Chương 202: Nhất cử sổ đắc

Nhưng Ngọc Mãn Thiên lại không phải là người như vậy, tính tình của Ngọc Mãn Thiên tuy hung hăng, hiếu chiến, duy có tâm địa của hắn là tốt nhất, một lời nói đáng giá nghìn vàng, cũng ái tà nhất, cơ hồ như vào thời khắc cuối cùng khi binh khí tương giao hắn đột nhiên có phản ứng, sau khi tâm niệm vận chuyển như điện, để bản thân mình chịu thương tổn, cường hành thu hồi ba thành của kình lực đã toàn lực phát huy! Nếu không với công lực của Lăng Trì, sao có thể đỡ được một kích toàn lực của Ngọc Mãn Thiên? Cho dù chỉ bảy thành thôi cũng đã không chịu nổi rồi, ngất đi ngay tại đương trường! Có điều không có gì đáng ngại tới tiểu mệnh!

Lăng Thiên nhất thời trong lòng có hàng trăm cảm xúc đan xen, mình quá tự cho là đúng, Ngọc Mãn Thiên người ta là nhân vật số ba của Ngọc gia, là tuyệt đỉnh cao thủ tiên thiên cảnh giới, người ta sao phải huấn luyện tiểu binh cho ngươi, bị người ta đánh mà không hoàn thủ, nếu Lăng Trì vừa rồi có gì bất trắc, mình có thể trách Ngọc Mãn Thiên không giữ lời hứa chăng?

Bất kỳ một cao thủ cấp thiên tiên nào đều không phải là cho không, mình vô hình trung đã thiếu Ngọc Mãn Thiên một món nhân tình rất lớn, với tính tình của Ngọc Mãn Thiên, vị tất đã thèm nhớ tới chuyện này, nhưng mình thì có thể không nhớ chăng?

Không lâu sau, Lăng Trì rên lên một tiếng rồi mở to mắt, vừa rồi khi hắn rơi xuống, lưu lại một tâm nhãn, vào sát na trường kiếm tiếp xúc, đột nhiên cảm thấy một chiêu đó của Ngọc Mãn Thiên ẩn chứa uy lực tuyệt đại, liền phân ra một cỗ nội lực để đề phòng, bảo vệ tâm mạch! Thế nên hắn chỉ bị nội lực cường hoành của Ngọc Mãn Thiên chấn cho ngất đi, tuy bị nội thương nhất định, nhưng không có đáng ngại lớn đối với thân thể.

Ngọc Mãn Thiên nhìn sáu tên tiểu quỷ ở trước mặt, mắt bắn ra ánh sáng kinh ngạc, hắn là một người cực kỳ ái tài, nếu không vừa rồi đã không thà rằng để bàn thân chịu nội thương mà cường hành thu lại ba thành công lực! Sáu người này, chọn ra bất kỳ ai cũng là một kỳ tài tập võ hiếm thấy, đặc biệt là tên đại ca Lăng Kiếm và Lăng Trì nhỏ tuổi nhất, thành tựu sau này của hai đứa này quả thực có thể dùng từ 'không thể hạn lượng' để hình dung! Tin chắc trong vòng mười năm, Lăng Kiếm và Lăng Trì sẽ có cơ hội cực lớn để đuổi kịp mình hiện tại!

Chỉ là nếu nói bọn chúng hiện tại có thể đánh thắng mình thì đúng là vọng tưởng, trừ phi bọn chúng năm người cùng lên! Bởi vì ngoài Lăng Kiếm ra , với thực lực của năm tên tiểu quỷ này, mình lấy một địch ba vẫn có thể thắng, chỉ là tốn nhiều thời gian mà thôi!Nếu lấy một địch bốn, tính ra đại khái có thể bình thủ. Với công lực của mình và sức chiến đấu dẻo dai mà luận, thắng lợi cuối cùng chắc vẫn là mình, có điều khả năng lớn nhất vẫn là lưỡng bại câu thương! Còn nói tới lấy một địch năm. Mình tất nhiên sẽ bại, nhưng vẫn có lòng tin có thể đả thương ít nhất ba người!

Có điều vị công tử mà bọn chúng nhắc tới lại có thế lấy một địch ba mà mà chiến thắng dễ dàng, như vậy thì nếu đem ra so sánh, Ngọc Mãn Thiên lập tức phát hiện mình có thể thực sự kém hơn một bậc. Trong lòng không khỏi có chút chán nản, chẳng lẽ thiên tài hiện tại lại không đáng tiền như vậy à?"

Hắn là một hán tử lỗi lạc tính cách ngay thẳng, từ trước đến nay luôn nói một là một, nói hai là hai; Võ công đã không bằng người, cũng không có gì là không tiện thừa nhận! Mình cho dù có thực lực lấy một địch ba, nhưng dẫu sao không thể chiến thắng dễ dàng, thua thì là thua.

"Tam gia, mấy vị huynh đệ này của ta thế nào?" Ngọc Mãn Thiên vốn có lòng nhận thua, đang muốn mở miệng thì bên cạnh đã truyền tới giọng nói của Lăng Kiếm. Thở dài một tiếng, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Không tồi!" Dừng một chút, lại thêm một câu: "Vô cùng không tồi!"

Ài, nhân tài cấp cao như thế này há chỉ là phi thường không tồi thôi đâu! Thế hệ trẻ tuổi của cả Ngọc gia, có thể có được trình độ như thế này, trong mấy chục người nhiều nhất cũng chỉ có hai ba người mà thôi! Ngọc Mãn Thiên trong lòng không khỏi thổn thức. Đường đường là Ngọc gia, ngàn năm nay đều tự cho mình là võ học đệ nhất thế gia, hôm nay không ngờ lại phát hiện ra lực lượng hậu bị của mình không ngờ lại không bằng một tổ chức sát thủ nho nhỏ! Thực sự là khó có thể tưởng tượng!

"Tam gia chắc hẳn đã nhìn ra rồi. Mấy vị huynh đệ này của ta, công phu của mỗi người đều bất phàm; Hơn nữa, bọn họ đã luyện võ cùng nhau rất lâu. Có một bộ chiến thuật liên thủ rất tinh vi! Với võ công siêu trác của tam gia, lấy một địch hai, có lẽ có thể thắng được, nhưng lấy một địch ba, hi vọng chiến thắng chỉ sợ là vô cùng mỏng manh!" Lăng Kiếm nhìn Ngọc Mãn Thiên, chầm chậm nói. Trên mặt cũng đã mất đi vẻ lạnh lùng vốn có. Chỉ là trong mắt vẫn lóe lên một cỗ ý tứ cổ quái mà Ngọc Mãn Thiên nhìn không ra.

Ánh mắt Ngọc Mãn Thiên lóe sáng, nói: "Chưa chắc đã vậy, Ngọc Mỗ tự tin có thể chiến thắng bất kỳ ba người nào trong đám huynh đệ của ngươi! Nhưng không thể dễ dàng ứng phó như công tử của ngươi. Tính như vậy thì Ngọc mỗ nhận cam bái hạ phong là đúng." Tự cảm thấy võ kỹ không bằng người, không ngờ cũng không dám tự xưng là Tam gia nữa!

"Ha ha ha..." Lăng Kiếm bật cười lớn, "Tam gia nếu nghĩ vậy thì sai rồi."

"Sai?" Ngọc Mãn Thiên đột nhiên trợn mắt lên, ngẩng cao đầu nói: "Sai là thế nào? Chẳng lẽ công tử của các ngươi không thể dễ dàng chế thắng ba người. Hay là tiểu từ ngươi vừa rồi đã lừa ta. Tiểu tử, lão tử tuy rất thích ngươi, nhưng ngươi dám lừa lão tử, lão tử cũng sẽ xử ngươi!"

"Tam gia xin đừng giận. Điều ta nói tất nhiên là sự thật, có điều có một chút không khớp! Lăng Kiếm mỉm cười, nói: "Tam gia chắc không biết, vỗ công của ta và mấy vị huynh đệ đều là do tự tay công tử truyền thụ! Tam gia hiểu ý của ta chứ?"

Ngọc Mãn Thiên ngớ người ra, sau đó thì ha ha cười lớn, cười rất khoái chí, cơ hồ cả nước mắt cũng trào ra.

"Thì ra là như thế, ta đã nói mà." Ngọc tam gia cao hứng trách: "Lần trước đã gặp công tử của ngươi, tuy chỉ giao thủ mấy chiêu, những cũng có một chút liễu giải về hắn, công phu của hắn tuy rất khá, nhưng công lực thì chưa đạt tới tiên thiên chi cảnh, sao có thể lấy một địch ba mà dễ dàng đánh thắng mấy tên tiểu quỷ này, thì ra là như vậy. Ha ha, mẹ nó, hắn tự mình đối phó với đồ đệ của mình, tất cả võ công đều nắm rõ toàn bộ trong lòng, tất cả chiêu thức cũng thuộc nằm lòng, đương nhiên có thể thắng mà không tốn chút sức nào rồi! Huống chi, mấy tên tiểu tử này đối phó với sư phụ của mình, đương nhiên không thể dùng những sát chiêu đồng quy vu tận gì đó, như vậy thì khí thế sẽ yếu đi; không bại mới là chuyện lạ! Lão tử hiện tại đối với võ công của chúng cũng đã liễu giải không ít, tin rằng đối với bất kỳ ba người nào trong số chúng, tự nhiên có thể chiến thắng!

"Nếu tính như vậy, thực lực của công tử ngươi... ặc, chính là của cái tên tiểu tử áo trắng đó, đoán chừng trước mặt ta thì giảm đi ba thành! Giữa ta và hắn tối đa là ngang ngửa nhau, nếu hắn còn chưa đạt tới tiên thiên chi cảnh, người chiến thắng cuối cùng tất nhiên là Tam gia ta! Làm ta giật cả mình! Ha ha ha..." Tuy miệng thì than vãn, nhưng từ tràng cười này có thể nghe ra, trong lòng Ngọc tam gia kỳ thật là rất cao hứng, rất sướng khoái.

Ngọc Mãn Thiên dẫu sao cũng là một võ si, kết quả phân tích không sai một chút nào! Thậm chí căn cứ vào các phương diện để nói là giảm đi ba thành, cũng là một phán định thập phần chính xác. Nhưng điểm xuất phát của Ngọc Mãn Thên lại hơi sai lầm! Vì hắn luôn tin vào lời của Lăng Kiếm, thủy chung cho rằng Lăng Thiên chỉ có thể chiến thắng ba người liên thủ! Từ đó mà đoán ra thực lực của hắn.

Còn trên thực tế trong lời nói của Lăng Kiếm chỉ là nói ba người bọn Lăng Trì liên thủ thì Lăng Thiên có thể dễ dàng đánh bại, nhưng lại không có nói năm ngươi liên thủ thì thế nào! Mà trên thực tế, cho dù năm người bọn Lăng Trì liên thủ, Lăng Thiên vẫn có thể đánh bại.

Đương nhiên, đây vẫn là bởi vì Lăng Thiên gần đây đã thành công đột phá tầng thứ tám của Kinh Long thần công tới cửu trọng cảnh giới. Nếu không muốn thắng năm người liên thủ, cơ bản cũng rất khó khăn!

"Đã như vậy thì mau đi báo cho tên tiểu tử áo trắng đó đi, bảo hắn tranh thủ thời gian đến đánh với ta một trận! Đồ đệ như vậy, năng lực của sư phó có thể đoán được." Ngọc Mãn Thiên rất hứng trí nói, đầu óc thoáng đạt như hắn hoàn toàn không để chuyện vừa rồi vào trong lòng!

"Tuy là nói vậy, nhưng mà Tam gia..." Lăng Kiếm mặt bất đắc dĩ, nói: "...Nhưng điều kiện và công tử đã định thì không thể thay đổi, điểm này xin Tam gia lượng thứ cho."

"Hỗn đản!" Ngọc Mãn Thiên bắt đầu tức giận, "đây rõ ràng là chiếm tiện nghi của lão tử mà? Có mua rau thôi mà cũng mặc cả đi mặc cả lại, tên gia hỏa áo trắng đó không ngờ lại là một nhất khẩu giới! Lão tử không làm! Hơn nữa, vừa rồi lão tự bị... có thể nào thì hôm nay lão tử cũng không thể thắng được ba tên tiểu quỷ bên đó liên thủ! Nhưng vẫn muốn quá chiêu với tiểu tử áo trắng!"

Bán rau! Nhất khẩu giới!

Sáu người ở dưới cây đều dở khóc dở cười! Tư tưởng của vị Ngọc tam gia này cũng quá thiên mã hành không đó! Thực sự không biết là hắn làm thế nào lại nghĩ ra cách hình dung này!"

Người trên cây lại rơi vào trầm tư, nhân vật như thế này thật sự đáng để thâm giao!

"Ặc, Tam gia, công tử của ta không bảo là tam gia phải thắng trong một trận, hôm nay không được thì hôm sau cũng có thể mà." Lắng Kiếm chớp chớp mặt, rầm rì nói. Vào giây phút này, Lăng Kiếm đột nhiên cảm thấy rất đắc ý, bởi vì hắn cảm thấy mình bắt chước kiểu nói của Lăng Thiên, tựa hồ như đã có chút giống như thật. Đối với Lăng Kiếm trước giờ luôn lấy Lăng Thiên làm gương mà nói, không nghi ngờ gì nữa, đây là một chuyện rất đáng để cao hứng!

"Hả! Thế là ý gì? Nói thẳng ra đi, đừng có úp úp mở mở nữa!" Ngọc Mãn Thiên lập tức cảm thấy hồ nghi, hắn chỉ là đầu óc đơn giản chứ không phải là đồ ngốc, tựa hồ như ngửi thấy mùi của âm mưu gì đó. Lập tức trở nên cảnh giác.

"Hi hi hi." Lăng Kiếm học theo bộ dạng của Lăng Thiên cười mấy tiếng, nói: "Hôm nay không thể chiến thắng, vị tất ngày mai cũng không thể chiến thắng, nhất định sẽ có một ngày có thể chiến thắng! Hắc hắc."

Ngọc Mãn Thiên mắt lóe sáng: "Ý ngươi là gì?"

Lăng Kiếm mỉm cười, không ngờ lại là là một nụ cười có ý nghĩa rất sâu xa: "Tam gia yên tâm, chỉ cần Tam gia nguyện ý, tùy thời có thể đến đây, ta sẽ tùy thời an bài cho bọn họ cùng Tam gia đối luyện, cho tới một ngày, Tam gia có thể thắng ba người liên thủ! Nhưng vậy không chỉ làm thỏa mãn sự nhàm chàn của Tam gia, hơn nữa còn có thể nhanh chóng đề thăng võ kỹ của Tam gia, hơn nữa có công tử của ta ở phía trước đợi ngài, ha ha, chuyện lợi cả đôi ba đường, Tam gia sao lại không làm?"

Quyển 3

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện