Chương 387: Đàm phán gian khổ

Nhưng hai bên không thể không đồng ý. Bơi vì cho dù Lăng Gia không có Lăng Thiên đi nữa nhưng Lăng Gia đã có được thực lực không thể nào khinh thường được. Chỉ cần Lăng Thần và Lăng Trì ở trước mặt này thôi cũng không thua kém gì hai huynh muội minh chứ đừng nói sau lưng họ còn có một Lăng Phủ biệt viện khổng lồ ngọa hổ tàng long kia.

Nếu như một thế lực khổng lồ như vậy mà bị Ngọc Gia chèn ép quá lựa chọn ngã về Ngọc Gia thì tranh đấu ngàn năm giữa Thiên Phong Chi Thủy và Ngọc Gia đã không còn ý nghĩa gì nữa, Thủy Gia vốn đang rơi vào hạ phong tất nhiên sẽ bị thất bại. Xu thế mạnh yếu rất hiển nhiên, hơn nữa khoảng cách không phải là ít. Mà huynh muội chính mình rõ ràng có cơ hội ngăn cản, thậm chí còn có cơ hội thành công rất cao nhưng mắt nhìn thấy cơ hội đến lại để mất đi làm cho trận chiến giữa hai gia tộc vì hai người bọn họ mà Thủy Gia rơi xuống hạ phong thì chẳng khác nào bọn họ trở thành tội nhân thiên cổ.

Nhưng nếu cứ như vậy mà cam bái hạ phong, để cho người ta tận tình làm thỏa thích thì chẳng phải hai người bọn họ đầu to mà ngu ngốc sao? Tùy tiện để cho Lăng Thần làm gì thì làm? Để cho người ta tận tình lợi dụng?

Trong lúc nhất thời Thủy Thiên Nhu và Thủy Thiên Huyễn đề trừng mắt mà không biết làm gì.

Từ lúc sinh ra đến nay Thủy Thiên Nhu luôn tự nhận trí kế siêu quần, chưa bao giờ bị thua thiệt cả. Duy nhất một lần thúc thủ dưới tay Lăng Thiên khiến cho nàng cảm giác tâm kế của mình không đủ dùng nhưng nàng cũng chỉ cho rằng một mình Lăng Thiên mà thôi. Hơn nữa đây cũng là nam tử duy nhất nàng cảm thấy hảo cảm, thua ở trong tay hắn nàng còn cảm giác có thể tiếp nhận được, mặc dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng đã tán thành rồi.

Nhưng bây giờ đối mặt với Lăng Thần khiến cho Thủy Thiên Nhu cảm giác được bản thân mình không thể ngồi cùng đàm phán với Lăng Thần, chính bản thân mình không có cơ hội chọn lựa nào cả. Mà nàng lại có cảm giác người ở trước mặt mình là Lăng Thiên, một Lăng Thiên nàng không hề có biện pháp nào cả.

Lại cảm giác buồn bực có lực mà không thể dùng, loại cảm giác tâm tư của mình bị đối phương nhìn thấy không thể tr được, loại cảm giác 'tất nhiên là như vậy' đều rất quen thuộc như đối mặt với Lăng Thiên.

'Thật là chủ nào tớ đó'. Thủy Thiên Nhu không biết phải nói gì cả.

Có một Lăng Thiên hợi hại như vậy thì cũng thôi, thế vậy mà giờ xuất hiện thêm một Lăng Thần tính toán không thua kém gì hắn. Cũng giảo hoạt và khó đối phó cực kỳ.

"Không biết Lăng cô nương rốt cuộc muốn thế nào? Ta không tin với cơ trí của cô nương lại đi hầu hạ người khác. Nơi đây cũng không có người ngoài, mọi việc đều có thể thương lượng được thì cần gì phải dứt khoát như thế." Thủy Thiên Huyễn cười cười hai tiếng, mấy câu nói kiều diễm trong lòng chỉ vì mấy câu của Lăng Thần làm sợ bay lên chín tầng mây, trong lòng âm thầm kinh sợ không dám coi thường mỹ nữ yểu điệu trước mặt này nữa. Trong tiềm thức đã đưa nàng lên đến độ cao ngang hàng với mình.

"Đâu có. Ta bây giờ muốn biết Thủy Gia tại Thiên Tinh Đại Lục có bao nhiêu thực lực? Bây giờ đang phân phối nơi nào? Hậu viên cao thủ của Thủy Gia bao giờ mới đến Thừa Thiên để tiếp viện? Hai vị hẳn biết nếu như không có cao thủ của Thủy Gia trợ lực thì cho dù chúng ta liên thủ cũng không có thực lực đối kháng lần quy mô tiến công của Ngọc Gia này!" Lăng Thần nhìn Thủy Thiên Nhu mà nói, đối với lời nói của Thủy Thiên Huyễn xem như chưa từng nghe nên khiến cho Thủy Thiên Huyễn cũng biết lắc đầu thôi.

Thủy Thiên Nhu cười lạnh một tiếng: "Thần cô nương nói đùa. Vốn sự tình đều có cái đúng của nó, mọi người đã đồng ý hợp tác làm đồng mình nhưng Thần cô nương lại đi trực tiếp hỏi thực lực của Thủy Gia chúng ta tại Thiên Tinh? Vấn đề này có chút quá mức ép buộc? Nếu ta hỏi Thần cô nương về sự phân bố thực lực của Lăng Gia thì Thần cô nương đồng ý nói không?"

Đôi mắt của Lăng Thần chợt loé lên, trầm giọng nói: "Thủy tiểu thư nói đúng, mọi người đều vì hợp tác là chính nhưng thực lực của Lăng Gia chính là thực lực bảo vệ tính mạng. Mặc kệ Thủy Gia hay là Ngọc gia ta đều phải đề phòng, không thể không cố kỵ được. Cho dù ta giấu diếm nhưng đối với hai gia tộc các ngươi mà nói cũng như nhau thôi. Thủy Gia có thể có bao nhiêu chiến lực tham gia lần hành động này? Nhưng hai bên đều lấy sự hợp tác làm chính, điểm mấu chốt này người thông tuệ như Thủy tiểu thư không hiểu sao? Nếu Thủy Gia ngay cả điều này không tin vào Lăng Gia thì vấn đề hợp tác không cần nói tiếp cũng được."

hu lại thêm một lần bị thái độ cường ngạnh của Lăng Thần chấn nhiếp. Sở dĩ nàng để ý tranh đấu trước kia ngoại trừ một phần là vì lợi ích của gia tộc mà còn một phần lớn vì Lăng Thần lấy danh tiếng của Lăng Thiên mà phát ngôn. Mà vấn đề này không phải là việc Thủy Thiên Nhu có thể trả lời được, dù sao nàng vừa gặp mặt Thủy Thiên Huyễn nên còn nhiều chuyện chưa rõ ràng, vừa nghe Lăng Thần nói vậy nàng liền nhìn về ca ca của mình, ý tứ rất rõ ràng: "Có trả lời hay không thì tùy ngươi đi!"

Thủy Thiên Huyễn thấy hai thiếu nữ đối chọi châm chích lẫn nhau mà lần đầu tiên trong ấn tượng của mình thấy muội muội từ thượng phong rơi xuống hạ phong nên cười khổ một tiếng, có chút xấu hổ vuốt vuốt mũi nói: "Bên ta đã truyền tin tức lại rằng những người trong gia tộc cần phải sắp xếp nhân lực, lập ra một kế hoạch chu đáo nên không thể vội vàng được. Theo phong đoán của ta thì khoảng mười ngày nửa tháng nữa là có thể đến rồi. Xin lăng cô nương yên tâm, một khi có được tin tức của gia tộc ta sẽ phái người đi thông báo với cô nương. Hôm nay chúng ta đến đây nói chuyện là có thành ý mà."

"Thành ý? Ta không nhìn thấy. Thủy công tử nhìn có vẻ chân thành vô cùng nhưng thật ra so với chưa từng nói gì không khác nhau mấy. Mười ngày nửa tháng nhìn như không dài nhưng tình thế hiện tại rất nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn có thể phát sinh bao nhiêu biến cố thì rất khó nói. Thủy Gia chưa chắc để ý đến biến cố đó vì Thủy Gia không có bao nhiêu người cả, hơn nữa một khi biến cố xảy ra sẽ long trời lở đất, nếu như hai chúng ta cứ dựa vào một trụ cột như vậy thì Lăng Gia ta không có khả năng tiếp nhận. Tin rằng Thủy công tử hiểu ý của ta chứ?" Lăng Thần không nóng không lạnh lên tiếng hỏi lại.

Thủy Thiên Huyễn cảm thấy tức cười, Lăng Thần nói ngay điểm yếu hại, bây giờ thời gian là một vấn đề tương đối nghiêm trọng nhưng bên hắn không có phương pháp giải quyết nào cả. Thủy Thiên Nhu nhíu nhíu mi nói: "Thần cô nương không nên quá mức như vậy. Đại ca ta nói là thật, huống hồ bên ta không hiểu rõ thực lực bên Thần cô nương, ngay cả bí mật về lực lượng của ta đều nói ra rồi thì vẫn còn chưa đủ thành ý sao?"

"Không đủ, đương nhiên là không đủ, thành ý là điểm mấu chốt để hợp tác nhưng không có thực lực hợp tác thì cần gì phải nói chuyện?"

"Đây là lần đầu tiên Thủy Thiên Nhu ta từ lúc chào đời đến nay nghe được có người nói rằng Thủy Gia ta không đủ thực lực. Lời của cô không khỏi có chút quá mức

"Ta không phải nghi ngờ về thực lực hùng hậu của ngàn năm thế gia Thủy Gia mà ta chỉ nghi ngờ thực lực hai huynh muội đang đưa ra trước mặt. Thực lực như vậy khó có thể hợp tác được. Thủy tiểu thư, Thủy công tử có chấp nhận không?" Âm thanh của Lăng Thần vẫn luôn bình tĩnh như cũ.

Ánh mắt của Thủy Thiên Nhu chợt lóe lên, lạnh lùng nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào? Tin chắc rằng ngươi đã có ý định sẵn rồi, nói ra một lần cho sảng khoái đi!"

Đôi mắt của Lăng Thần nhìn thẳng vào Thủy Thiên Nhu mà mỉm cười: "Thủy cô nương. Thế cục trước mắt đã có lợi cho hai nhà rồi mà quý phương khó có thể nỗ lực để hợp tác tương ứng, vậy các ngươi cũng nên liên lạc với gia tộc một chút, nếu gia tộc có thành ý muốn cùng Lăng Gia ta hợp tác thì có hay không xuất ra điều kiện khác để đền bù vào đây?"

"Cũng không biết Thủy cô nương muốn điều kiện gì đây?" Thủy Thiên Nhu cau mày lại: "Mọi người nếu đã chuẩn bị hợp tác với nhau rồi thì tuy bên ta thực lực không đủ nhưng bên Lăng Gia cũng đối chọi với các thế lực khác không ngừng. Đương nhiên là Lăng cô nương cảm thấy được. Nếu một khi Lăng Gia ngã vào phía Ngọc Gia thì cuộc chiến giữa hai đại gia tộc chẳng phải Thủy Gia chúng ta sẽ rơi vào hạ phong? Nhưng Thủy Gia chúng ta bây giờ chọn trợ giúp Lăng Gia không vì đơn thuần trợ giúp Lăng Gia vượt qua khó khăn, nếu làm điều không có lợi thì chúng ta sẽ không làm. Có qua có lại, Lăng Gia có điều kiện nhưng ta hi vọng điều kiện đó không quá khó. Nếu quá phận thì hợp tác hay không đã không còn ý nghĩa nữa rồi!"

Thủy Thiên Huyễn ở một bên nghe vậy mà nhíu mày, thiếu chút nữa lớn tiếng nói với muội muội mình: "Tốt!" Trong lời nói này của Thủy Thiên Nhu ẩn tàng châm, không thể kháng cự được, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, phản kích có thể nói là đúng cực kỳ!

Lời nói này chẳng khác nào công khai sự thật những điều kiện Lăng Thần lợi dụng ra ngoài và càng ngăn chặn đường lui của Lăng Thần. Cũng chẳng khác nào ngăn cản chiêu 'sư tử há mồm' của Lăng Thần cả. Điều này nói cho Lăng Thần rằng các ngươi muốn bồi thường thì không thành vấn đề, chỉ cần không quá phận thì chúng ta có thể hợp tác nhưng các ngươi quá phận thì Thủy Gia chúng ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.

Lăng Thần kinh ngạc nhìn Thủy Thiên Nhu: "Thủy cô nương quả nhiên luôn nghĩ cho gia tộc. Suy nghĩ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành này cho gia tộc khiến cho một người luôn nghĩ cho mình như tiểu nữ phải bội phục!"

Trên gương mặt của Thủy Thiên Nhu đỏ ửng, những câu ni của nàng đã nói rõ ra sự thật trong đó. Nhớ đến ngày đó Lăng Thiên chỉ trích không lưu tình chút nào, giờ Lăng Thần lại nói ra những lời này rõ ràng mượn lời nói của Lăng Thiên ngày đó đả kích mình lần nữa, không nhịn được cắn răng nói: "Thủy Ngọc hai nhà thiên cổ đối lập đã lâu, ngày khác Thủy làm Ngọc vỡ hay Ngọc làm Thủy vỡ còn chưa biết. Mà hành động của Lăng cô nương không phải vì Lăng Gia sao? Làm sao khổ cực đến đây?"

Lăng Thần mỉm cười, đôi mắt đẹp toát ra thâm tình chậm rãi nói: "Không! Thủy cô nương sai lầm rồi. Lăng Thần này không phải vì Lăng Gia mà chỉ vì một người là hắn thôi. Cuộc đời này của Lăng Thần vì hắn mà sinh, vì hắn mà tử, có thể vì hắn mà không ngó ngàng đến trăm ngàn khổ ải, vui vẻ chịu đựng. Đây cũng là một điều hạnh phúc lớn nhất của nữ tử!"

Lăng Thần ngừng lại một chút: "Càng huống chi tình cảnh của công tử trước mặt đang vây trong thế cửu tử nhất sinh. Thế gian không ai có thể giải cứu được nên chỉ dựa vào mình hắn thôi. Đối với Lăng Thần mà nói an nguy của người nhà công tử mới là quan trọng, ta phải làm cho công tử luôn không lo lắng những việc ở nhà để toàn lực ứng phó với Giang Sơn Lệnh Chủ! Mà tình thế trước mắt nói một khi quy phục Ngọc Gia thì Lăng Gia có được mười năm vui vẻ, Ngọc Gia tuyệt đối không vì một người thật tình đầu nhập để đối phó làm gì. Lăng Gia đã không có Lăng Thiên rồi thì đối với Ngọc Gia mà nói tuyệt đối trăm lợi không hại. Nhưng vì công tử lo lắng cho ngày sau mới có cuộc gặp mặt hôm nay. Thủy cô nương thấy đúng không?"

Nhất thời Thủy Thiên Nhu không biết phải trả lời như thế nào!

Lăng Thần nhìn Thủy Thiên Nhu mỉm cười lắc lắc đầu nói tiếp: "Mà Thủy cô nương cùng với Lăng Thần khác xa nhau như trời với đất..."

Quyển 5

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện