Chương 479: Giả ma giả quỷ (2)
Lăng Thiên cười đắc chí hai tiếng, lôi từ trong người ra tấm khăn bịt mặt màu đen, buộc lên mặt, lộ ra khuôn mặt giống như mặt quỷ trong phim kinh dị, trong đầu nghĩ, nếu như thế này, hiệu quả có khi còn tốt hơn không biết chừng?
Trong khi đang lao đi với tốc độ nhanh, Lăng Thiên đột nhiên đứng lại trên nóc của một ngôi nhà, một chân trước một chân sau, một tay chắp sau lưng, một tay chỉ lên trời, cố tình tạo dáng làm sao cho mình thật sự phong nhã, hào hoa, sau đó, thân người hơi cúi về trước, bỗng một luồng khí bá tuyệt thiên hạ được đột ngột phóng ra, chính lúc đó tiếng chó cắn càn xung quanh im phăng phắc, giống như là bị dao cắt cổ vậy!
Đám cao thủ đuổi đến không chịu được áp lực từ luồng khí cực mạnh phát ra của hắn, dừng lại ở đằng xa, nhưng vẫn hình thành được một vòng bao vây khá lớn, bao vây Lăng Thiên vào phía trong, chỉ là trong mắt đã lộ nên nét sợ hãi kinh hoàng.
Người này trong sự bao vây của một đống cao thủ mà giống như không có chút thèm để ý, mà còn dừng lại, người bình thường có bản lĩnh này sao? Huống hồ, đây lại là thành Minh Ngọc, là đại bản doanh của Ngọc Gia! Chẳng nhẽ người này xem thường uy danh của Ngọc Gia đến vậy sao?
"Trăng vẫn sáng tựa ngày xưa, nhưng thế sự đã xoay vần! Thật không ngờ lão phu 10 năm này không xuất hiện trên giang hồ, lại có đám tiểu bối như các ngươi dám bám theo lão phu! Đúng là không biết sống chết!". Lăng Thiên rất hài lòng về hiệu quả đạt được này, dùng một kiểu giọng nói già nua, không vui quát: "Bọn tiểu bối phương nào, ban đêm mà lại dám bám theo lão phu, các người nghĩ lão phu không dám giết người hay sao? Chẳng nhẽ Ngọc Gia của thành Minh Ngọc, đã lụn bại đến mức này sao?".
Câu nói này được nói ra, tất cả người có mặt đều cảm thấy có chút ngỡ ngàng! Con mẹ nó, hắn là ai vậy? khẩu khí lớn như vậy? Cái kiểu già cỗi như vậy! Ngọc Gia hiện nay đang giống như mặt trời chói chang, thế mà trong mồm hắn lại biến thành lụn bại! Tất cả những người sắp chửi ra mồm bỗng chốc nuốt lại vào trong. Chẳng nhẽ là một nhân vật lớn?
"Các hạ là ai?". Dẫn đầu là một tên trung niên mặc áo khoác trắng, hắn thận trọng nhìn Lăng Thiên, giọng nói không hề có sự ngang ngược thường ngày ở thành Minh Ngọc của Ngọc Gia, mà trở nên vô cùng cẩn thận, có chút cung kính, thậm chí có chút sợ hãi. Chỉ bởi vì hắn cảm thấy người mặc áo đen che mặt trước mắt hắn chỉ cần liếc nhìn một cái, sát khí bén nhọn liền bao phủ khắp cơ thể, lông chân lông tay mình tự nhiên dựng hết lên! Không giấu được sự kinh hãi trong lòng, ông cố nội ta ơi, sát khí như thế này, thì phải giết bao nhiêu người mới có thể có được vậy? Người này chắc chắn là cao nhân tiền bối, Ngọc Gia tuy trên bề mặt là hoành tráng, nhưng lúc này là thời buổi loạn lạc, nếu như không thể đắc tội với người như thế này thì tốt nhất là cứ không được đắc tội!
"Các hạ?". Lăng Thiên dùng chất giọng già nua cười một cách lạnh nhạt, cùng theo đó là động tác hơi khom eo về trước, không hề để ý đến lời nói cung kính của tên áo trắng đầu lĩnh, chỉ nghe tiếng quát rất bá đạo của hắn: "Hai tiếng các hạ này, là ngươi có thể gọi được sao. Nếu là Ngọc Thiên Sơn đến gọi ta còn được!". Nói rồi hừ một tiếng lạnh lùng, hỏi: "Các người bám theo ta là muốn làm gì vậy? Còn không thành khẩn nói ra?".
Ngọc Thiên Sơn!
Bảy tám cao thủ bạch ngọc của Ngọc Gia đồng thời hít sâu một hơi. Ngọc Thiên Sơn là ông nội của của gia chủ đương nhiệm hiện nay Ngọc Mãn Lâu. Cũng là gia chủ hai đời trước của Ngọc Gia, là nhân vật kiệt xuất một đời của Ngọc Gia; nhưng hiện nay, đã tạ thế được gần 20 năm rồi, chẳng nhẽ, ông lão ở trước mặt này là nhân vật cùng một bối với tổ tông?
Phát này đúng là đá trúng tấm thép nguyên chất rồi!
Các cao thủ bạch ngọc của Ngọc Gia ngơ ngác nhìn nhau, luống cuống không biết nên làm thế nào thì hay?
Tên cao thủ bạch ngọc đầu lĩnh một lần nữa hạ thấp giọng xuống nói: "Vị lão tiền bối xin cứ bớt giận đã, bọn vãn bối cũng chỉ là làm theo chức trách, gần đây có địch nhân trà trộn vào trong thành Minh Ngọc, đối đầu với Ngọc Gia chúng ta, ta cùng những người khác nhận lệnh truy bắt hung thủ". Trong lòng hắn nghĩ, hóa ra là bằng hữu của lão gia chủ.
Lăng Thiên chậm rãi "ồ" một tiếng, nói: "Thì ra là như vậy. Ta đã nói mà, Ngọc Gia xét cho cùng thì cũng đã có cả nghìn năm truyền thống, người của Ngọc Gia nói gì thì nói là cũng có được rèn giũa hàng ngày; sao có thể giống như chó điên cắn người bừa bãi được? Hóa ra là có sự hiểu nhầm
Đám đông nghe Lăng Thiên nói vậy thì dở khóc dở cười, nghe câu đằng trước thì thấy rất thoải mái, ai ngờ câu sau quay ngoắt 180 độ? Trong đám đông có một số kẻ nhanh mồm nhanh miệng, khi câu đầu tiên Lăng Thiên vừa nói ra, đã nịnh hót vào một câu : "Lão tiền bối nói rất có lí". Lúc này muốn rút lại thì cũng không được nữa rồi, trong lòng cảm thấy bứt rứt. Người khác chỉ hẳn vào mặt chửi mình là chó điên, bản thân mình lại còn khen một câu: "Lão tiền bối nói rất có lí!".
Mẹ nó! Thằng cha già này quá là âm hiểm!
Nghe ngôn từ của vị lão tiền bối này đã nhẹ xuống không ít, tên cao thủ Ngọc Gia đầu lĩnh kia mới thả lỏng trong lòng, khiêm nhường hỏi: "Dám hỏi tôn tính đại danh của lão tiền bối? Cũng để bọn vãn bối được lĩnh hội một chút anh phong thần thái của của tiền bối".
Lăng Thiên liếc mắt nhìn hắn, cười hihi, nói: "Dựa vào tiểu tử nhà ngươi mà cũng muốn ghi lại tên húy của lão phu sao?".
Tên đầu lĩnh đó cúi người, cười trừ nói: "Chỉ là chức trách, vẫn mong lão tiền bối rộng lượng bỏ quá cho; lão tiền bối đại lượng khoan hồng, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với bọn vãn bối".
Lăng Thiên uhm một tiếng, trầm ngâm nói: "Tên tiểu quỷ nhà ngươi đúng là biết cách nói chuyện, cũng được, lão phu không làm khó các ngươi nữa. Nếu như lão già Ngọc Thiên Sơn có hỏi thì các ngươi cứ báo tên của ta ra là được rồi".
Tên cao thủ đó cười, vội vã hô vâng, trong lòng thì chửi thầm: lão già nhà ngươi vẫn chưa nói tên ra, ta báo lên thế nào được? Hơn nữa, lão gia chủ đã ra đi được gần 20 năm rồi, nhà ngươi bảo ta báo với ông ấy, chả khác nào trù ểm ta chết sớm sao?
"Tính ra thì cũng đã tròn 40 năm chưa nói ra tên của mình rồi, đúng là thời gian như thoi đưa một đi không trở lại". Lăng Thiên một tiếng thổn thức trong lòng, làm cho mấy tên cao thủ bạch ngọc đó cảm thấy kính nể trong lòng! Quả nhiên là lão tiền bối, đã 40 năm chưa xuất hiện chốn giang hồ.
Lăng Thiên cảm thán xong, ngẩng đầu nhìn lên trời, dùng giọng nói như tưởng nhớ lại, chậm rãi chậm rãi nói: "Nhớ năm xưa, võ lâm thiên hạ dựa vào Ngọc Thiên Sơn, Thủy Thanh Vân hai người tập hợp một đống cao thủ đánh nhau quyết liệt, lão phu nhìn nóng mắt, liền ra tay can ngăn. Lúchai người họ đều tặng cho ta một biệt hiệu….".
Nói đến đây, Lăng Thiên dừng lại, trong mắt bọn cao thủ bạch ngọc thì đó rõ ràng là lão tiền bối đang đắm chìm trong chuyện quá khứ, làm sao tên nào dám quấy rầy? Ngọc Thiên Sơn, Thủy Thanh Vân đánh nhau quyết liệt? Nhìn nóng mắt ra tay can ngăn?! Đám đông lại càng thêm kính sợ, tên nào tên nấy im như thóc. Làm sao mà chúng biết được lão già trước mặt chúng đang đau đầu nghĩ không biết nên lấy cái tên gì thì tốt đây?
Lăng Thiên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cái tên, từ từ nói: "Năm đó, ngoại hiệu "Như Tiên Như Thần Như Ma Thiên Thượng Hạ Địa Cổ Vãng Kim Lai Tam Sơn Ngũ Nhạc Duy…..Ngã Chí Tôn Diệu Thủ Thiên Tâm" chính là lão phu đây!". Lăng Thiên bỗng trợn mắt, uy thế ngất trời: "Các ngươi nhớ cho rõ tên của lão phu, lão phu họ Tần, Tần Thủy Hoàng chính là lão phu!". Câu nói này, được bắn ra một cách hùng hồn làm kinh động lòng người, khí thế hừng hực.
Xem, Lăng Thiên đúng là có lòng kính mộ đối với vị thiên hạ chí tôn đầu tiên thống nhất trung Nguyên, lúc này đây thuận miệng nói luôn tên của Tần Thủy Hoàng ra, bỗng nhiên trong lòng nhớ đến một câu hát hào khí hào hùng: "Bình định sáu nước là ai? Ai đã thống nhất xưng bá? Ai chiến công cao hơn cô gia?".
Đám đông tức khắc há hốc mồm! Từ xưa đến nay làm gì có ngoại hiệu của cao thủ võ lâm nào dài như vậy? Ngoại hiệu dài đến tròn 30 chữ, đúng là làm đám đông trước mặt này ngơ ngác một cách triệt để.
"Ồ… Hóa ra là Tần lão tiền bối". Tên cao thủ bạch ngọc nét mặt hồ nghi, hiển nhiêncó chút không tin; ấp úng nói: "Dám hỏi Tần lão tiền bối, đến thành Minh Ngọc của chúng tôi, là để đến tìm lão gia chủ nhà chúng tôi?".
"Lão phu không đến tìm Ngọc Thiên Sơn, thì chẳng nhẽ là đến tìm bọn tiểu bối các ngươi sao?". Lăng Thiên trợn mắt: "Thành Minh Ngọc này ngoài Ngọc Thiên Sơn ra thì còn kẻ nào đáng để lão phu đến đây một chuyến? Người sống đến trăm năm, kiểu gì thì kiểu cũng phải có một người bằng hữu, người sống đến trăm tuổi, rồi cũng sẽ có ngày chết đi, ta chính là muốn trước lúc đi xa, đến thăm mấy người bằng hữu già này!".
Người đó ngẩn người ra, bị một câu nói của Lăng Thiên chặn họng cho không nói được câu gì. Nghĩ thầm ngài nếu như muốn đi thăm lão bằng hữu, thì chắc chỉ có một cách là chết đi mà thôi. Đang nghĩ đến đây thì từ phía xa, những tiếng loạt xoạt vang lên không dứt, lại có thêm ba người lao đến với tốc độ như điện xẹt, một ngày một đêm tìm kiếm mà chỉ bắt được một số kẻ không quan trọng, các cao thủ của Ngọc Mãn Lâu dường như có chút sốt ruột, nhìn thấy bông pháo hoa được bắn lên trời lúc nãy, liền lao đến như sợ mất phần.
Dẫn đầu là một lão già râu tóc bạc phơ, vẻ mặt toát lên sự hung ác nham hiểm, hai mắt như mắt diều hâu, lạnh lùng nhìn lướt qua đám đông có mặt một cái, hỏi một cách lạnh nhạt: "Chính là tên này à? Tại sao vẫn chưa bắt lấy hắn!". Nói rồi hất hàm về phía Lăng Thiên, nét mặt ngạo mạn khinh đời. Nhưng đột nhiên hắn phát giác ra sát khí kinh người được phát ra từ người của Lăng Thiên, bất giác thần sắc biến đổi, trở nên cẩn thận hơn.
Lăng Thiên hừm một tiếng, tên cao thủ bạch ngọc vội vàng giải thích nói: "Đại cung phụng, vị này là … Tần lão tiền bối".
"Tần lão tiền bối?". Đại cung phụng không hiểu nói: "Tần lão tiền bối gì vậy?".
Lăng Thiên áo choàng đen bay phấp phới trước gió, bản thân hắn có một khí chất phong độ uy lăng thiên hạ, nhưng vừa nãy khi nghe thấy ba từ "đại cung phụng", thì hắn cũng cảm thấy có chút bồn chồn; sao lại thu hút được cả hắn đến đây? Mục đích lớn nhất khi mình thu hút sức chú ý của chúng là để thuận tiện cho Ngọc Lưu Phong hành sự, cũng là để có sự chuẩn bị tốt nhất cho kế hoạch chó cắn chó bước tiếp theo, nhưng trong tin tình báo chả phải nói, lần này nhân vật dẫn quân của bên Ngọc Lưu Phong chả phải là tên đại cung phụng này sao? Thấy thời gian cũng không còn sớm, lão già này vẫn còn đi dạo bên ngoài? Mà lại còn bị mình thu hút đến đây!
Nếu như thằng cha già này bị mình cầm chân ở đây, thì chẳng phải là chẳng giúp được gì sao?
Tên cao thủ bạch ngọc nói một cách cung kính: "Vị này chính là Tần Thủy Hoàng Tần lão tiền bối mà 40 năm trước có biệt hiệu là "Như Tiên Như Thần Như Ma Thiên Thượng Hạ Địa Cổ Vãng Kim Lai Tam Sơn Ngũ Nhạc Duy…..Ngã Chí Tôn Diệu Thủ Thiên Tâm"". Nói rồi hắn chỉ tay về phía Lăng Thiên, rồi vội vàng hít thở một hơi dài, nói một hơi nhiều chữ như vậy đúng là khó, thế là hắn lấy một hơi nói một mạch.
Quyển 6