Chương 342: Khải hoàn Thừa Thiên!
"Rõ" Lão giả áo đen dưới uy nghiêm của Ngọc Mãn Lâu bỗng cảm giác thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh tự bao giờ. 300 Bạch Ngọc, 500 Tử Ngọc, đây gần như đã là 80% lực lượng của Ngọc gia rồi! Không ngờ được rằng gia chủ lại coi trọng Lăng gia đến như vậy! Đột nhiên nghĩ đến điều gì ngẩng đầu lên nói :"Gia chủ, theo phong tục của Thiên Tinh, sau khi định thân rồi, nữ nhân không được ở lại nhà nam nhân, mà phải quay về gia tộc mình, đợi đến lúc chính thức thành thân mới có thể…"
Ngọc Mãn Lâu hừ lạnh một tiếng :"Điều nay ta tự biết an bài. Đến lúc đó, Băng Nhan đột nhiên sinh bệnh nặng, Lăng gia sao có thể đuổi con dâu đang bệnh nặng ra khỏi cửa được chứ. Hơn nữa, Giang Sơn lệnh đã xuất ra, Lăng Thiên liệu còn lại bao nhiêu thời gian đây? Chúng ta không thể trì hoãn được!"
"Gia chủ quả là cao kiến!" Lão giả áo đen tiện tay vuốt đuôi ngựa. "Thuộc hạ lập tức đi ngay!
Ngọc Mãn Lâu phất tay :"Đi nhanh lên!"
Lão giả áo đen vừa đi ra ngoài, một trung niên áo đen như u linh bay từ ngoài cửa sổ vào, đó chính là cao thủ hộ vệ tùy thân không rời nửa bước của Ngọc Mãn Lâu.
"Vô Phách, Tây Hàn thế nào rồi?" Ngọc Mãn Lâu chậm rãi quay về bàn, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
"Tin tức Tây Hàn lần này, Hàn Thiết Hiên đại thắng Bắc Ngụy đã cử quốc khánh mừng công. Hàn Thiết Hiên được phong tước Định Bắc Hầu, Trấn Bắc Đại tướng quân, Vũ tướng …quan chức hiện tại đã cực cao, chỉ dưới Tây Môn Trùng Thiên" Mặc dù đối mặt với Ngọc Mãn Lâu nhưng người áo đen này giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có chút dao động trong tâm tình nào.
Ngọc Mãn Lâu đã sớm quen với tác phong của hắn nên cũng không để ý, nhưng lại cảm thấy lạ với tin tức mà hắn mang về :"Hả? Sao công lao lớn như vậy mà chỉ được phong thưởng chừng đó vậy? Dường như không hợp lý lắm thì phải.."
"Vấn đề là do tiểu công tử của Tây Môn thế gia Tây Môn Tạp lúc chiến tranh chấm dứt vội vã đến chiến trường, không hiểu liên hệ thế nào với Lăng Thiên, nghe nói hai người này có thỏa hiệp..Dưới lời hứa của Lăng Thiên, tiểu tử này đã tiếp nhận tất cả chiến lợi phẩm. Tây Môn Tạp lần này là đệ nhị công thần chỉ dưới Hàn Thiết Hiên!" Người áo đen nói một cách đơn giản.
"Tây Môn Tạp?!" Ngọc Mãn Lâu đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy tức giận vô cùng :"Đây là quỷ kế của Lăng Thiên! Hắn biết Hàn Thiết Hiên là tay sai của Ngọc gia ra, không muốn cho Hàn Thiết Hiên chiếm được toàn bộ công lao cho nên hắn thà tình nguyện giúp cho cừu nhân của mình được lợi ích chỉ để phá hoại kế hoạch của ta! Lăng Thiên, thủ đoạn quả là độc ác! Tâm kế quả quyết tuyệt, âm mưu thật thâm độc!"
Đột nhiên Ngọc Mãn Lâu cười to ha hả, vui vẻ nói :"Ngay cả tài trí ngươi cao tận trời thì sao chứ? Lần này ngươi tuyệt đối không thể trốn khỏi sự truy sát của cao nhân vô địch đương thế! Đến cả Ngọc gia và lão phu đây còn không dám đối đầu thì lần này..Lăng Thiên coi như đã xác định rồi!"
Nghĩ tới đây Ngọc Mãn Lâu bỗng có cảm giác thật là thoải mái. So với sự sống chết của Lăng Thiên, chuyện của Hàn Thiết Hiên giờ đã thành không quan trọng mấy! Ngọc Mãn Lâu giờ phút này cảm thấy có chút đắc ý! Nếu như có thể nắm được thế lực của Lăng gia, thử nhìn cả thiên hạ còn ai có thể là đối thủ của Ngọc gia ta đây? Thiên Phong chi Thủy sao? Hừ hừ…"
Vốn một lòng muốn quay về nhà để nghỉ ngơi một phen, Lăng Thiên không ngờ rằng giờ mình lại phải bề bộn nhiều việc thế này. Quả là số khổ!
Khi Lăng Thiên còn cách Thừa Thiên khoảng 40 dặm đường thì ở nhà đã phái nhân mã ra nghênh đón hắn. Chưa kịp hưng phấn vui vẻ thì hắn đã bị bộ dạng của Lăng Điện nghênh đón là cho giật mình!
"Công tử à! Ngài mà không quay về sớm thì khéo bọn ta sẽ chết mất!" Nhìn bộ dạng khổ sở của Lăng Điện, Lăng Thiên bỗng chột dạ. Sao thế này? Không lẽ có biến cố gì?
Rồi lại nghe Lăng Điện nói tiếp :"Mọi người cũng sớm không lo nổi nữa, chờ chủ ý của ngài, mong ngài sớm quay về đi "
"Có chuyện gì? Biến cố gì xảy ra à?" Lăng Thiên nhăn mặt, ngồi ngựa đã ê cả mông rồi. Lăng Thiên công tử võ công tuy cao, nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên 15, 16 tuổi. Thân thể mặc dù cũng gần như trưởng thành nhưng dù sao cũng có một số chỗ mềm mại, giờ mông và hai bắp đùi do cưỡi ngựa đã tê dại đau khổ lắm rồi, hắn bèn nhe răng hỏi :" Trong nhà có lão thái gia lão phu nhân và cả mẹ ta, Thần nha đầu cũng có nữa, sao lại loạn được?"
Ở trong lòng Lăng Thiên, loạn cục ở Thừa Thiên gần như không đáng để mình phải để ý. Gia gia nãi nãi của mình về phương diện này là cao thủ, mà mẹ mình Sở Đình Nhu phu nhân lại càng là siêu cao thủ. Trong nhà mà có chuyện gì đến mức họ không xử lý được chứ? Thật là bất thường!
"Hic hic, các chuyện khác đã xử lý xong hết rồi. Nhưng mà lão gia tử…quả không hổ là lão gia tử, thực sự là cao minh!" Lăng Điện lau mồ hôi trên mặt, giơ ngón tay cái lên :"Đúng là chiến tranh lão luyện! Tất cả đều xử lý ổn thỏa. Nếu như lão gia tử không tự mình ra tay, đừng nói là quân đội của Thừa Thiên, ngay cả đám người Trầm Như Hổ bọn ta cũng không có cách nào giải quyết cả. Nhưng vấn đề lớn nhất lại là tên …hoàng đế Long Tường. Lão thái gia cùng lão phu nhân đang tranh cãi, mỗi người một ý kiến trái ngược, đã ầm ĩ hai ngày nay rồi, không ai chịu nhượng bộ!"
"Ặc!" Lăng Thiên gãi gãi đầu. Gia gia và nãi nãi trước giờ đâu có quá căng thẳng chứ. Đến cả việc Tiêu Phong Hàn khi xư chỉ cần nãi nãi ra mặt là cơn giận của gia gia cũng tiêu tan ngay. Hôm nay sao lại…? "Con chó Long Tường kia đâu rồi?"
Lăng Điện thở dài nói :"Đang giam lỏng ở trong phủ. Con chó này luôn miệng xin tha tội. Lúc bọn ta bắt nó, nó sợ vãi tiểu ra quần, quả là dọa người mà! Lão thái gia nể tình cũ, muốn cho nó một chút tôn nghiêm của bậc đế vương. Lão phu nhân thì nói nó là người lòng lang dạ sói, tuyệt đối không thể giữ lại, giết càng nhanh càng tốt. Trong phủ giờ cũng chia làm hai phe giằng co. Lăng quý phi nghe nói chồng bị giam giữ ngày nào cũng khóc lóc làm loạn, Kiểu Nguyệt công chúa thì cũng lệ tuôn đầy mặt, trốn đến Lăng phủ biệt viện. Nếu như không có phu nhân giúp chúng ra xử lý chuyện lớn nhỏ, chúng ta khẳng định còn rối tung lên nữa…Cái này…" Lăng Điện trên trán nổi gân xanh, cúi thấp đầu..Rõ ràng phải xử lý sự vụ của Lăng phủ làm hắn vô cùng đau đầu.
"Trời ơi là trời!" Lăng Thiên vỗ tay lên trán than dài một câu, sau đó bỗng nổi cáu :"Các ngươi không có óc à! Sao lại không khôn khéo gì hết, tranh thủ lúc binh mã loạn lạc, sao không cho nó một nhát chết luôn đi hả? Có phải giờ đỡ khổ không? Cần gì phải đợi ta ra lệnh chứ? Giờ khiến ta phải khó xử thế này! Các ngươi mê muội cả rồi sao? Nó là con rể của lão thái gia, là chồng của cô cô ta, là cô phụ duy nhất của ta! Ta sao có thể đưa ra ý kiến được hả? Thả nó đi các ngươi nghĩ ta vui vẻ lắm hả? Còn giết hắn, sao ta có thể ra lệnh được đây? Trời ơi là trời!" Lăng Thiên buồn bực chửi thề!
Chuyện này dù sao cũng khó mà phân đúng sai được, khó mà chiều ý mọi người được. Không nói việc Lăng Thiên là người trải qua hai thế giới, có thể tàn nhẫn quyết đoán. Cũng không nói việc Long Tường phạm vào tội lớn tày trời thế nào, nhưng Lăng Thiên ở trong nhà vốn là tiểu bối, trước mặt tất cả các trưởng bối, hắn cũng không tiện một mình độc đoán quyết định, điều đó không phải phép lắm. Nếu như cố ý giết chết Long Tường, sợ rằng sẽ bị chụp ngay cái mũ bất hiếu vô phép lên đầu. Mà không chỉ Long Tường, vuốt mặt phải nể mũi, còn có cả Lăng Nhiên cô cô nữa chứ!
"Ta sao lại không nghĩ ra chứ. Thần tỷ tỷ đã sớm phân phó cho chúng ta, tranh thủ lúc náo loạn đánh chết tiểu tử đó!" Lăng Điện ủy khuất kêu lên :"Đúng theo kế hoạch, bọn ta sẽ tranh thủ lúc nào loạn giết hắn nhưng mà…mọi chuyện lại quá thuận lợi, căn bản không loạn chút nào! Sau lúc bọn ta giết chết đám lính Dương gia, đã uy hiếp hết, khống chế toàn bộ đại cục. Sau đó tên hỗn đản Lăng Thập Thất đã kề đao vào cổ Trầm Như Hổ rồi thì lão thái gia đột nhiên ra mặt, chỉ nói vài câu đã không đánh mà thắng, hoàn toàn xử lý xong đám cấm vệ quân hoàng gia! Làm gì còn cơ hội mà náo loạn chứ! Sau đó tên tiểu tử Long Tường nà mọi người co quắp tê liệt, nước tiểu chảy ra…Bọn ta thực sự là không có cơ hội ra tay mà"
"Lợn! Ngươi cùng với Lăng Lôi đều là hai con lợn ngốc!" Lăng Thiên trừng mắt. Nhưng sự tình đã đến mức này, có chửi nữa cũng không làm được gì. Hắn do dự chốc lát rồi đột nhiên nghĩ ra gì đó, kề miệng thấp giọng nói :"Lát nữa xe của lão gia tử đến đây, ra sẽ né đi, ngươi tiến lên báo cáo mọi chuyện…Thế ,thế…Hiểu chưa hả?!"
Lăng Điện há hốc mồm, dở khóc dở mếu, lại có chút buồn cười, sợ hãi muốn trốn "Nhưng mà…nói mấy chuyện kiểu này, lão gia tử sẽ thịt ta mất. Công tử, người biết rõ tính tình của lão gia tử mà"
Lăng Thiên nhếch miệng cười :"Lão gia tử ngay cả có oánh ngươi nhưng cũng không thịt ngươi được. Cùng lắm là đập cho ngươi vài phát. Cứ như vậy nhé, ta đi trước đây!" Lăng Thiên lập tức ra roi vỗ mông ngựa chạy thẳng, tốc độ nhanh như điện chớp, loáng cái đã mất bóng.
Lăng Điện nhìn theo bóng Lăng Thiên chạy đi xa, muốn khóc không thành tiếng… "Công tử ngài cưỡi ngựa hay cưỡi rồng thế? Sao nhanh thế không biết…"
Đợi đến lúc xe ngựa của Lăng Khiếu từ từ đi đến, Lăng Điện kiên trì đến cùng đứng đón. Sau đó cũng không biết Lăng Điện nói gì, tiếp theo từ trong xe truyền ra một tiếng rống giận khủng khiếp. Lăng Điện chật vật lùi lại, lên ngựa chuồn thẳng. Dù vậy phía sau hắn cũng bị ăn cả một món đồ gì màu đen ném trúng đầu. Lăng Điện hoảng sợ quất ngựa chạy. Chỉ có đám người Lăng Kiếm Lăng Trì đứng ngoài bình tĩnh nhìn lại thì hóa ra hắn vừa được ăn một chiếc…giày của Lăng đại tướng quân!
Sau đó là mũ giáp, rồi một chiếc giày da khác, rồi chén trà, gối đầu…cuối cùng là cả một chiếc bàn trà bằng gỗ cũng "bay" vèo ra ngoài.
Lăng Điện tóc tai rối bù, luôn miệng hô to xin tha mạng, chật vật như chó nhà có tang, như cá nằm trong lưới vậy. Giờ thì ngay cả ngựa hắn cũng không cần nữa, nhảy xuống thi triển tuyệt thế khinh công chuồn mất dạng. Tốc độ này tuyệt đối đứng đầu ngũ tiểu luôn! Trong xe lại truyền đến tiếng rỗng cực kỳ phẫn nộ của Lăng Khiếu :"Gọi tên khốn kia lại đây! Lão Tử vẫn còn chưa nghe rõ!"
Lăng Kiếm, Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Trì cả đám nhìn nhau, tất cả đều không nói mà hiểu ý nhau, xoay người đồng thời trong miệng cùng thét lên :"Giá!" rồi quất ngựa chạy biến cách xa khỏi đoàn xe của Lăng đại nguyên soái, làm như không hề nghe thấy tiếng rống phẫn nộ của ngài….
Quyển 4