tâm tình háo hức biến mất hơn phân nửa.
Nhớ lại tiếng tiêu vừa rồi hẳn là được truyền ra từ quanh đây nên cố nhịn sự chán ghét trong lòng xuống mà nhíu mày thi lễ: "Lăng công tử. Không biết người vừa thổi tiêu là ai vậy?"
"Người thổi tiêu? Người thổi tiêu gi? Ồ. Ngươi nói cái âm thanh khiến người khác bực mình ấy à?" Lăng Thiên ngáp dài một tiếng: "Cứ như tiếng quỷ khóc. Thật sự là phiền nhiễu mà! Nha đầu ngươi không có việc gì đi thổi quỷ khúc đó khiến cho người ta tìm đến cửa kìa. Giải thích đi!" Vừa nói vừa dùng tay phải đẩy nhẹ ngọc tiêu khiến nó lấy một quỹ tích thần dị bay thằng vào tay Lăng Thần.
"Ngươi! Sao ngươi dám nói như vậy?" Sắc mặt của Tiêu Nhạn Tuyết thay đổi liên tục! Thật sự là đáng giận mà! Nàng tức giận muốn xoay người rời đi nhưng không tự chủ nhớ đến người mặc đồ đen cứu mình tối qua. Xem dáng người, giọng nói tuổi cũng không lớn lắm, so với tên Lăng Thiên trước mặt này một trời một vực. Trong lòng nàng thầm than: Cùng là người trẻ tuổi nhưng sao lại chênh lệch lớn như thế chứ.
"Tiêu tiểu thư. Quỷ khúc vừa rồi là do tiểu tỳ thổi đã làm phiền cho tiểu thư nên mong tiểu thư đừng trách phạt." Lăng Thần ôn nhu nói, ngữ khí tràn đầy sự kiêu ngạo. Công tử nói ta thổi thì ta sẽ thổi. Lát nữa công tử sẽ dạy ta cách thổi thì chỉ có mỗi ta mới có được chân truyền của công tử mà thôi.
"Ồ! Quả nhiên là do Lăng Thần cô nương thổi. Cũng chỉ có người phong hoa tuyệt đại như Lăng Thần cô nương mới thổi được như thế thôi. Trong lòng Nhạn Tuyết tâm phục khẩu phục. Không biết…" Tiêu Nhạn Tuyết đối với Lăng Thần rất có hảo cảm, không chỉ dung mạo tuyệt sắc mà khí chất trong trẻo lạnh lùng của Lăng Thần làm cho Tiêu Nhạn Tuyết cảm giác được một loại băng thanh ngọc khiết. Điều này khiến cho trong lòng Tiêu Nhạn Tuyết luôn tự phụ bản thân mơ hồ có cảm giác tri âm. Đồng thời nàng vì Lăng Thần lại luôn gắn bó với Lăng Thiên mà tiếc hận cực kỳ. Nếu không phải cùng với Lăng Thiên có quan hệ mật thiết thì Tiêu Nhạn Tuyết nguyện ý cùng Lăng Thần kết giao đôi chút. Mà hôm nay nghe Lăng Thần nói khúc nhạc vừa rồi là do nàng thổi nên âm thầm lắc đầu. Tuyệt thế nữ nhân đầy tài ba như vậy mà phải là nô tỳ cho Lăng Thiên thật đúng là phí của trời. Bi ai thay…
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử