Chương 307: Tâm sự vi diệu
Loại phương pháp chữa thương này tiêu hao cực nhiều nội lực. Lúc nội lực trong cơ thể nén lại thành hình xoáy ốc, tuy rằng uy lực bội tăng nhưng cũng tiêu hao nhiều hơn gấp bội. Mà Lăng Thiên còn muốn không chế khí châm sắc bén vô bì không ngừng chữa trị kinh mạch của Thủy Thiên Nhu. Sau đó lại rút ra một cỗ để tiến hành vận dụng một lần nữa, như vậy cần phải năng lực khống chế cực kỳ đỉnh cao mới làm được. Huống chi Lăng Thiên lại lần lượt phân ra năm cỗ nội lực, chuyện này một khi truyền ra ngoài, e rằng cả võ lâm sẽ phải vì nó mà chấn kinh.
Cho dù người áo xanh võ công khủng bố tới cực điểm cũng chưa chắc đã có thể làm được loại thần kỹ này.
Mà Kinh Long thần công của Lăng Thiên chính là lợi dụng đặc tính đa biến của Kinh Long, có thể thiên biến vạn hóa, hơn nữa tiên thiên chân khí trong cơ thể hắn ngay từ nhỏ đã tinh thuần tới cực điểm, gần đây công lực lại có đột phá lớn, mới có thể miễng cưỡng khống chế đạt tới hiệu quả này. Song công lực và tâm lực mà Lăng Thiên đã tiêu hao thực sự vô cùng kinh người, cho dù với năng lực hùng hậu và ý chí siêu cường của hắn nkiên cường chống đỡ thì vị tất đã có thể ứng phó tiếp được. Nhưng nếu muốn tiếp tục trị liệu cho Thủy Thiên Nhu thêm một bước nữa thì thực sự là không thể. Bởi vì nếu muốn Thủy Thiên Nhu không chết, thủy chung vẫn phải kích hoạt ý chí cầu sinh của nàng ta, những gì Lăng Thiên có thể làm thì hắn đã làm hết rồi.
Thủy Thiên Nhu ôi một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại, ngỡ ngàng mở to mắt, nàng vô cùng kinh ngạc vì bản thân không ngờ lại chưa chết, nhưng dẫu sao đi nữa nàng cũng là truyền nhân đương đại của Thiên Phong chi Thủy, tuy gặp nhiều đả kích, nhưng vẫn còn tâm chí kiên định, nàng chớp mắt hai cái mới nhận ra thiếu niên ở trước mặt mình không ngờ lại là Lăng Thiên, chỉ thấy vẻ mặt hắn trầm trọng, trên đầu đẫm mồ hôi, ngực không ngừng phập phồng, hiểu nhiên là đã mệt mỏi tới cực điểm. Thấy vậy, Thủy Thiên Nhu không ngờ lại cảm thấy đau lòng.
Nhưng phút chốc nghĩ tới những nỗi nhục nhã mà Lăng Thiên đã gây ra cho mình, và phương pháp xử trí không chút lưu tình, ánh mắt băng lãnh vô tình, ngữ khí tàn khốc đó, nàng trong lòng không nén được mà lại bừng bừng tức giận, hận ý và cảm giác muốn báo thù lại cứ lũ lượt tràn lên.
Tiếp theo cảm thấy có một cỗ nội lực ôn hòa, mang theo sinh cơ hừng hực đang đi xuyên qua cơ thể của mình, khiến cho nội lực của mình cũng tự động vận hành theo, nàng đột nhiên hiểu ra, chính là cỗ nội lực tinh thuần tới cực điểm này đã làm mình tỉnh lại. Thì ra vừa rồi là Lăng Thiên đã cứu mình.
Oan gia!
Nghĩ thông suốt điểm này, Thủy Thiên Nhu trong lòng không những không cảm kích, như vậy còn cảm thấy vô cùng phẫn uất. Ngươi đã muốn khiến cho ta phải chịu đựng loại đãi ngộ tàn khốc đó, đã tuyệt tình như vậy với ta, vậy ngươi còn cứu ta làm gì? Vì sao không để ta chết đi, để cho ta được ra đi thanh thản?
Thủy Thiên Nhu nghĩ tới đây liền dùng sức giãy ra khỏi ngực hắn. Nhưng lập tức thay đổi ý nghĩ, đột nhiên trong lòng dâng lên một ý nghĩ cực kỳ ác độc. Hắn hiện tại đang liệu thương cho mình, nội lực vận hành đang ở lúc khẩn cấp nhất, và cũng chính là lúc phòng vệ của bản thân hắn yếu ớt nhất. Nếu mình đột nhiên đề khởi nội lực tàn dư đánh trả một kích. Tất sẽ có thể đồng quy vu tận cùng hắn. Lưu lại người này thực sự là tăng thêm một đại địch cho Thiên Phong. Mình với thiên phú cực cao, tự do chăm chỉ luyện tập, lại có nhiều danh sự chỉ đạo, trong gia tộc lại cùng cấp nhiều linh dược bổ trợ, nhờ thế mà năm nay mới vừa bước vào được tiên thiên chi cảnh, nhưng Lăng Thiên không ngờ lại đem tiên thiên công lực tu luyện tới trình độ gần như là đỉnh phong rồi.
Ý niệm này vừa nảy sinh trong đầu ngay lập tức lại bị Thủy Thiên Nhu phủ quyết. Phì phì phì, người ta cứu mạng mình, hơn nữa còn cứu hai lần, bất kể là xuất phát từ mục đích gì, rốt cuộc vẫn là ơn cứu mạng. Không muốn báo ơn thì thôi đi, không ngờ còn định lấy oán báo ơn, vậy thì mình có còn được coi là con người không? Cho dù là đứng trên lập trường đối địch, cũng có sự tồn tại của ân tình. Còn nói tới việc hắn nhục mạ mình, nếu mình không có mưu đồ với Lăng gia, không muốn đuổi tận giết tuyệt thì sao lại kết đại cừu như vậy?
Nghĩ tới đây, Thủy Thiên Nhu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cúi đầu xuống, vừa hay nhìn thấy một tay của Lăng Thiên đã đút vào trong áo của mình, đang đặt lên da thịt chỗ đan điền. Thể nội cảm giác được tiên thiên nội lực tinh thuần đang cuồn cuộn không ngừng truyền vào. Sắc mặt của Lăng Thiên càng lúc càng tái nhợt, trong lòng nàng không khỏi vừa vô cùng xấu hổ lại vừa đau lòng.
Hắn... mệt lắm ư? Vì một cừu địch mà sao phải khổ đến mức này?
Nam nhân này! Lúc hắn chữa thương đã nhìn thấy thân thể mỹ diệu của mình rồi, cũng đã sờ vào chỗ trong trắng trinh khiết nhất của mình. Tuy rằng đó là là vì chữa thương, nhưng hôm nay, đan điền hạ thể lại bị một tay của hắn đè lên, đây chính là chỗ yếu mệnh, không ngờ lại vì liệu thương cho mình mà...
Trong vòng ba ngày, hắn không ngờ lại cứu mạng mình tới hai lần.
Vào thời này thứ mà nữ nhân quý trọng nhất chính là trinh tiết. Đó là nơi quý giá nhất... không! Phải nói là nơi thiêng liêng nhất, cơ hồ đã bị nam nhân này nhìn thấy rồi, mà lại còn sờ nữa. Tuy đó là vì liệu thương, nhưng hắn dù sao cũng đã thấy rồi, sờ rồi. Hơn nữa, hắn còn là đối tượng mà mình yêu mến, nhưng hắn cùng gia tộc của mình lại ở thế đối địch, cơ hồ không thể hóa giải. Mình sở dĩ tới đây, vốn chính là gánh vách sứ mệnh của gia tộc, giết chết hắn, mưu hại phụ thân của hắn.
Nhưng mình nên làm gì bây giờ? Là một nữ nhân, đã bị một nam nhân nhìn hết cả thân thể, sau đó lại có tiếp xúc thân mật như vậy, chẳng lẽ mình còn có thể gửi thân nơi người khác nữa sao. Đừng nói là nam nhân khác có bằng lòng hay không, bản thân mình nhất quyết không chịu.
Thủy Thiên Nhu cảm xúc cuồn cuộn, trong đầu ngổn ngang trăm ý nghĩ, ngay cả bản thân mình cũng không biết mình đang nghĩ gì, rốt cuộc là phải làm sao đây? Nàng chỉ cảm thấy các ý nghĩ trong đầu cứ thế đan xen nhau. Lần đầu tiên trong đời, Thủy Thiên Nhu nghĩ tới vấn đề này: Bản thân mình rốt cuộc nên làm thế nào? Rốt cuộc là làm gì mới đúng đây?
Có được hơn chục năm hun đúc của gia tộc, từ nhỏ đã không ngừng tự nói với mình rằng trái tim của mình vĩnh viễn đều phải trung thành với gia tộc. Tất cả những gì mình làm hôm nay đều là vì gia tộc ngày mai. Thủy Thiên Nhu chưa bao giờ nghĩ tới việc làm một người con gái bình thường, nghĩ về chốn gửi gắm mai này của mình rốt cuộc là ở đâu? Nhưng từ lúc mình gặp Lăng Thiên, ý nghĩ này càng lúc càng trở nên mãnh liệt! Thậm chí quan niệm chưa bao giờ dao động đối với gia tộc cũng bắt đầu mẫu thuẫn kịch liệt. Đúng vậy, nói tới cùng, mình thủy chung chỉ là thân nữ nhi mà thôi, có cần phải hi sinh vì gia tộc nhiều như vậy không. Không những hi sinh sinh mệnh của mình, hi sinh thanh xuân của mình, thậm chí ngay cả cảm tình của mình, ái tình của mình, hơn nữa cả người mà mình yêu cũng phải tùy thời mà hi sinh sao?
Mình hi sinh thì cũng thôi đì, nhưng những người khác, bọn họ hà cớ gì mà cũng phải hi sinh?
Thủy Thiên Nhu đã rơi vào một mê võng cực lớn.
Nàng thậm chí còn không phát hiện ra rằng không biết từ lúc nào, Lăng Thiên đã cảm ứng được rằng nàng đã có chuyển biếntốt và đã tỉnh lại, hắn nhanh chóng thu lại nội lực của mình và bắt đầu tự điều tức. Nàng cũng không phát hiện ra rằng, trong bất tri bất giác, thân thể của mình không ngờ lại khôi phục lại năng lực hành động như cũ, cũng khôi phục lại được sinh mệnh hoạt lực, mà sâu trong thâm tâm, cũng đã nổi lên hi vọng và sự trông mong.
Chẳng lẽ Lăng gia thực sự vĩnh viễn không thể hòa giải với gia tộc của mình sao? Nhất định phải không chết không ngừng với chàng thanh niên tuấn kiệt đương thế này sao? Nhưng mâu thuẫn giữa song phương thực sự khó có thể hòa giải. Vì sao lại như vậy, rốt cuộc là làm thế nào mới có thể hóa giải khốn cục này đây.
Nàng cứ thể nhíu mày, lặng lẽ trầm tư, một câu cũng không nói. Thần sắc trên mặt lại biến hóa không ngừng, khi thì tức giận, khi thì bàng hoàng thất thố, khi thì tàn nhẫn quyết liệt, khi thì cường liệt bất cam, khi thì xấu hổ, khi thì lại nở một nụ cười ngọt ngào, sắc mặt trong nháy mắt biến chuyển cả vạn vẻ, nhưng cho dù là vậy, phong tư của tuyệt phẩm mỹ nữ lại lộ ra
Lăng Thiên hoàn tất điều tức, chăm chú nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Thủy Thiên Nhu, cùng với các loại trạng thái xinh đẹp của mỹ nhân này. Mặt nạ da người từ lúc Thủy Thiên Nhu rời khỏi Thừa Thiên đã được lấy xuống. Tuy rằng đã nhìn thấy nhiều, nhưng hôm nay Lăng Thiên mới là lần đầu tiên ngắm nhìn kỹ càng.
Vẻ mỹ lệ của Thủy Thiên Nhu mang theo vẻ quật cường, tự tin, thậm chí còn có một vẻ kiên cường và quyết đoán mà nữ nhân khác không có. Tựa như một đóa hoa hồng kiều diễm nhưng quanh mình đầy gai sắc vậy. Cho dù là giận dữ hay là ưu nhã, ngay cả khi mặt đầy hận sắc cũng vẫn động lòng người như thường.
Nếu chỉ luận về dung mạo, vẻ mỹ lệ của Thủy Thiên Nhu không kém bất kỳ ai trong ba nàng Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan, Tiêu Nhạn Tuyết. Lăng Thiên thở dài trong lòng, đúng là một hồng nhan hại nước hại dân.
"Khụ khụ, Thủy cô nương, ngươi dậy rồi sao?" Thủy Thiên Nhu không biết đã nghĩ tới đâu, trong lòng vốn đã linh quang chợt lóe, tự mình tìm được biện pháp giải quyết tốt nhất, trên mặt cũng đã ửng đỏ trông rất kiều diễm, nhưng lại bị giọng nói đáng ghét này làm giật mình, cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng. Linh quang chợt lóe vừa rồi đã bay xa ra ngoài chín tầng mây, nhất thời có chút tức giận.
Vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt tuấn lãng nhưng đầy vẻ bỡn cợt đang đối diện với mình, còn đôi mắt hắn thì dang không ngừng tuần tra khắp mắt mình.
Thủy Thiên Nhu nhất thời sắc mặt lại trở nên băng lãnh, hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên. Lăng Thiên bất kể là trong lòng ta nghĩ gì, sau này sẽ lựa chọn như thế nào, thế nhưng Thủy Thiên Nhu ta tuyệt đối sẽ không khuất phục trước ngươi đâu.
"Ây! Thủy cô nương, thời gian cấp bách, xin thứ cho bản công tử đã quấy rầy mộng đẹp của Thủy cô nương." Lăng Thiên nói: "Có điều hiện tại vẫn còn sớm, đợi buổi tối khi bầu trời đen kịt cô nương lại tiếp tục chuyến du hành trong giấc mộng chưa kết thúc vừa rồi nhé!"
"Không cần ngươi quan tâm!" Thủy Thiên Nhu trong lòng tức giận. Mỗi câu nói của tên gia hỏa này ngoại trừ mắng người ra thì cũng bỡn cợt người khác, không bao giờ nói được một câu tử thế nào cả! Nhưng Thủy Thiên Nhu và Lăng Thiên chưa ý thức được rằng, câu nói "không cần ngươi quan tâm" thực sự không nên nói ra khi hai bên ở trong thế đối địch, mà đó là câu nói của một đôi tình lữ. Thủy Thiên Nhu là vô ý, còn Lăng Thiên thì trong lòng cũng đang nóng như có lửa đốt.
"Ừ ừ, ta quan tâm đến giấc mơ của Thủy cô nương làm gì." Lăng Thiên cười cười: "Có điều, chuyện mà Thủy cô nương đã đáp ứng tại hạ còn chưa thực hiện, Lăng Thiên hiện tại là phi thường sốt ruột. Gia phụ nguy tại sớm chiều, thực sự là không có nhiều thời gian rảnh để chờ đợi thêm nữa.
Quyển 4