Chương 334: Bốn bề thọ địch
Dường như cùng lúc đó, một tiếng nổ vang trời từ phương hướng của hoàng cung truyền đến, sau đó là từng cột khói đen bốc lên cao.
"Ha ha... Thống khoái!" Một âm thanh sẵng giọng vang lên, tiếp theo là một thiếu niên bận áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi xuất hiện bên cạnh Lăng Lôi! Đồng thời 'phốc phốc phốc' ba tiếng vang lên, ba vật gì đó rơi xuống trước cửa lớn của Lăng Phủ. Một mùi máu tanh tràn ngập không gian, khi mọi người chăm chú nhìn kỹ thì mới thấy đó là ba đầu người bị quăng tại đó, đôi mắt trợn tròn như không cam lòng.
Dương Không Quần cảm thấy trước mặt tối sầm, trong lòng đau đớn như muốn phun máu ra, thân thể lảo đảo muốn ngã. Đôi mắt Dương Lôi bên cạnh đôi mắt biến thành màu đỏ, hét lớn một tiếng: "Giết! Giết chết hết bọn chúng cho ta!"
Ba đầu người này chính là con trai và hai đứa cháu còn sót lại của Dương Không Quần. Không một ai chạy thoát, đều bị chặt đầu mang đến nơi này.
"Điện ca à Điện ca. Hai người chúng ta liên thủ vậy mà lại về trễ một bước như vậy!" Hai thiếu niên sóng vai nhau đi đến, một người trong đó giơ tay quăng một vật về phía long liễn, tên hộ vệ bên cạnh long liễn thấy vậy liền vội vàng tiến lên ngăn cản lại không cho nó tiếp cận long liễn chút nào.
Đôi mắt của Long Tường khi nhìn thấy vật đó liền trợn tròn, cơ thể run rẩy không ngừng. Đây là một cái đầu người với mái tóc tán loạn, đôi mắt trợn tròn tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Long Tường, dĩ nhiên là đầu của hoàng hậu Dương Tuyết. Long Tường cảm thấy trước mặt tối sầm, một tia máu chậm rãi xuất hiện bên khóe miệng.
"Ha ha. Hoàng đế bệ hạ cảm thấy quen mắt không?" Thiếu niên kia cười lớn: "Thật sự là một tuyệt đại mỹ nhân à. Ngay cả đã chết rồi mà phong vận vẫn mê người như vậy. Suýt chút nữa ta không đành lòng xuống tay rồi. À, ở đây còn hai cái nữa..." Vừa dứt lời liền vung tay lên ném qua hai đầu người nữa, khi mọi người nhìn thấy liền phát hiện đó là đương kim thái tử và đệ đệ của hắn.
Ngay khi Long Tường cùng Dương Không Quần kéo quân đi xét nhà diệt Lăng Gia thì Lăng Gia lại đi 'tiên hạ thủ vi cường', tiến thẳng vào đại bản doanh của hoàng cung và Dương Gia, ngay cả hoàng hậu và thái tử cũng bị chém đầu mang thủ cấp đến trước mặt tam quân. Đây là một thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng.
Đến hiện tại Lăng Gia vẫn không có một người đứng ra nói chuyện chút nào mà lại lấy thái độ cực đoan này biểu thị sự quyết tâm của mình.
Ngươi chết ta sống. Không có bất kỳ một đường nào khác cả.
Đây chính là thiết huyết thủ đoạn của Lăng Gia hoặc phải nói là thiết huyết thủ đoạn của Lăng Thiên thủ hạ của hắn.
Một vạn người đều lộ ra ánh mắt sợ hãi, thủ đoạn tàn khốc của Lăng Gia đã khiến cho tâm linh bọn họ rung động không ngừng. Ngay khi mọi người nghĩ đến hoàng cung được đề phòng sâm nghiêm mà đối phương lại có thể dễ dàng đắc thủ như vậy thì bọn mình trước mắt là gì của đối phương? Mọi người nhớ đến ngày trước Lăng Thiên hoành không xuất hiện, thủ đoạn giết người tàn nhẫn vô cùng, cảnh tượng máu tanh trước mắt cũng chính là thủ đoạn làm việc của Lăng Thiên khiến cho mọi người sợ hãi vô cùng. Tất cả đều có một ý nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ sát tinh này còn chưa đi sao? Vì cứu phụ thân chỉ là một tin đồn bên ngoài ư? Một sự ngụy trang? Thật ra vẫn còn đang ở Thừa Thiên chủ trì đại cục? Như vậy thì nguy hiểm quá rồi?"
Tiếng bước chân hùng tráng mà chỉnh tề từ phía xa vang lên, âm thanh hò hét vang lên không ngừng. Những căn phòng xung quanh đều bị đánh sập tường, từng mũi tên lạnh lùng trong đống đổ nát nhắm thẳng vào mọi người. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt thôi mọi người đã bị vây quanh không còn đường thoát. Trên đỉnh phòng xuất hiện rất nhiều cung tiễn thủ, bên cạnh họ còn có một binh lính cầm tấm chắn phòng ngự cho cả hai. Tất cả chỉ nhìn thấy từng mũi tên lạnh đang nhắm thẳng vào cấm vệ ở giữa ngã tư đường.
Xung quanh xuất hiện rất nhiều nhân mã, mỗi một người đều cầm đao kiếm trong tay với một ánh mắt tự tin vô cùng. Trầm Như Hổ ngồi trên ngựa nhìn lại thì phát hiện không dưới hai ba vạn người mặc quần áo khác màu đang chặn tất cả các con đường có thể thoát thân của họ. Trong lúc nhất thời ở quanh đây chỉ còn ánh đao lóe sáng chiếu thẳng vào mắt của mọi người.
Xa xa hai gã đại hán cao lớn cứ như vậy mà tiến lên như không để một vạn Cấm Vệ Quân vào trong mắt. Lăng Lôi Lăng Điện nhìn nhau mỉm cười, tất cả đều có một ý nghĩ trong lòng: 'Lăng Tam và Lý Lâm lúc đầu bị công tử lệnh cho bọn họ nắm giữ Cuồng Phong Bang bọn họ còn tưởng công tử trục xuất ra ngoài khiến cho cả hai khóc lóc một trận, khàn giọng yêu cầu công tử thu hồi mệnh lệnh, dập đầu xuống đất phát ra âm thanh liên tục. Nhưng chỉ mới mấy năm thôi mà bọn họ đã có được khí phách hào hùng như vậy. Chỉ với phần khí độ như vậy không thể so sánh như năm đó được nữa'.
Từ phía nam có một đội ngũ nhân mã mạnh mẽ chạy đến, cầm đầu là một người đen từ đầu đến chân như một cục than, chỉ có đôi mắt mơ hồ nhìn thấy một chút gì đó trắng trắng trong đó. Đây chính là Lăng Ngũ được Lăng Thiên hạ lệnh phụ trách binh xưởng, từ xa xa hắn đã ho lớn: "Mọi người hợp lực giết tên hoàng đế ngu ngốc chỉ biết nghe lời nị hại trung lương này đi!"
Mấy ngàn nhân mã cùng hô lớn: "Giết con chó hoàng đế này..." Âm thanh vang vọng ra ngoài thật xa, chỉ trong nháy mắt thôi hơn mười vạn người ở khắp bốn ngươi tám hướng đều hô to: "Giết con chó hoàng đế này..."
Sắc mặt của Long Tường trắng bệch, ánh mắt nhìn Dương Không Quần và Trầm Như Hổ mang theo một sự mờ mịt không biết phải làm như thế nào cả. Hai người Dương Trầm cũng giống nhau, tuy trên mặt vẫn duy trì sự trấn định nhưng mà vẻ tái nhợt đã bán đứng bản thân họ.
Không một ai ngờ rằng thực lực của Lăng Gia, hoặc phải nói là của Lăng Thiên tại Thừa Thiên lại đạt đến trình độ mạnh mẽ như vậy. Mặc dù trong lòng mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý rồi, biết rằng Lăng Thiên sẽ không thúc thủ chịu trói và cũng biết Lăng Gia tại mấy chục năm gần đây luôn âm thầm phát triển thế lực nên không thể khinh thường được. Nhưng ai lại ngờ rằng thực lực của Lăng Gia mạnh đến nỗi chỉ cần hô một tiếng là có thể thay đổi tất cả thế cục.
Đám binh sĩ Cấm Vệ Quân ngươi nhìn ta ta nhìn sang ngươi, không biết là do cố ý hay do vô tình mà tay cầm kiếm được hạ xuống rất thấp. Tất cả không dám thở mạnh chứ đừng nói chi là cử động. Vạn nhất bị mấy cung thủ kia chỉ vì phát hiện bản thân mình đánh rắm khiến cho mông run rẩy nhè nhẹ thôi mà bắn thẳng tên vào thì phải làm sao? Thưởng sao? Công lao chưa chắc là của mình nhưng mạng nhỏ là của mình đó.
"Mặc dù Thừa Thiên là một quốc gia không dính dáng gì đến lão phu nhưng Long Tường ngươi ngu ngốc tàn sát công thần khiến cho lão phu oán giận không thôi. Thật sự là rất ghê tởm. Lão phu Nam Cung Thế Gia Nam Cung Thiên Long trịnh trọng tuyên bố Nam Cung Thế Gia và Lăng Gia trọn đời hữu hảo. Dù cho chuyện hôm nay khiến cho Nam Cung Thế Gia tan chảy như nước đá, cơ nghiệp mấy trăm năm bị hủy thì lão phu cũng không đổi ý!" Một đám người tách ra nhường đường cho Nam Cung Thiên Long và Nam Cung Thiên Hổ mang theo mấy trăm lính tinh nhuệ tiếng vào trong. Khi đi đến trước cổng Lăng Phủ thì mỗi một người đều mang vẻ mặt tức giận vô cùng.
Lăng Lôi hướng về Lăng Điện nhún nhún vai, Lăng Điện lại nhìn Lăng Lôi chớp chớp mắt, trong lòng cả hai không ngừng cười lạnh: "Chậm. Nam Cung Thiên Long có ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi à? Thật sự là đáng tiếc, ngươi đến quá chậm!"
Nếu trước khi năm người Lăng Tam, Lăng Ngũ, Lý Lâm đến mà ở đây chỉ có mình Ngọc MãnNgọc Tam Gia đứng ở trước cửa ngăn cản, Nam Cung Thế Gia bước ra thì vô luận lúc đầu Lăng Thiên kết giao với Nam Cung Thế Gia có bất kỳ dụng ý nào đi nữa thì trong ngày hôm nay Nam Cung Thế Gia chắc chắc sẽ được Lăng Thiên kính trọng vài phần, trở thành minh hữu chính thức của Lăng Thiên.
Nhưng mà chỉ chậm một bước thôi, hành động 'đưa than sửa ấm trong ngày tuyết rơi' lại trở thành 'thêu hoa trên gấm', thậm chí trở thành ăn theo nữa. Nam Cung Thế Gia vĩnh viễn đã mất đi cơ hội tuyệt vời này.
Bây giờ Nam Cung Thế Gia bước ra chẳng có chút hiệu quả nào cả. Tất cả đã biết rõ chân diện mục rồi, nga cả Lăng Lôi, Lăng Điện cũng có thể nhìn thấu cách làm của hắn chứ nói chi là Lăng Thiên?
Việc đã đến nước này, dưới thanh thế to lớn của Lăng Gia tạo ra và dưới đội binh mã mạnh mẽ khắp bốn phương tám hướng vọt đến khiến cho chiến ý của một vạn năm trăm ngàn Cấm Vệ Quân sớm tan thành mây khói. Mỗi một người đều run rẩy thân thể, ngay cả dũng khí giơ cao bàn tay nắm binh khí trong tay cũng không còn nữa. Căn bản chính là một đám dê chò làm thịt mà thôi.
Người của Dương Gia cũng chỉ còn Dương Không Quần cố gắng trấn định bản thân, mà ba ngàn Thiên Đao Thần Binh có tố chất hơn người vẫn bảo trì sắc mặt không thay đổi nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập tuyệt vọng. Về phần những người khác thì vẻ mặt xám như tro, thậm chí còn có người không đứng nỗi phải nằm bệt trên mặt đất, tay chân co quắp, miệng xùi bọt mép không ngừng!
Đột nhiên trong Lăng Phủ truyền đến một câu nói thật lớn: "Thần cô nương đến!"
Mọi người đều nhìn lại hướng này, ánh mắt những binh lính của Lăng Gia tràn ngập cung kính. Long Tường vốn đang rối tinh rối mù nhưng khi nghe vậy cũng ngẩn cả người ra: "Thần cô nương? Lăng Phủ khi nào có Thần cô nương? Chẳng lẽ là..."
Bốn mươi đại hán có thân hình mạnh mẽ tách ra hai bên cung kính đứng đó. Mỗi một người đều thần ngưng khí túc, cước bộ nhẹ nhàng. Hiển nhiên đều có thực lực hơn người.
Ngay sau đó một loạt tiếng bước chân vang lên, đoàn người bao vây một nữ tử bận đồ trắng đi ra ngoài như chúng tinh ủng nguyệt.
Hộ tống xuất môn có Tần đại tiên sinh, Mạnh Ly Ca và mấy tên quản sự không biếtphối hợp với hai mươi Thiết Huyết Vệ Sĩ. Mỗi một người đều không phải là phàm phu tục tử nhưng không biết tại sao ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nữ tử bận đồ trắng kia, một nữ tử có làn da trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh như băng.
Tất cả những điều này rất tự nhiên. Mọi người đều không hẹn mà cùng nhận định rằng tuyệt sắc giai nhân kia chính là trung tâm tại đây.
Người phụ nữ Lăng Thiên thừa nhận đầu tiên - Lăng Thần!
Lăng Thần với một gương mặt lạnh nhạt chầm chậm đi ra khỏi đại môn như trong Thừa Thiên thành này đột nhiên xuất hiện một đóa Tuyết Liên Hoa xinh đẹp cực kỳ. Thánh khiết, cao quý, không thể khinh nhờn. Phảng phất như chỉ đứng ở xa liếc nhìn thôi cũng khiến cho bản thân mình tự ti mình là một phàm phu tục tử.
Quyển 4