Chương 455: Lần thứ hai gây xích mích
Lăng Thiên khua trường kiếm một vòng, kình phát ra một đạo quang hoa, kiếm quang khắp bầu trời bảo vệ thân thể, hướng Ngọc Mãn Lâu ở trước mặt đâm ra ba kiếm!
Ám khí đầy trời dưới sự phản kích của nội lực trong kiếm quang của Lăng Thiên, đều hướng về bốn phía tản mát ra, nhất thời vang lên một hồi kêu thảm thiết. Ngọc Mãn Lâu không từ chối chút nào cùng Lăng Thiên đối chiến ba chiêu, thân thể không lùi mà tiến tới, xoay tròn hóa giải lực của Lăng Thiên, trái lại tiến gần một chút. Hắn biết, mình chỉ cần thoáng buông lỏng , hai người kia đêm nay cũng đừng mơ tưởng giữ lại được!
Nhưng vào lúc này, thân thể của Lăng Thiên vốn đã hết lực phải trầm xuống đột nhiên quỷ dị nổi lên về phía sau. Nhưng theo thế lùi về phía sau, dạo quang hoa quấn trên người của hắn lại đột nhiên từ trên người hắn rớt xuống.
Thân thể Ngọc Mãn Lâu ở giữa không trung mạnh mẽ xoay một cái, xoát đuổi theo, duỗi ra đơn chưởng, liền đem đạo quang hoa kia chộp vào trong tay, chỉ cảm thấy chạm vào mềm ấm, lại có thể là một khối ôn ngọc thượng giai ! Có khác một cổ lực lôi kéo khác, tựa hồ có vật gì ở trên mặt.
Thân thể của Lăng Thiên vốn sau khi lui lại đột nhiên tới gần, một kiếm chém vào khoảng không giữa hai người trong lúc này, Ngọc Mãn Lâu chỉ cảm thấy trong tay không còn lực kéo gì, hiển nhiên Lăng Thiên dùng một kiếm chặt đứt dây rồi. Khoảng cách giữa hai người nhất thời giật lại. Ngọc Mãn Lâu thế đi đã hết, trong lòng thở dài một tiếng, vừa muốn cuốn thân thể rơi xuống đất, lại cảm thấy trước mặt kình phong vù vù, Lăng Thiên một chưởng hướng về bên phải Ngọc Mãn Lâu đánh tới, chưởng phong vù vù, hiển nhiên uy lực cực lớn! Lại có thể chủ động xuất kích!
Ngọc Mãn Lâu cười lạnh một tiếng, giơ chưởng tiếp đón, lúc này mới phát hiện mình đang cầm ngọc bội, tâm niệm khẽ động, ngọc bội tuột tay bay ra, hướng Lăng Thiên ném tới, thế tới cực nhanh, mang theo tiếng gió vù vù, nếu là Lăng Thiên đón đỡ, liền giống như là cùng Ngọc Mãn Lâu liều mạng một chưởng . Huống hồ, Ngọc Mãn Lâu tại trên một lực ném này, còn bỏ thêm vào một cổ lực đạo quay về khác. Nếu là đánh hụt, hắn có nắm chắc ngọc bội lại tự động quay về đến trong tay mình. Theo ngọc bội phát ra, hữu chưởng của Ngọc Mãn Lâu lần thứ hai bổ ra!
Nhưng ở giờ khắc này, Ngọc Mãn Lâu lại đột nhiên thấy được ánh mắt của đối phương . Không khỏi trong lòng rùng mình: trong mắt đối phương lại có thể lộ ra một tia đắc ý . Vì sao? Vì sao hắn đắc ý? Có chỗ gì đáng để đắc ý ? Chẳng lẽ, đối phương lại có thể là có cái quỷ kế gì chăng?
Khi Ngọc Mãn Lâu trong bụng đầy khả nghi , Lăng Thiên đối với một chưởng của Ngọc Mãn Lâu kích tới lại có thể không né tránh chút nào, nghiêng người lấy thân thể đón đỡ một chưởng này, kêu lên một tiếng đau đớn, hóa chưởng thành chỉ, một ngón tay bắn ra, kình phong bén nhọn lướt qua, khối ngọc bội trong suốt nhất thời nứt ra thành bảy tám mảnh, văng ra tứ tán .
Ngọc Mãn Lâu nhất thời hiểu ra, hoá ra mục tiêu của đối phương, lại có thể là hủy diệt một khối ngọc bội này! Vì sao? Chẳng lẽ ngọc bội lại có cái huyền cơ gì khác sao? !
Ngọc bội!
Ngọc Mãn Lâu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt đại biến!
Lăng Thiên không nói một lời, đang muốn theo lực kéo của Lê Tuyết từ thiên tằm ti quấn tại bên hông của mình mà rời khỏi, lại đột nhiên phát hiện tại chỗ ngọc bội nổ ra, có một điểm đen nho nhỏ hướng về phía mình phụt ra tới, tâm niệm khẽ động, một nắm liền chụp trong tay.
Đúng lúc này, Lăng Thiên chỉ cảm thấy bên hông chặt căng, ngay sau đó cả người tựa như cưỡi mây đạp gió bay đi ra ngoài.
Ngọc Mãn Lâu tuy rằng nội lực tinh thâm, nhưng cũng không thể tại giữa không trung ngưng lại lâu dài, một ngụm chân khí đã dùng hết, thân thể phải rơi xuống phía dưới . Phía dưới, vài đạo kình phong xen lẫn cùng trường mâu đao kiếm …, đều hướng tới trên người Lăng Thiên đánh tới, mười một tên đại đầu lĩnh của Ngọc Gia cũng hầu như đồng thời xuất thủ!
"Đương đương đương" vài tiếng vang lên, Lăng Thiên huy kiếm đón đỡ chỉ là thời gian hai ba giây, thân thể ở dưới sự kéo toàn lực của Lê Tuyết, đã ra khỏi đại viện của Ngọc Gia, rơi vào trên đại thụ, một tiếng huýt sáo, hai người đồng thời phóng người lên, khi đám người Ngọc Gia đều bay lên đầu tường vây, hai người lên xuống mấy cái , đã nhanh chóng biến mất trong bóng đêm !
Ngọc Gia toàn lực chặn lại, ở trong đại viện của Ngọc Gia, lại có thể để cho địch ung dung
Ngọc Mãn Lâu sắc mặt xanh đen!
"Đem các mảnh vỡ của ngọc bội đều hợp lại tìm hiểu cho ta! Ngay cả một chút mảnh nhỏ cũng không được bỏ qua! Trước hừng đông, ta muốn một kết quả!" Vẻ mặt Ngọc Mãn Lâu sát khí tuyên bố ra mệnh lệnh, hắn đã nghĩ đến, đối phương ở trước khi rời đi thà rằng cứng rắn chịu một chưởng của mình, cũng muốn đem ngọc bội kia hủy diệt, trong đó chắc chắn có ẩn tình! Nói không chừng, trên khối ngọc kia có cái bí mật gì cũng chưa biết chừng.
Sau đó tới tên hắc y nhân này rõ ràng là chưa dùng hết toàn lực, hơn nữa, võ công tựa hồ hẳn là không ở dưới mình, tối đa cũng chỉ kém một chút mà thôi. Trên thế gian hiện nay, có mấy người có thể đạt đến mức này chứ? Lăng Thiên sao? Nhớ tới người này, Ngọc Mãn Lâu cười "xuy"một tiếng, Lăng Thiên tuy rằng lợi hại, nhưng hẳn là còn chưa đạt đến một mức này mới đúng, cho dù hắn từ trong bụng mẹ đã bắt đầu luyện võ công, cũng khó mà đạt được cảnh giới như vậy.
Sau khi Tam đệ Ngọc Mãn Thiên trở về, về mặt võ công của Lăng Thiên, Ngọc Mãn Lâu đã từng tỉ mỉ hỏi qua, theo miêu tả của Ngọc Mãn Thiên , võ công của Lăng Thiên quả thực kinh người, thậm chí còn thoáng trên Tam đệ của mình, nhưng cũng sẽ không vượt hơn nhiều lắm.
Kết hợp với biểu hiện của Lăng Thiên mà mình thấy trên chiến trường, trong lòng Ngọc Mãn Lâu đã có kết luận. Mà lấy tuổi của Lăng Thiên tới tính toán, có công lực bậc này đã có thể nói là kinh thế hãi tục, đủ để có thể được cho là nhân vật thiên tài ngàn năm hiếm có. Nhưng cũng tuyệt đối còn chưa đạt được trình độ bậc đó của hắc y nhân kia!
Hơn nữa, nghe Ngọc Mãn Thiên miêu tả cùng trong ấn tượng của mình , võ công của Lăng Thiên hẳn là đi một đường dương cương, cùng hắc y nhân kia cũng cũng không phải cùng thống nhất một phương pháp. Như vậy hắc y nhân này rốt cuộc là nhân vật phương nào??
Nhớ tới công pháp mà đối phương sử dụng khi giao thủ vừa rồi, cái loại cảm giác quen thuộc loáng thoáng trong lúc đó, làm cho Ngọc Mãn Lâu không khỏi lâm vào trong trầm tư thật sâu. Vài lần đối chưởng, công lực của đối phương đều là phân ra thành vài lần, lần lượt triển khai trùng kích đối với mình. Loại cảm giác này... như sóng của Trường Giang, một sóng tiếp một sóng, một sóng cao hơn một sóng, không hết không dừng, càng ngày càng mãnh liệt
Hơn nữa, không chỉ có loại cảm giác này, khi công lực của đối phương đánh ra, tựa hồ có một loại cảm giác lôi kéo mơ hồ, tựa như là thân thể ở trong nước, đứng không vững ...
Nội lực của đối phương gần với âm nhu nhất mạch, tựa hồ khăng khăng che dấu cái gì đó mà chưa đem hết toàn lực...
Giấu đầu hở đuôi!
Ngọc Mãn Lâu hừ một tiếng nặng nề, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang: thật sự đem Ngọc Mãn Lâu ta coi như kẻ ngu si phải không?
Có điều là việc bọn họ đào tẩu lúc cuối cùng như thế nào? Cho dù là quấn dây thừng tại bên hông, vậy cũng có thể nhìn ra được mới đúng, lấy thị lực của đám người mình, cho dù là ở ban đêm, cũng tuyệt đối không thể không nhìn thấy. Mà dây thừng có thể thừa nhận trọng lượng của hai người, có thể tế tới đó đi? Nhưng một mực không có nửa điểm phát hiện, thật là là kỳ quái !
Từ nay về sau, sợ rằng phải đề phòng sự trả thù thảm liệt của Đệ Nhất Lâu ! Ngọc Mãn Lâu nghĩ tới đây, không khỏi thở dài.
"Gia chủ." Mười một vị đại đầu lĩnh xúm lại , mỗi người đều là ngượng ngùng, có chút cảm giác trên mặt không ánh sáng. Tối nay, mọi người hầu như là toàn bộ lực lượng cao tầng của Ngọc Gia vây kín, không chỉ bị giết bị thương nhiều người, cuối cùng lại có thể để cho đối phương trốn thoát, người người đều là xấu hổ không thôi, trong lòng càng vô cùng phẫn nộ, tựa hồ bị người đánh một cái vang dội lên trên mặt . Hướng Tiêu Các Các chủ Ngọc Chiêm Phong càng là vẻ mặt bi phẫn, trong tay ôm thi thể không trọn vẹn của nghĩa đệ, cả mắt đều là cừu hận.
"Luận võ công, trong các ngươi ít nhất có bốn người đã hơn Đệ Nhất Lâu lâu chủ ; luận về số lượng, lại càng hơn xa." Ngọc Mãn Lâu thở dài, trầm giọng nói : "Tại đây dưới ưu thế tuyệt đối, vẫn để cho đối phương đào tẩu , có đúng cảm thấy trên mặt không còn thể diện gì phải không?"
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ xấu hổ, không khỏi cúi đầu.
"Thời kỳ thái bình quá lâu, chung quy sẽ có tật." Ngọc Mãn Lâu lo lắng nói: "May mà lần này không làm cho gia tộc tận diệt, cũng đã không tồi. Ctiếp tục nỗ lực đi."
Mọi người sắc mặt đại biến, nhất tề quỳ xuống: "Xin gia chủ giáng tội."
"Đứng lên đi!" Ngọc Mãn Lâu thở dài, lắc đầu, nói: "Ta thất vọng." Nói rồi, tự bản thân xoay người đi, lưu lại cho mọi người một cái bóng lưng. Tuy rằng không có lưu lại được hai người kia, nhưng nhờ việc này gõ tỉnh mọi người một chút, vẫn là có lợi. Miễn cho đám gia hỏa đóng cửa xưng tên này, tự cho mình là thiên hạ đệ nhất; có loại tâm tính này, sớm muộn sẽ thiệt thòi lớn! Trải qua một lần giáo huấn này, tin rằng mọi người đều sẽ thu liễm đi một ít, đã đem đại chiến của gia tộc tới cùng thiên hạ phân tranh mà nói, khó mà không phải là một chuyện tốt.
Không bao lâu, thanh âm của Ngọc Mãn Lâu truyền ra : "Lập tức triển khai hành động diệt sạch đã sắp xếp từ trước! Lục soát toàn thành! Khi toàn bộ mảnh vỡ của ngọc bội được ghép lại, lập tức đưa đến thư phòng cho ta, không được quên mảy may."
Mọi người trong lòng rùng mình, cùng kêu lên đáp ứng. Thấy việc tối nay, gia chủ thực sự động nộ. Đã gần mười năm chưa thấy gia chủ thất thố như vậy, nếu là trong hành động diệt sạch này vẫn không thể làm cho gia chủ thoả mãn, sợ rằng ngày lành của mọi người cũng ra đi. Nghĩ đến nghiêm phạt của gia chủ, tất cả mọi người đều không tự kìm hãm được mà rùng mình một cái.
Mọi người còn chưa rời đi, một bạch y nhân từ bên trong phòng vội vã đi ra, hành lễ, nói: "Gia chủ đặc biệt phân phó, gia quyến của nhị Các chủ tiếp nhận vào đại viện Ngọc Gia , do Ngọc Gia hành chính tổng hợp cung cấp nuôi dưỡng, tất cả chi phí, cùng hai nhà giống nhau. Chuyện tang lễ, Đại Các chủ cùng Đại Cung Phụng toàn quyền xử lý, đến lúc đó, gia chủ sẽ đến dự tang lễ. Từ nay về sau, nếu có người dám khinh miệt người nhà nhị Các chủ , giết không tha!"
"Đa tạ long ân của gia chủ !" Mọi người trong lòng vừa hối hận vừa cảm kích, gia chủ đối với chúng ta ân điển như trời cao đất rộng vậy, chúng ta nếu là vẫn không thể hoàn thành giao phó của gia chủ, vậy thật đúng là không bằng chết đi còn tốt hơn! Nhất là Ngọc Chiêm Phong càng cảm động đến rơi lệ đầy mặt, tin tưởng nếu lúc này, Ngọc Mãn Lâu muốn hắn đi chết, hắn cũng sẽ không có chút do dự nào!
Ai cũng không biết, khi trở lại trong thư phòng , Ngọc Mãn Lâu đánh một chưởng nặng nề lên trên bàn, chòm râu dưới hàm không gió tự động rung rung, trong miệng gằn ra bốn chữ"Thiên ! Phong ! Chi ! Thủy!"
Nhưng đồng thời đến đây, Ngọc Mãn Lâu lại cũng không tự kìm hãm được mà khả nghi đầy bụng.
Chẳng lẽ nói, đối tượng hợp tác của Đệ Nhất Lâu kỳ thực là Thủy Gia, võ công của hắc y nhân hiện thân sau vô cùng cao minh, nếu không phải để che giấu thân phận, chưa dùng hết toàn lực, nếu liều mạng mình cũng vị tất có thể chiếm được thượng phong, hắn tuy rằng có thể che giấu võ công của bản thân, nhưng ngàn năm qua, bổn gia thu nhận sử dụng võ công của Thủy Gia đặc sắc cũng không ít, võ công bên trong của người kia rõ ràng chính là chí nhu chi mạch, cực giỏi lấy xảo tiêu lực, võ công đặc biệt như vậy há lại có thể che giấu đơn giản như vậy được ...