Chương 674: Hương diễm trên biển

.

"Công tử, chúng ta phải đợi Thủy cô nương mới xuất phát sao?" Một than hắc y, diện vô biểu tình, Lăng Kiếm ở bên cạnh nói. Đối mặt với mỹ cảnh đồ sộ, không ngờ thần sắc không chút ba động.

"Nếu không đợi bọn họ cùng xuất phát, chẳng lẽ A Kiếm người biết đường trên biển hay sao? Hay là chúng ta đóng một con thuyền lá để cho A Kiếm ngươi phiêu lưu một phen?" Lăng Thiên phì cười, trêu chọc Lăng Kiếm.

Lăng Kiếm có chút xấu hỏi nói: "Quả thực là ta nghĩ hơi đơn giản. Bất quá nếu chúng ta theo bọn họ, ngược lại có đôi phần bất tiện, có cần phải dị dung không?"

Lăng Thiên thở dài một tiếng, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc Lăng Kiếm: "A Kiếm, chỉ số thông minh của ngươi ngày hôm nay đột nhiên giảm xuống hay sao mà còn phải hỏi cả vấn đề này? Chẳng lẽ chúng ta cứ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ngông nghênh tới đó, làm hai cái bia ngắm sống hả? Cho dù thực lực của ta và ngươi đều đạt tới trình độ như của Tống Quân THiên Lý, cũng không có khả năng đánh thắng được người trên đại lục đó đâu. Đại lục Thiên Phong lại là địa bàn của Thủy gia, ít cũng vài trăm triệu người nha".

Lăng Kiếm rốt cuộc tâm thần thất thủ, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh nhất thời đỏ lên, chậm rãi cúi đầu xuống. Lại không phát hiện ra một tia giả dối trên mặt Lăng Thiên: không ngờ dám bày ra vẻ tàn bạo trước mặt ta, ta không đả kích nhà ngươi mới gọi là quái lạ đó, bất quá nhìn khắp thế gian này, người dám đùa giỡn với thiên hạ đệ nhất sát thủ, ngoại trừ Lăng Thiên, thực sự không có mấy người!

Hai người đợi hơn một ngày sau, Thủy Thiên Thu mới mang theo hơn bốn trăm người còn sống lại của Thủy gia một đường chạy như bay tới.

Thủy THiên THu thúc ngựa dẫn đầu, áo lông trắng như tuyết phấp phới trong gió, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, cặp mắt dò xét xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.

Chỉ cần nhìn địa vị hiện tại của Thủy Thiên Nhu trong kỵ đội, thì đã biết rằng, với bốn trăm người hiện tại, Thủy Thiên Nhu đã nắm trong tay quyền lực tuyệt đối. Sau trận đại chiến ngày hôm đó, bốn vị trưởng lão cùng với THủy Thiên Hải, Thủy Thiên Hồ sớm đã không thể tạo ra bất luận uy hiếp nào đối với nàng.

Một tiếng vang lên, bốn trăm người chỉnh tề ghìm ngựa đứng lại, Thủy THiên Nhu ngồi thẳng trên ngựa, vội vã nhìn bốn xung quanh, trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng, vung tay lên, vài tên đệ tử Thủy gia liền lấy ra kèn lệnh, ra sức thổi. Nhất thời tiếng kèn bi thương vang lên ngân nga, truyền ra rất xa.

Ở cách đó vài dặm, từ trong thủy thảo dày đặc được rừng cây rậm rạp che khuất, ba chiếc chiến thuyền lớn chậm rãi hiện ra, từ từ chạy đến chỗ chúng nhân.

Cùng lúc đó, cờ trên cột được kéo lên. Một chữ "Thủy" cực lớn đón gió phấp phới.

"Tiểu công chúa. Thuyền đến rồi. Mời lên thuyền thôi". Một đại hán từ trên đầu thuyền nhảy xuống. Đứng từ xa hành lễ.

Thủy THiên Nhu hơi do dự. Cái tên chết tiệt kia. Sao bây giờ còn chưa tới? Lại chạy đi đâu nữa rồi?

Khi trước đã ước định với Lăng Thiên sẽ gặp nhau ở đây, bây giờ Thủy THiên Nhu lại khôgn thấy bóng dáng Lăng THiên đâu, không khỏi cảm thấy mất mát, vành mắt đỏ lên, nước mắt sắp tràn mi.

Đột nhiên một thanh âm trầm thấp trêu chọc vang lên bên cạnh: "Tiểu công chúa. Thuyền lớn tới rồi. Ngài còn chờ gì đó? Chờ tình lang sao ha ha ha...".

Thủy THiên Nhu giận tím mặt. Thân thể chợt động, quay đầu lại. ở bên cạnh nàng có một binh sĩ Thủy gia mặt vàng như nến, đang nháy mắt nhíu mày với mình, miệng cười toe toét. Lộ ra hàm răng trắng bóng.

Nặng nề hừ một tiếng, Thủy Thiên Nhu làm ra bộ dạng giận dữ nói: "Ngươi là cái gì mà dám quản đến việc ta muốn lên thuyền hay chưa? MỘt lát nữa lên khoang thuyền, bản công chúa tự mình trị tội đại bất kính của ngươi! Nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Nói xong liền hạ lệnh: "Các vị trưởng lão lên thuyền thứ hai, hai vị đường ca lên thuyền thứ ba, còn một trăm người phân ra, theo ta lên thuyền thứ ba!"

Mấy trưởng lão thở dài một tiếng, im lặng khôgn nói một câu, đi về phía chiến thuyền thứ hai. Mấy người đều là những nhân vật thành tỉnh, há có thể không biết đám người mình đã không còn tư cách được tôn trọng tối thiểu ở trong mắt Thủy Thiên Nhu? Nhưng là làm bậy khó sống, tự làm tự chịu, sao dám trách người khác?

Thủy THiên Hải cười âm âm: "Muội tử, sắp về nhà rồi, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Những lời này nếu như đổi lại lúc trước khi thuyền đến, thì có chết hắn cũng không chắc dám nói ra. Phải biết rằng hơn một năm nay, Thủy THiên Nhu đã xác định được quyền lãnh đạo tuyệt đối tại đại lục THiên Tinh, chỉ bằng một câu nói này của Thủy THiên Hải, Thủy Thiên Nhu cũng có thể làm cho hắn đẹp mặt.

Vốn dĩ Thủy Thiên Hải cho rằng hải thuyền của gia tộc đã tới, quyền ra lệnh ở đây phải trở lại tay của mấy vị trưởng lão có bối phận cao nhất, mới dám nói ra những lời ngang tàng như vậy.

Thủy Thiên Nhu lạnh lùng liếc nhìn hắn nói: "Ngươi là cái thá gì, ta muốn như thế nào , ngươi xứng để hỏi sao? Ta đếm đến ba nếu ngươi còn nói những lời vô ích, không nắm chắc thời gian lên thuyền, ta sẽ bỏ mặc ngươi ở đây, tự sinh tự diệt. ngươi nói xem, ta có dám hay không?"

Thủy Thiên Hải thẹn quá hóa giận, lại càng khó có thể hạ đài, nhất thời tức giận, sắp sửa lao đến.

Thủy Thiên Nhu chậm rãi đưa tay phải lên, lạnh lùng nhìn hắn, miệng phun ra một chữ số thứ nhất đầy lãnh khốc: "Một!"

Thủy Thiên Hải toàn thân chấn động, nhìn sắc mặt lãnh ngạnh của Thủy Thiên Nhu, cũng biết rằng trong khoảng thời gian gần đây, Thủy Thiên Nhu sát phạt quả quyết, nếu thấy mình không chịu thua khiêu khích nàng, Thủy Thiên Nhu tất nhiên sẽ nói được làm được, ném mình ở lại. CHo nên đành chỉ hung hăng hừ lạnh một tiéng, xoay người đi về thuyền thứ ba.

Thủy Thiên Nhu đứng ở cửa gian phòng được thiết kế riêng cho nàng trên khoang thuyền, vẻ mặt sương lãnh, chỉ vào tên binh sĩ mặt vàng như nến vừa nãy, vẻ mặt thanh lãnh nghiêm khắc nói: "Tiểu tử không biết tôn ti trên dưới kia, lưu lại đây cho ta! Những người khác lui ra!"

Tất cả mọi người co đầu rút cổ lui lại, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ thương hại nhìn tên tiểu quỷ không may, trong lòng đồng loạt vì hắn mà khẩn cầu. Thật không may nha, sắp về đến nhà rồi, không ngờ còn ở tại đây chọc giận tiểu công chúa...

Người ta không phải lúc nào cũng có thể đắc ý vênh váo nha. Chúng nhân nhất thời đều cho ra kết luận như vậy, lắc đầu hả hê trên nổi đâu kẻ khác mà chạy đi.

Thân thuyền khẽ động, ước biển rì rào vang lên, đã xuất phát. Ba cánh buồm cao ngất thẳng đứng, đón gió căng phồng, phát ra thanh âm phần phật.

Đóng cửa phòng lại, vẻ kinh sợ trên khuôn mặt vàng bủng của tên binh sĩ đột nhiên tiêu thất vô tung, cười hì hì hỏi: "Tại hạ tới rồi, khôgn biết tiểu công chúa muốn nghiêm phạt tại hạ thế nào? Có cần phải điều giáo tại hạ một chút hay không?! Đến tột cùng là ai tôn ai ti nhỉ?!"

Thủy THiên Nhu tức giận nhìn hắn, chợt bật cười, bước nhanh hai bước, vừa vặn đụng vào ngực hắn, nắm tay nhỏ bé gõ lên ngực hắn, tựa hồ là nghiêm phạt... Ách, không phải, mà là có vẻ không muốn dụng sức...

"Vừa nãy muội còn nghĩ huynh không đến... Làm cho muội lo muốn chết". Mắt Thủy THiên Nhu hơi hồng lên, hờn dỗi nói.

"Nếu huynh không đến... Không phải tiểu công chúa không có ai để nghiêm phạt sao?" Ngườii có gương mặt vàng vọt đươgn nhiên là Lăng Thiên.

"Hừ! Cho dù huynh đến rồi, thì muội cũng phải nghiêm phạt huynh! Ai bảo huynh làm muội sợ, nói xem muội phạt huynh có đúng hay không?!" Cái đầu nhỏ của Thủy THiên Nhu chôn trong lòng người ta, nhưng khẩu ngữ lại làm ra bộ ác thanh ác tức đầy uy hiếp.

"Đúng, làm gì có lúc nào tiểu công chúa ngài không đúng đâu, thuộc hạ phạt là phải rồi! Mau phạt huynh đi, cứ thế này mà phạt nha". Lăng Thiên tủm tỉm cười nói, đột nhiên cúi đầu, hôn lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hai tay cũng không nhàn rỗi, như rắn trượt theo vạt áo của Thủy Thiên Nhu xông vào trong, nhẹ nhàng xoa lên da thịt mềm mại, không ngừng lần mò về phía trước, bắt lấy cặp thỏ trắng cao vót.

TOàn thân Thủy THiên Nhu tựa như không xương, mềm nhũn ngã vào lòng Lăng Thiên, mặt đỏ bừng, đôi mắt to mê người khép lại, khuôn mặt nhỏ nhắn phản ứng mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, thanh âm của Lăng Thiên có chút mơ hồ: "... Còn muốn nghiêm phạt huynh nữa không? Tiểu công chúa, muội phạt ta như thế này, huynh rất sợ hãi đó...".

"...Huynh... đản!" Thủy Thiên Nhu thở gấp, sóng mắt mê ly.

Tay Lăng Thiên cố sức sờ nắn nơi nào đó, Thủy THiên Nhu tức thì kêu một tiếng yêu kiều, mị nhãn như t

"Không ngờ tiểu công chúa cao ngạo bắt mọi người rời đi, ở trên thuyền vụng trọm với thủ hạ đấy...". Lăng THiên ghé miệng vào lỗ tai nhỏ trắng bóng của Thủy Thiên Nhu, nhẹ nhàng nói.

"không... không phải, huynh ... đừng nói mò, muội... đâu có". Thủy Thiên Nhu ra sức phủ nhận.

"không có? Chúng ta lúc này là như thế nào?" Lăng Thiên khẽ cắn vào vành tai của mỹ nhân, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, tay ve vuốt ngực đối phương. Tay phải chợt xuôi xuống dưới, lướt qua mảnh lưng trơn nhẵn, bắt được hương đồn nở nang, ra sức vuốt ve.

Thủy Thiên Nhu rên một tiếng cao vút, hai chân đột nhiên cùng thu về phía trước , đôi mỏ đỏ mọng lấp kín miệng Lăng Thiên, trên mặt tràn ngập vẻ mê say.

Lăng THiên cùng lúc hạ thủ ở ba nơi, tựa như đang ve vuốt một nắm bột trắng muốt, trong miệng mơ hồ dụ dỗ nói: "Tiểu công chúa, tại hạ hầu hạ nàng như vậy, có thoải mái không?"

Thân thể Thủy Thiên Nhu như thân rắn quấn chặt lấy Lăng THiên, ngả đầu trên ngực hắn, nhẹ thở gấp: "...Thoải mái...".

"Vậy muốn còn dám nghiêm phạt huynh nữa hay thôi?" Lăng Thiên thừa thắng xông lên.

"Không... không dám nữa... Sau này cũng không dám...". Thủy Thiên Nhu cơ hồ đã mất ý thức.

"Ừm, sau này chỉ có huynh mới được khi dễ nghiêm phạt muội! Ai tôn ai ti, đã biết hay chưa?"

"Tùy... huynh, huynh khi dễ thế nào... thì khi dễ thế, muốn nghiêm phạt thế nào thì... nghiêm phạt thế ấy". Thủy Thiên Nhu nói xong, đột nhiên thân thể căng thẳng, tựa như sắp vỡ tung, miệng nhỏ hồng nhuận cắn lên vai Lăng Thiên, ngăn tiếng rên rỉ gần như muốn trào ra miệng của mình, thân thể kịch liệt run rẩy...

Lăng THiên nhất thời cảm thấy một trận đau nhức, dở khóc dở cười nhìn giai nhân ở trong lòng. Khôgn thể nào? Ta còn chưa bắt đầu mà, mới sờ soạng vài cái, nói vài câu, không ngờ đã... đầu hàng rồi...

Thật sự là quá nhạy cảm đi. Lăng THiênbên tiếng sóng ào ào ở bên ngoài, trong đáy mắt sâu thẳm, một ngọn hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, đột nhiên đưa tay ra, bế lấy Thủy THiên Nhu đang thở dốc kịch liệt, đi đến chiếc giường lớn vô cùng xa hoa ở trong phòng.

"Không... không được!" Thủy Thiên Nhu phát hiện Lăng THiên định làm gì, không khỏi kinh hoàng, gắt gao nắm chặt tay hắn, trong mắt tràn ngập hoảng loạn: "Bây giờ... chưa được".

"Muội thư thái, còn huynh rất khó chịu nha...". Lăng THiên thâm thúy nhìn nàng, mê dụ nói: "Muội biết, cái này... để lâu rất không tốt".

"Thế cũng không được!" Mặt Thủy Thiên Nhu đỏ bừng, nhưng thần tình kiên quyết: "Nếu như muội mất đi tấm thân xử nữ... Về nhà rồi, bọn họ nhất định sẽ nhìn ra, vậy sẽ không tốt".

"Vậy phải làm sao?" Lăng THiên cảm giác tiểu Lăng côgn tử của mình sắp bạo tạc, khóc không ra nước mắt, cô nương ngươi nói sớm thì có phải ta sẽ không có tâm tình này hay không chứ?? Bây giờ đã như đi trên dây... muốn người ta khẹn khất mà chết đây mà!

Đột nhiên tròng mắt xoay động, bộ dạng vô cùng khó chịu nói: "Bây giờ xá gì nữa... Cũng được, nếu không thì... muội dùng...".

Thủy THiên Nhu nhất thời đỏ mặt, cổ cũng đỏ lựng, vừa thẹn vừa lúng túng: "KHông nên không nên, muội sao có thể dùng...". Nói xong chữ cuối cùng , khuôn mặt nhỏ xinh xắn gần như vùi vàotrong bộ ngực cao vút.

"Thế này không được, thế kia không được, muội... định mưu sát phu quân nha!" Lăng Thiên tức giận, mẹ kiếp, chẳng lẽ để lão tử bắt được nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như vậy mà vẫn phải dụng ngũ trảo công sao?

"Thực sự như thế... khó chịu lắm ư?" Thủy Thiên Nhu cắn môi, trù trừ một hồi, bộ dạng khó xử, chợt cúi đầu, nhỏ giọng thỏ thẻ nói: "Vậy... chỉ một lần thôi đây". Thanh âm cực nhỏ, cực thấp, nếu không phải nội lực Lăng Thiên đã đến chỗ tuyệt hảo, phỏng chừng là không thể nghe được. Ngay cả như vậy, từ đầu đến cổ Thủy Thiên Nhu đã đỏ lựng cả lên.

"Được!" Lăng Thiên vui mừng xoay người, con ngươi đảo tới đảo lui, hắc hắc, có lần đầu tiên sẽ không lo không có lần thứ hai, làm gì có chuyện chỉ một lần? Đó là chuyện không có khả năng, thế nào cũng không thể chỉ có một lần.

Toàn thân Thủy Thiên Nhu khẽ run lên: "Vậy... phải làm như thế nào?"

"Huynh dạy cho muội, trước tiên muội ngồi xổm xuống.. Ngồi hẳn xuống cũng được". Lăng Thiên gấp đến mức không thể chờ thêm nữa...

...

Một lúc lâu sau đó, Lăng Thiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, thản nhiên đi ra ngoài, tựa trên mép thuyền, nhìn đại thuyền đón gió lướt đi giữa làn nước xanh lam, vui vẻ vô cùng.

Phía sau, tiếng bước chân khe khẽ vang lên, Thủy THiên Nhu uyển chuyển đi đến, vẻ đỏ bừng trên mặt vẫn chưa hết, cúi đầu, đột nhiên nôn khan hai tiếng.

"Làm sao vậy, ăn phải thứ gì hư nát hay sao? Sẽ không phải chứ, chẳng lẽ huynh thăng cấp rồi?" Lăng Thiên tỏ vẻ quan tâm.

"Cũng tại huynh đó... bại hoại!" Thủy Thiên Nhu tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn, tay phải bí mật đưa đến hông hắn bóp một cái, ngẫm lại càng tức giận, lại vặn một cái.

Lăng Thiên nhăn mặt nhíu mày, nhe răng nhếch miệng, nói: "Đau... Muội ngoan! Nghiêm phạt thế này thật quá tuyệt nha!"

Thủy THiên Nhu hừ một tiếng oán hận, đi đến cạnh hắn, mặc cho gió biển thổi tung mái tóc dài của mình, đột nhiên liếc mắt nhìn Lăng Thiên, mang theo một tia kiêu ngạo nói: "Nhìn thấy biển rộng thế này bao giờ chưa? Rất hùng tráng phải không?"

Lăng Thiên có chút mê man, nha đầu nàng nói chuyện với ai chứ? KIếp trước bản công tử từng đi dạo Thái Bình Dương đó. Không ngờ nàng lại thực sự nghĩ rằng ta chưa từng nhìn thấy biển.

"Chưa nhìn thấy bao giờ, huynh còn cho rằng đây là một con sông lớn đó". Lăng Thiên nhăn nhăn mũi, có chút căm tức.

"Sông?" Thủy Thiên Nhu cười đến mức, hai mắt khép thành hình trăng lưỡi liềm: "Sôgn của huynh có thể vô biên vô hạn thế này ư? Huynh thực là lão nhà quê mà". Nói rồi, đưa ngón trỏ điểm lên trán Lăng Thiên một cái, phong tình vạn chủng

"Nhu nha đầu, muội đừng vội mừng. Tối đa năm năm sau, biển này sẽ bị ta biến thành sông, đặt cho nó cái tên là Lưu sa hà!" Lăng Thiên có chút nổi giận nói, ánh mắt lóe ra vẻ giả dối.

"Muội không tin!" Thủy THiên Nhu tràn ngập lòng tin: "Biển chính là biển, sao có chuyện biến thành sông chứ? Huynh nằm mơ sao?"

"Có muốn đổ một ván hay không?" Lăng THiên tươi cười, vị đạo mưu mô càng lúc càng nặng.

"Đổ thì đổ. Muội thắng chắc rồi, đáng cuộc thế nào?" Thủy Thiên Nhu hả lòng hả dạ. Buồn cười, cho dù là thần tiên, cũng không thể biến biển rộng thành sông. Huống hồ Lăng Thiên chỉ là một phàm nhân.

"Tốt! Nếu như huynh thua, sau này muội muốn làm gì huynh thì làm". Lăng THiên cười hắc hắc, vuốt cằm, vô hạn mơ ước.

"Nếu như muội thua thì sao?" Ánh mắt Thủy THiên Nhu vụt sáng.

"Nếu muội thua", Lăng Thiên chợt cười hà hà một tiếng: "vậy thì , chuyện lúc nãy ở trong phòng, huynh yêu cầu lúc nào thì muội phải làm ngay lúc đó".

Quyển 7

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện