Chương 220: Không thể tha thứ
Huống chi Diệp Bạch Phi lại chọn thời điểm mẫn cảm này chạy tới Thừa Thiên làm việc, sợ rằng trong đó có một cái âm mưu! Lăng Thiên như thế nào có thể không nghe không hỏi đến! Trước mắt đám người Lăng Kiếm đang vội vàng gia tăng tự thân thực lực để ứng phó đại biến ngày sau nên nếu phái những người khác đi, sợ rằng ngược lại đả thảo kinh xà. Hơn nữa thực lực của bọn họ đơn đả độc đấu cũng chưa chắc có thể ứng phó được với Diệp Bạch Phi, Lăng Thiên cũng không thể làm gì khác hơn là tự thân xuất mã.
Mặt trời rốt cục hoàn toàn biến mất, phía chân trời một điểm quang minh cuối cùng cũng đã bị hắc ám cắn nuốt, bóng đêm, rốt cục phủ xuống nhân gian !
Đột nhiên như cảm giác được cái gì, thân thể Lăng Thần đột nhiên căng thẳng, Lăng Thiên ngưng mắt nhìn lại, quả nhiên, trên con đường nhỏ u tĩnh vô thanh vô tức xuất hiện một đạo bạch ảnh, cả người như tuyết trắng nhưng bên hông lại có một sợi dây đỏ, không phải là Diệp Bạch Phi thì là người phương nào?
Xuất phát từ sự cẩn thận của một sát thủ, Diệp Bạch Phi thân pháp như điện, nhanh chóng chạy một vòng quanh sân tra xét kỹ một phen, rốt cục cũng không phát hiện ra gì dị thường, hắn lại nhảy lên nóc nhà đưa mắt chung quanh một phen. Lăng Thiên và Lăng Thần sớm đã che đậy khí tức tiết ra ngoài, giờ phút này lại càng cẩn thận ngừngô hấp.
Rốt cục, Diệp Bạch Phi thân thể như bay phi thân xuống, rơi vào trong viện nhưng không tiến vào bên trong phòng mà từ trong lòng lấy ra một vật đặt lên môi. Đột nhiên một trận âm thanh kỳ dị trầm thấp vang lên ô ô, tựa như tiếng gió đêm thu, ngay cả có người nghe được cũng chỉ biết đem thanh âm này coi như tiếng gió đêm mà không lưu ý đến. Tuy nhiên thanh âm này mặc dù thấp nhưng ngưng mà không tán, truyền đi xa xa. Giống như là đang truyền tin tức gì đi.
Chỉ một lúc sau, trong bóng đêm đã có bảy tám Hắc y nhân từ nhiều phương hướng chạy lại đây. Đám nhân ảnh màu đen này đều có thân pháp phiêu hốt, hành động khoái tật như điện, hiển nhiên đây đều là nhất lưu cao thủ!
Lăng Thiên và Lăng Thần trên cây đều lấy làm kinh hãi, Lăng Thiên mặc dù sớm đã đoán Diệp Bạch Phi không thể một thân một mình lẻn vào Thừa Thiên nhưng cũng không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy! Đây là dạng tổ chức gì mà lại có đông đúc nhất lưu hảo thủ như thế? Nhiều người như vậy vào Thừa Thiên nếu không có đại mưu đồ gì thì sao lại bỏ ra đại tiền vốn như vậy? Nghĩ tới đây, không khỏi càng dỏng lổ tai lên.
Sau một hồi công phu, toàn bộ những người này đã vào bên trong phòng.
"Lão Đại, vì sao đột nhiên lại gọi chúng ta đến đây? Không phải nói là chờ đợi thời cơ tốt nhất mới cùng hành động sao? Giờ phút này triệu tập ta tới, không sợ đả thảo kinh xà sao?" Một người giọng có chút âm nhu hỏi.
"Tình huống có điều biến hóa, hôm nay phát hiện ra một người hình như là cao thủ Đệ Nhất Lâu, võ công sâu không lường được, vô cùng có khả năng còn trên cả ta. Chỉ sợ so với Ngọc Mãn Thiên cũng không kém là mấy. Ta cùng với hắn ước định, tối nay canh ba ở khu rừng ngoài thành quyết chiến một hồi. Người này võ công cao cường, mà chúng ta tương lai sẽ cùng Đệ Nhất Lâu đánh một trận, bởi vậy, thừa dịp cơ hội tối nay đem người này trừ đi mới là thượng sách! Cho nên ta mới triệu tập các ngươi lại đây." Diệp Bạch Phi nói.
"Ồ? Tu vi người này dĩ nhiên lại như vậy? Dĩ nhiên võ công còn muốn cao hơn cả lão Đại. Không biết chi tiết như thế nào, tuổi tác ra sao?" Một thanh âm khác có chút kinh dị nói.
Diệp Bạch Phi ân một tiếng nhưng lại không nói gì. Mấy người kia nhất thời ríu ra ríu rít mà nghị luận. Xem ra trong lòng mấy người này võ công Diệp Bạch Phi đã đến trình độ đăng phong tạo cực, là thế gian tuyệt đỉnh cao thủ. Không nghĩ tới có người dĩ nhiên võ công còn cao hơn Diệp Bạch Phi nên nhất thời kinh ngạc không thôi. Có mấy người còn có chút không tin.
Lăng Thiên đang ngồi trên cây lại ngẩn ra. Người Đệ Nhất Lâu là người nào? Diệp Bạch Phi trong miệng nếu nói ra những lời này thì hẳn là không có sai. Mà võ công sàn sàn cỡ Diệp Bạch Phi thậm chí hơi cao hơn thì chỉ có Lăng Kiếm mà thôi! Chẳng lẽ hắn đã gặp gỡ Lăng Kiếm?
Nghĩ tới đây Lăng Thiên chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cổ lửa giận, nhưng mà là giận Lăng Kiếm. Hắn cùng với Ngọc Mãn Thiên giao thủ ngày ấy, đến nay nội thương vẫn chưa hoàn toàn phục hồi mà dĩ nhiên lại gây chuyện sanh sự. Dĩ nhiên lại lén ước định với Diệp Bạch Phi đánh một trận. Nếu khiến cho nội thương một lần nữa ác hóa thì không có hy vọng khỏi hẳn. Càng huống chi, xem bộ dáng Diệp Bạch Phi này thì rõ ràng là không tiếc hết thảy muốn hủy diệt Lăng Kiếm! Tình thế hung hiểm như thế, tiểu tử này làm sao lại dám xằng bậy như thế!
Đám ngươi Lăng Trì đã cùng Ngọc Mãn Thiên định ra chuyện giác đấu còn cần Lăng Kiếm đứng xem lược trận. Qua mỗi một trận đánh sẽ cần hắn chỉ điểm mà nay lại dĩ nhiên tại thời khắc mấu chốt này chạy đi quyết đấu với người khác!
Nếu Lăng Kiếm giờ phút này đứng trước mặt Lăng Thiên chỉ sợ cũng bị Lăng Thiên đang nổi giận hung hăng đánh cho một trận. Việc này quả thực là cực kỳ hồ đồ!
Lăng Thiên nguyên vốn chỉ muốn xem xét, thậm chí là điều tra một chút về ý đồ của Diệp Bạch Phi. Nguyên nhân vì hôm nay hắn đã bức độc cho Lăng Nhiên, công lực đã hao tổn rất nhiều nên thời khắc này thật sự không thích hợp để ra tay!
Về phương diện khác, Lăng Thiên đối với Diệp Bạch Phi trên thực tế là rất thưởng thức, từng nghĩ tới về khả năng đem nhân tài võ công không dưới Lăng Kiếm này thu về dưới trướng mình, cho nên Lăng Thiên hôm nay đến, bổn ý không định động thủ.
Nhưng lúc này đột nhiên được biết những người này lập tức muốn đi phục kích Lăng Kiếm, Lăng Thiên há có thể dễ dàng tha thứ? Đã tới lúc này, tên đã lên cung há có thể không phát!
Nhìn Lăng Thần đánh mắt một cái, Lăng Thần hiểu ý, hai người đồng thời đeo hai cái khăn che mặt màu đen. Lăng Thiên đã chuẩn hạ sát thủ ! Nếu Lăng Kiếm thân không bị thương thì Lăng Thiên rất có thể âm thầm đi theo những người này, như đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau, đem tám người này nhất cử tiêu diệt! Nhưng bây giờ Lăng Thiên cũng không thể làm như vậy. Thậm chí không thể để cho Lăng Kiếm mạo hiểm ra tay! Vạn nhất thật sự làm nội thương nặng thêm thì hoàn toàn không xong !
Cho nên Lăng Thiên chỉ có thể lựa chọn ở chỗ này đem mấy người này giải quyết một chút. Mặc dù lúc này nội lực của hắn mới chỉ khôi phục được sáu thành công lực nhưng có Lăng Thần tương trợ, Lăng Thiên cảm giác được nếu không thể đem mấy người này giải quyết hết thì ít ra cũng có thể bức lui bọn họ, bỏ đi kế hoạch tối nay!
Cửa phòng đã mở ra, kể cả Diệp Bạch Phi ở bên trong và tám người vừa đi ra, hiển nhiên là muốn sớm đi tới khu rừng quyết đấu, chọn địa hình phù hợp mà chuẩn bị phục kích.
"Kiếm đoạn phong vân, Kim Diệp Bạch Phi cực kỳ vô sỉ, hèn hạ hạ lưu!" Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, tám người đồng thời ngừng cước bộ quay đầu nhìn lại, trường kiếm đồng thời ra khỏi vỏ.
"Là ngươi!" Diệp Bạch Phi đồng tử co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác! Hắn liếc mắt một cái nhận ra nam tử che mặt trước mặt này chính là người ngày đó một kiếm cắt đứt dây lưng của hắn. Mối đại nhục này quyết không dưới chuyện bại trận dưới tay Ngọc Mãn Thiên, Diệp Bạch Phi như thế nào có thể quên! Nhưng trong lòng cũng âm thầm sợ hãi, người này võ công sâu không lường được, chính mình lấy lực một người tuyệt đối không là đối thủ, kế sách trước mắt tựa hồ chỉ có…
"Diệp Bạch Phi, nguyên là ta đã nhìn sai ngươi. Nguyên lai ngươi là kẻ tiểu nhân hèn hạ như vậy! Người trước tiên ước định quyết chiến một chọi một sau đó lại mai phục đại lượng nhân thủ để ám toán! Chẳng lẽ kim Diệp Bạch Phi đại danh đầu này lại là người như vậy" Lăng Thiên không lưu tình châm chọc nói.
Diệp Bạch Phi lạnh lùng hừ một tiếng nói:" Các hạ nói sai rồi, Kim Diệp Bạch Phi cho tới bây giờ không phải là hiệp khách quang minh lỗi lạc, ta chỉ là một sát thủ nhận tiền tài mà giúp người tiêu tai mà thôi, không thèm quản đến giang hồ quy củ chó má gì đó! Thắng làm vua, thua làm giặc, không cần giảng nhiều đạo lý đến vậy?"
Lăng Thiên hừ một tiếng, lý luận này hắn cũng thường nói, thậm chí là ảnh hưởng đến Lăng Kiếm. Không nghĩ tới kẻ trước mặt này cũng nghĩ như vậy. Bất quá thủ đoạn đồng dạng nhưng nếu sử dụng trên người của Lăng Thiên thì Lăng Thiên lại cảm giác được không đúng! Sâu trong xương tủy, Lăng Thiên chính là một người cực kỳ bảo hộ người nhà, không được phép để cho người nhà và huynh đệ bị thương tổn.
Không biết đây có phải là chuyện "chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn " trong truyền thuyết hay không?!
"Hãy bớt sàm ngôn đi, Diệp Bạch Phi ngươi là một kẻ hèn hạ tiểu nhân, nay đương tràng bị bổn công tử chứng kiến, không thể nhìn ngươi gây tai họa cho người tốt!"
Diệp Bạch Phi lạnh lùng cười:" Các hạ võ công mặc dù cao nhưng lại thiếu lịch duyệt giang hồ, ngươi đã để lộ hành tung, bây giờ có muốn thoát ra cũng đã chậm. Mọi người cẩn thận, người này võ công tuyệt đỉnh, cần toàn lực ra tay mười hai thành công lực!"
Lăng Thiên cười một tiếng:" Chính là một đám si mị võng lượng, tiếp chiêu đi!" Đang muốn ra tay thì bên người có một trận gió thơm mát thoảng qua, Lăng Thần rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, vẽ ra một đạo ánh sáng bắt mắt dĩ nhiên trước vọt tới!
Lăng Thiên không khỏi sửng sốt, lập tức trong lòng liền rõ ràng ý tứ của nàng, trong lòng không khỏi nổi lên một cổ nhu ý.
Lăng Thần hiển nhiên biết, Lăng Thiên tại hoàng cung vì Lăng Nhiên bức độc đã hao tổn phân nửa nội lực, bây giờ chắc là còn chưa hoàn toàn phục hồi! Đau lòng vì người trong lòng, Lăng Thần sao để người còn chưa phục hồi ra tay nên liền gia nhập chiến đấu trước? Chỉ cần chính mình giết chết hoặc đả thương nặng mấy tên, làm suy yếu thực lực của đối phương mà giảm bớt gánh nặng cho Lăng Thiên! Cho nên từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên Lăng Thần đã động sát khí!
Lăng Thần mặc dù vì tu luyện Huyền băng thần công nên ngoại mạo lúc nào cũng giống như ngạo sương hàn mai nhưng trong lòng thực sự là không hiếu chiến. Nhưng hôm nay vì người mình yêu nhất mà liền xông ra! Hơn nữa lại chọn ngay nhân vật thủ lĩnh là Diệp Bạch Phi làm đối thủ!
Diệp Bạch Phi tuyệt không nghĩ tới, bạch y nữ tử che mặt này võ công so với mình cũng chỉ có hơn chớ không kém, trong nháy mắt công phu đã đánh tới trước người. Đoản kiếm trong tay phát ra một đạo quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng trong nháy mắt đã bao vây lấy hắn. Thế công sắc bén, chiêu thức thần diệu, đúng là bình sinh khó thấy
Quyển 3