Chương 700: Không chi điên phong (Hạ)
.
"Quân Chiến Thiên tiền bối, tại hạ cáo từ!".
Đến đây, toàn bộ tâm kết của Lăng Thiên được khai mở, trng lòng đại sướng, không thấy hắn có động tác gì mà thân thể trong thạch thất chậm rãi mơ hồ đi rồi chậm rãi biến mất không thấy.
Oanh một tiếng. Cả sơn động dài đến hơn mười trượng đột nhiên đổ sụp xuống!
Thân thể Lăng Thiên trôi nỏi giống như đằng vân giá vũ men theo vách núi bóng loáng mà bay đi, động tác tiêu sái tự nhiên, bay trên vách núi ngàn trượng mà như giẫm trên đất bằng!Trên người hắn vẫn trần như nhộng nhưng hắn lại không cảm giác được nửa điểm không ổn, thậm chí không có nửa điểm xấu hổ, cứ như vậy chạy đi trên đỉnh núi, bay lên ngọn cây, sau đó quỷ dị biến mất…
Xa xa có tiếng người ồn ào, việc sơn động sụp đổ phát ra tiếng nổ đã dẫn dụ người của Thủy gia đến đây xem xét.
Một lát sau, Lăng Thiên đã quần áo chỉnh tề dào dạt đắc ý đi vào Bích Thủy thành…
Lấy võ công hiện giờ của Lăng đại công tử, đừng nói là điểm ngã một thị vệ Thủy gia đoạt lấy một bộ quần áo mà coi như là Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không cũng không biết, tuy nhiênLăng Thiên sau khi suy nghĩ hồi lâu thì quyết định không đi tìm vị nhạc phụ chưa gặp mặt gây phiền toái mà rất là khoan hồng độ lượng điểm mê hai thị vệ, lột quần áo của một gã còn dùng quần áo của gã kia làm cái bao quần áo, đem bí kíp cùng Hoàng Tinh còn thừa đút vào thành một bao lớn, vác lên vai đi ra tựa như một gã làm công xuất môn. Tuy nhiên gã làm công tốc độ cực kỳ kinh khủng, quãng đường từ đây đến Bích Thủy thành gần hai trăm dặm mà mất chưa tới một canh giờ Lăng đại công tử đã an vị ở trong một tòa tửu lâu.
Thấy rượu và thức ăn, cái bụng đói của Lăng công tử kêu vang thì hắn mới phát hiện ra trên mình đúng là không có một đồng bạc nào. Cái này cũng làm hắn tức giận đến nỗi sắc mặt phát xanh, trách không được lúc lột quần áo của hai gã thị vệ này lão cảm giác được có chút không đúng, nguyên lai, hai tên này, trên người dĩ nhiên ngay cả một đồng bạc cũng không có! Điển hình là hai cùng quỷ.
Lăng Thiên rất tức giận! Thủy gia có thể nghèo đến mức này a? Thị vệ nhà mình cho dù nghèo vẫn còn có một hai đồng bạc trắng?
Tuy nhiên, tức giận thì tức giận, biện pháp vẫn phải có. Thức ăn rượu đều phải có, Lăng đại công tử hung tợn nghĩ, bữa Bá vương cơm bổn công tử nhất định phải ăn một lần. Nói vậy mình có uống rượu và ăn không trả tiền thì cái tửu điếm này vẫn không phá sản được, nhìn bộ dáng tên chưởng quỹ kia ngồi không mà hưởng thì biết là một gã trọc phú bất nhân, công tử ta hôm nay không trả tiền vừa lúc là cướp của người giàu chia cho người nghèo. thế thiên hành đạo. Có tiền đúng là không, không có tiền cũng là không, vạn vật đều là không, không trả tiền cũng không phải là không sao?
Vừa nghĩ như vậy, Lăng Thiên nhất thời yên tâm thoải mái đứng lên. Hắn giàu như vậy còn ta đây ngay cả bữa cơm cũng không trả nổi, nay ăn không phải trả tiền thì không phải là cướp của người giàu chia cho người nghèo là cái gì? Cũng xem như người này làm một chuyện tốt, nếu không sau này chết xuống âm phủ sẽ phải chịu nhiều đau khổ, coi như bổn công tử cứu hắn một phen. Ân, chính là cứu hắn, là làm chuyện tốt.
Hơn nữa, nghe nói tửu lâu này dĩ nhiên là sản nghiệp của Hoàng Phủ thế gia. Không nghĩ tới vẫn còn có cá lọt lưới, như vậy lại càng không thể không ăn không, dù sao Hoàng Phủ thế gia lập thứ sẽ thành "Không".
Vì vậy Lăng Thiên tự nhiên hào phóng cố ý gọi các món ăn đắt tiền, ăn nhiều uống lớn. Sau khi đi ra ngoài hắn mới biết được mình đã ở trong cái sơn động kia ba ngày. Cuộc ước chiến giữa Thủy Ngọc hai nhà qua sẽ bắt đầu, ba ngày ba đêm không ăn cái gì, trách không được bụng réo ầm ĩ, cho dù công lực có tăng lên nhưng thân thể phàm nhân, trong bụng mà "Không" có gì thì vẫn không ổn.
Một trận gió cuốn mây bay, thức ăn trên mặt bàn đã trở thành hư không.
Gã chưởng quỹ mập mạp giương mắt vui cười, gã tiểu tử này một người mà ăn hết hai mươi lượng bạc, tính ra riêng hắn đã đem lại cho mình khoản lãi ròng mười hai lượng bạc trắng a. Quán cơm chưa bao giờ sợ khách bụng to, ngươi có thể ăn càng nhiều càng tốt a!
Tiện tay bẻ gẫy một cây tăm. Lăng Thiên ung dung quay đầu đi tăm răng đồng thời hướng về phía chưởng quỹ phất phất tay nói: "Tính tiền".
Chưởng quỹ mập vui tươi hớn hở chạy lại: "Khách quan, ăn được chứ? A a, tính tròn là hai mươi lượng bạc trắng, số lẻ không tính a". Vừa nói vừa thò tay ra.
"A, thức ăn không tệ, giá tiền cũng không đắt". Lăng Thiên thản nhiên nói, béo lão bản nhất thời trong lòng vui vẻ, thật là một món phát tài a, mỗi ngày đều được như vậy thì ta thực sự phát tài rồi.
"Mỗi tội…". Lăng công tử nói tiếp "Trên người ta không có tiền".
Chưởng quỹ cơ hồ nghẹn thở, quai hàm béo núc run run một trận, miễn cưỡng cười nói: "Khách quan, ngươi không hải đang nói giỡn đó chứ".
"Ai nói giỡn với ngươi? Ngươi chưa xứng để lão tử nói giỡn". Lăng Thiên trợn mắt dậm chân một cái dẫm nát chiếc ghế, bộ dang lưu manh vô lại hoàn khố nói: "Đã nói thế ngươi còn đứng ì ra đó để làm chi? Ở trước mặt ta biểu diễn a?", vừa nói Lăng Thiên đứng lên làm bộ muốn đi.
"Ngươi… đứng lại!" Chưởng quỹ mập tức giận khiến hai cái mắt ti hí bình thường bị thịt béo ở mặt che mất, lúc này trợn trừng cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi dám chạy a? Ngươi có biết nơi này là phương nào không? Cũng dám đến Tú hương lâu ta ăn quỵt? Đúng là đồ mắt mù! Người đâu, đem cái gã ăn quỵt này bắt lại cho ta, bản chưởng quỹ sẽ làm cho hắn được thật thoải mái. Tiểu tử này bộ dáng không tệ, đừng đem cái mặt tiểu bạch kiếm phá hủy, nếu như trên người thực sự không có tiền thì sẽ đem hắn bán cho Tú Dật quán, xem ra cũng có thể bán được giá cao!
Mọi người ăn cơm ở bên cạnh vừa nhìn thấy tình huống bất hảo thì đều ném bạc ra rồi bỏ chạy. Bọn họ cũng không phải không muốn xem náo nhiệt nhưng cũng biết nói nhiệt tại sản nghiệp của Hoàng Phủ thế gia không phải ai cũng có thể xem, bởi vậy trốn nhanh. Trong nháy mắt tửu lâu đã trống rỗng.
Sau một tiếng hô, mấy người vạm vỡ hùng hổ xông vào, cánh tay thô to như đùi heo nhe răng cười nhìn Lăng Thiên quái dị nói: "Tiểu bạch kiếm, ngươi thảm rồi, thật là ăn quỵt cũng không biết chọn nơi".
Lăng Thiên thú vị nhìn hắn nói: "A? Không phải chỉ là tiền một bữa cơm thôi sao? Có thể bị thảm đến mức như thế nào. Tú Dật quán là cái gì, có phải là chỗ bán cu li sao?"
Chưởng quỹ mập trợn hai tròng mắt đánh giá Lăng Thiên một lúc, trong mắt đột nhiên bắn ra một tia quang mang rồi cười quái dị một tiếng nói: "A Hắc, ngươi xem tiểu tử này mi thanh mục tú, bộ đáng thật sự không tê, đây không phải là đối tượng mà Nhị công tử thích nhất sao? Nếu là trực tiếp đưa đến Tú Dật sân thì lại lãng phí, hắc hắc hắc, chúng ta đem tiểu tử này đến chỗ Nhị công tử thì ngươi nói có thể như thế nào?".
Quyển 7