Chương 337: Dương gia bị diệt

Đảo mắt đã thấy thêm bảy người của Nam Cung Thế Gia ngã lên vũng máu, địch nhân ở bốn phía giơ đao lên chém xuống khiến cho thi thể bị vỡ nát. Cho dù Ngọc Mãn Thiên đang đứng xem cuộc chiến ở một bên cũng không nhịn nỗi đành phải rống lên một tiếng gia nhập vào vòng chiến, thanh kiếm bản lớn trong tay quay cuồng khiến cho không ít người ngã xuống nữa. Mà Thiên Đao Thần Binh lúc này không cần quan tâm hắn là ai nữa, cho dù là nhân vật thứ ba của Ngọc Gia hay là tiên thiên cao thủ cũng không ngó ngàng. Bọn họ chỉ biết duy trì khuôn mặt dữ tợn tiến lên chém giết.

Lăng Thần thở dài một tiếng, với một người như Ngọc Mãn Thiên mà lại ra tay như lúc này là một chuyện cũng bình thường. Bất quá hắn ra tay thì không thể tiếp tục tiến hành như kế hoạch cũ được nữa. Mặc dù Ngọc Mãn Thiên là tiên thiên cao thủ lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng trên chiến trận luôn biến đổi bất thường. Nếu như Ngọc Mãn Thiên có chuyện gì bất thường thì phải nói sao với Ngọc Băng Nhan bây giờ? Không còn cách nào khác nên Lăng Thần nhẹ nhàng ho một tiếng, chậm rãi giơ tay phải lên. Bay tay của nàng xinh đẹp vô cùng nhưng lại hạ một lệnh bi thảm cực kỳ.

Bốn phía vang lên từng trận hô hò, tiếp theo là âm thanh 'vù vù' vang lên không ngừng. Từng thanh từng thanh trường mâu đen rơi xuống Thiên Đao Thần Binh của Dương Gia như một làn mưa đen che khuất ánh sáng.

Máu tươi văng khắp bốn phía như phủ lên mặt đất một màu mỹ lệ phối hợp với tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt. Không ít Thiên Đao Thần Binh liều mạng vọt ra ngoài nhưng đều bị đám người Lăng Lôi, Lăng Điện và Ngọc Mãn Thiên bên ngoài giết hết.

Trường mâu đầy trời sau khi kéo dài gần nửa canh giờ mới dừng lại. Đến bây giờ trong bầu trời chỉ còn lại âm thanh của trường mâu thôi chứ không còn một âm thanh kêu gào gì nữa.

Lăng Lôi quát lớn một tiếng: "Dừng tay!" Tất cả các quân sĩ lập tứng đứng thẳng người không phát ra một chút âm thanh nào cả. Ở giữa sân không còn một người nào còn hơi thở, ba ngàn Thiên Đao Thần Binh tinh nhuệ đại biểu của Dương Gia đều bị hóa thành một đống máu thịt dưới những thanh trường mâu của Lăng Gia, không còn cách nào có thể phân biệt được nữa.

Mà người khởi xướng cảnh Tu La này là Lăng Thần thấy cảnh tượng này xuất hiện trước mặt mình cũng khiến cho thân thể nàng run nhẹ một cái, gương mặt tái nhợt. Cố gắng nhìn Lăng Lôi nói: "Mọi người tiến vào chiếm hoàng cung rồi phát ra 'an dân cáo thị'. Về phần đám người Dương Không Quần và Long Tường thì để cho công tử về quyết định!" Nói xong liền vội vàng đi vào trong phủ, khi vừa bước qua khỏi đại môn nàng không thể kiềm nén được nữa đành phải nôn một trận.

Dương Không Quần ngơ ngác đứng đó không động đậy cũng không lên tiếng chút nào như một khối thịt mất đi linh hồn và tánh mạng. Bây giờ bất kỳ ai cũng có thể cảm thấy hắn sự tuyệt vọng của hắn. Đột nhiên ngẩng mặt lên cười ha hả như người điên...

Dương Không Quần lảo đảo tiến lên vài bước chỉ vào Lăng Chiến cười nói: "Lăng lão. Lão Lăng, dù sao cũng là Dương Gia của ta. Là Dương Không Quần ta thất bại. Hoàn toàn thất bại. Ha ha..."

Lăng Chiến thở dài một tiếng phất phất tay ngăn cản đám người Lăng Lôi đang muốn xông lên, trầm giọng nói: "Đúng vậy. Ngươi đã thất bại, lão Dương ngươi đã thất bại, không còn con đường có thể quay lại nữa rồi..."

Dương Không Quần cười ha ha, đột nhiên gương mặt của hắn khôi phục lại sự bình tĩnh: "Mặc dù thất bại nhưng ta lại không biết rốt cục là ta thua chỗ nào? Ta tự hỏi bản thân mưu tính sâu xa, lo xa nghĩ rộng, làm từng bước một, luôn cẩn thận. Mọi việc đều được ta bố trí hơn hai mươi năm nhưng ta vẫn không hiểu ra ta thất bại tại vì lỗi gì? Nếu không biết lão phu chết không nhắm mắt. Ta tin vào trí thông minh của ta, bố cục được ta bố trí ra như vậy không một ai có thể phá vỡ được. Cho dù là Lăng lão phu nhân ta luôn bội phục cũng không có khả năng này. Nói cho ta biết ta rốt cục thua trong tay ai? Là ngươi vẫn thâm tàng bất lộ sao?"

Lăng Chiến lắc đầu một cách thương xót: "Lão Dương, ngươi quả thật đã thua vào trong tay một người. Mà người này không phải là Lăng Chiến ta. Chính là tôn nhi của Lăng Chiến ta. Tôn nhi duy nhất của ta - Lăng Thiên. Từ ba năm trước hắn đã bố trí tất cả để chờ một kích ngày hôm nay của các ngươi. Nói cách khác, ba năm trước Thiên Nhi đã có thể nắm chặt diệt sạch các ngươi nhưng hắn vẫn cho các ngươi thêm ba năm nữa. Các ngươi sao có thể không bại được hả?"

"Lăng Thiên? Ba năm trước?" Dương Không Quần kêu lên một tiếng không thể tin tưởng được: "Lăng lão thất phu. Ngươi lại đùa cợt một người sắp chết như lão phu sao?"

Lăng Chiến lắc đầu lạnh lùng nói: "Lão Dương. Ngươi cho rằng lão phu cần phải nói dối ngươi sao? Mặc dù ngươi đã tỉ mỉ bố trí hơn hai mươi năm nhưng mục tiêu của ngươi chỉ là Lăng Gia ta, chỉ giới hạn trong Thừa Thiên thôi. Mà Thiên Nhi từ đầu đã không coi các ngươi là đối thủ của hắn. Dương Gia chỉ là một hòn đá hắn đạp lên để đi thôi. Mục tiêu của hắn chính là khắp thiên hạ. Chỉ so sánh hai điều này thôi thì Dương Không Quần ngươi có thể không thất bại sao? Bất quá ngươi cũng không nên ủ rũ. Kế hoạch của tôn nhi ta ngay cả ta cũng không hề biết. Mãi đến mấy hôm trước ta mới biết rõ thôi..."

"Thì ra là ngươi cũng hồ đồ như vậy, không biết được tôn nhi của mình xuất chúng như vậy? Đảo mắt khắp thiên hạ? Thật là một ánh mắt thật cao a!" Dương Không Quần như bị sét đánh, nhất thời tỉnh ngộ lại cười lớn: "Đúng vậy. Một cái ánh mắt như vậy thì từ khi bắt đầu ta đã thua. Nhất phi trùng thiên. Một tính toán chi li như vậy thì sao có thể không thất bại? Ha ha... Lão phu tâm phục khẩu phục. Ha ha..."

"Cheng..." Dương Không Quần rút trường kếm ra khỏi võ, dưới ánh sáng của những ngọn đuối chiếu rọi lên lưỡi kiếm, hắn đưa kiếm lên ngang ngực, ánh mắt như si như cuồng nhìn xuống thân kiếm lóe sáng nói lẩm bẩm: "Lão phu sống trên đời này đã bảy mươi hai năm. Cả đời chinh chiến thiên hạ, tự phụ trí kế siêu quần, ở đương thời này khó có ai sánh bằng và luôn tự nhận mưu kế bản thân không hề có kẽ hở, mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay nhưng hôm nay lại thất bại một cách thê thảm dưới một thiếu niên mười mấy tuổi như vậy. Mà còn thất bại thê thảm, không cách nào xoay sở được nữa. Ha ha... Buồn cười buồn cười... Bội phục bội phục!" Hắn cười dài một tiếng rồi đột nhiên ngẩn mặt lên trời thở dài một tiếng: "Từ nay về sau... Ở trên thế gian này không còn Dương Gia nữa..." Một tia máu tươi từ yết hầu hắn bắn ra ngoài, hắn lựa chọn cho bản thân tự kết thúc sinh mạng chứ không để cho kẻ địch làm. Một thân thể thẳng tắp chậm rãi hạ xuống. Lăng Chiến chán nản quay đầu rời khỏi nhưng đột nhiên vang lên những tiếng kêu thảm thiết khiến hắn bừng tỉnh. Khi quay đầu lại liền thấy một trận mưa tên rơi vào phe cánh của Dương Gia. Những người của Dương Gia đang ngồi chồm hổm trên đất còn chưa kịp đứng lên đã phải bỏ mạng.

"Các ngươi..." Lăng lão gia tử giận dữ quát lớn: "Bọn họ đã đầu hàng rồi thì tại sao lại hạ sát thủ?"

Lăng Lôi, Lăng Điện đang đứng một bên liền khom người nói: "Lăng lão gia tử thứ tôi. Công tử đã phân phó chỉ còn một ngọn lửa nhỏ dưới gió xuân thôi cũng có thể tạo thành một trận hỏa hoạn rất lớn. Lăng Gia và Dương Gia có cừu oán quá sâu, không động thủ thì thôi, một khi đã động thủ cần phải diệt trừ tất cả mối nguy hiểm sau này. Tuyệt không để lại bất kỳ hậu hoạn nào cả!" Vừa nói xong liền vung tay lên quát: "Động tác nhanh lên chút. Làm chậm chạp như vậy còn bộ dáng gì nữa?"

Lăng Chiến cảm thấy chán nản không thôi. Thật ra lý do này không phải hắn không biết nhưng mà đã biết thì sao? Việc này lão không thể làm được. Không còn cách nào hơn đành phải thở dài một tiếng vừa đi vào trong vừa nói: "Tiểu tử Như Hổ đến đây bồi chuyện với lão phu..."

Ánh nắng mặt trời dần chiếu sáng khắp mặt đất...

Đoàn người Lăng Thiên chậm rãi đi trên đường. Cảnh tượng đập vào mắt là từng làn khói xanh bốc lên cao đang chập chờn nhẹ nhàng trong làn gió nhẹ nhưng lập tức đã bị thổi tản mát hoàn toàn tựa như những vong hồn đã mất trong trận chiến hôm nay mang theo những hối tiếc và vương vấn với cuộc sống tốt đẹp này, đối với gia đình người thân đang chờ trông mình trở về... Nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi cuối cùng hóa thành hư vô

Bộ quần áo trắng như tuyết trên người Lăng Thiên với những vết máu loang lổ giống như những đóa hoa hồng tuyệt đẹp trên nền tuyết. Cho đến bây giờ trận chiến thảm thiết này mới hoàn toàn kết thúc.

Nhưng công việc mới sau khi kết thúc cũng đã bắt đầu.

Hàn Thiết Hiên quả không hổ là nhân tài chiến tranh. Đội ngũ của Ngụy Thừa Bình vừa bỏ trốn thì hắn lập tức xua quân đuổi theo. Trên đoạn đường đi đều bám sát theo không dám buông lỏng chút nào. Bởi vì trước kia đã thỏa thuận tất cả những tù binh, chiến mã đều của Lăng Thiên nên Hàn Thiết Hiên tận dụng mọi khả năng mở rộng lãnh thổ cho Tây Hàn. Bởi vậy đối với tù binh trên chiến trường hắn không hỏi một tiếng mà tập trung đuổi giết. Hắn mượn lý do đuổi giết Ngụy Thừa Bình mà đánh hạ từng tòa thành đưa vào lãnh thổ của Tây Hàn nên khiến hắn hăng hái vô cùng. Trong lòng hắn cảm thấy đánh chiến cả đời nhưng chưa bao giờ lại cảm thấy đã ghiền như vậy, thống khoái như thế này.

Trận chiến này Bắc Ngụy đã thất bại hoàn toàn, những binh lính bỏ chạy theo Ngụy Thừa Bình còn không đến hai vạn. Bốn mươi vạn đại quân xuất chinh nhưng sống sót chạy trốn không đến hai vạn. Đây có thể xem như là toàn quân bị diệt, còn bị Hàn Thiết Hiên đuổi giết đánh chiếm những tòa thành trên đường bỏ chạy của hắn. Đến tận đây giang sơn thuộc về Bắc Ngụy đã bị mất hơn phân nửa rồi. Từ nay về sau trên Thừa Thiên Đại Lục này không còn ngọn cờ của Bắc Ngụy nữa. Từ giờ khắc này, một quốc gia mạnh mẽ như Bắc Ngụy đã trở thành lịch sử.

Những xe lương thảo may mắn còn tồn lại của Bắc Ngụy đều được Lăng Thiên hạ lệnh tập trung lại một chỗ. Chỉ cần là binh khí đều là chiến lợi phẩm chất đầy hơn một năm trăm xe ngựa. Hơn nữa mỗi một xe đều cần bốn ngựa mới có thể miễn cưỡng kéo nó di động được. Từ xa nhìn lại chiến lợi phẩm được hắn tập trung lại giống như một ngọn núi kim loại giữa thảo nguyên này.

Dưới lệnh của mọi người đã chia hai mươi vạn hàng binh thành hai mươi đại đội. Mỗi đại đội khoảng một vạn người. Đến bây giờ Lăng Thiên mới tập trung tâm phúc lại bên người nói: "Mấy người các ngươi mỗi người mang theo mười xe binh khí, một vạn hàng binh và lương khô ba ngày cho từng người nhanh chóng di chuyển. Sau này thức ăn nước uống đều phải dựa vào các ngươi đó. Tuyệt đối không được cho tù binh làm loạn cũng không được tự ý giết hại tù binh. Bọn họ sau này chính là thuộc hạ của các ngơi. Về phần huấn luyện ra sao là chuyện của các ngươi rồi..."

Cuối cùng Lăng Thiên nhấn mạnh: "Ta cũng không quản các ngươi dùng biện pháp gì. Một năm sau ta muốn những người này có được tư cách trở thành tinh binh. Bây giờ mọi người trở về với đội của mình đi. Chuẩn bị chờ lệnh tiếp theo của ta!"

Quyển 4

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện