Chương 15

Trương Khải Sơn ngồi trầm tư trong xe. Hồi ông ta vừa đặt chân đến đất Trường Sa, phải đến bái phỏng với các ông lớn ở các địa phương, lúc đó phụ thân Nhị Nguyệt Hồng vừa qua đời, hai người uống rượu tương giao trước cỗ quan tài, về sau Trương gia lập nghiệp tại Trường Sa, được Hồng phủ nâng đỡ không ít.

Cách mạng nổ ra, tập hợp lại các lực lượng vũ trang địa phương ở Trường Sa, cũng là Hồng gia xuất lực nhiều nhất, Nhị Nguyệt Hồng chẳng phải một kẻ hồ đồ không phân đúng sai, không biết nặng nhẹ. Ngày hôm nay lại ngậm miệng chặt như thế, chắc hẳn phần nhiều là vì chuyện trong nhà rồi.

Trương Khải Sơn không khỏi nhớ lại Nhị Nguyệt Hồng năm đó, ngày ấy hai người đàn ông trên vai còn chưa gánh nợ nước nhà, một ván cờ có thể giằng co đến ba ngày ba đêm mà cũng chẳng có ai thúc giục. Những ngày tháng như thế, cuối cùng một đi không bao giờ trở lại.

Lúc này, ngoại ô thành Trường Sa đã vắng lặng đi nhiều, các cửa hàng dọc con phố đều đã tắt đèn, nhưng cũng có không ít những sạp hàng rong treo đèn dầu bày hàng, phần lớn bán đồ ăn nóng như mì cay, bánh đậu tằm, trứng gà nấu rượu ngọt…, còn có cả mấy món ăn vặt như bánh cuộn thừng nấu thịt bò, đậu hũ tam giác, cuộn tủy não, tiết canh dầu vừng… Trương Khải Sơn chỉ mới nhậm chức hồi đầu năm nay, ba tháng trước hãy còn là thư ký cấp cao tạm thời, mỗi buổi tối sau khi tan ca đều ghé qua quán bên đường ăn mấy món ăn vặt này.

Viên sĩ quan phụ tá có vẻ thận trọng, hỏi: “Phật gia, hay là tôi mua một ít đem về?”

Trương Khải Sơn lắc đầu, phất tay ra hiệu dừng xe, rồi kéo cửa sổ xe ra.

Xe dừng lại trước một sạp hàng, chủ hàng là người quen, thấy ông ta mặc quân phục ngồi trên xe ô tô mới phì cười, ngây ra một lúc: “Ôi chao, Phật gia, đã lâu không gặp, hôm ni hổng có đậu hủ đâu, hay là vẫn theo lệ cũ nhé?”

Trương Khải Sơn gật đầu, tháo găng tay, rất nhanh cô con gái chủ hàng đã bưng đến một chén bánh cuộn thừng nấu thịt bò nóng hôi hổi vào trong xe. Mấy năm không gặp, cô bé này đã mười hai mười ba tuổi rồi, nhưng vẫn không hề xa lạ gì, cô bé tì vào cửa sổ xe hỏi: “Phật gia Phật gia, ngài đã đánh bọn Nhật đi rồi?”

Trương Khải Sơn gật đầu, trả tiền, rồi đưa tay xoa đầu cô bé con. Cô bé hỏi: “Người Nhật sẽ đánh đến đây ư? Cha con bảo, nhà con phải đi Tây Bắc á, không trụ được ở Trường Sa nữa rồi. Ngài đi cùng với nhà con nhé.”

Chủ hàng rất lấy làm xấu hổ, Trương Khải Sơn bật cười: “Tiểu Nha Nhi đi theo cha, Phật gia cũng phải theo cha, con phải ngoan, không được nghịch ngợm, đánh xong người Nhật rồi, Phật gia sẽ đến Tây Bắc tìm cửa hàng nhà con.”

Cô bé gật đầu, vẫy tay với Trương Khải Sơn. Trương Khải Sơn mỉm cười, xe vừa khởi động, cửa sổ đóng lại, sắc mặt ông ta lập tức trầm hẳn xuống, đôi mắt ánh lên sự kiên nghị như bàn thạch.

Quay về phủ, uống chén trà đắng, cũng không buồn ngủ, bèn hỏi xem tiến triển đến đâu rồi, mới được biết lão Bát đã ở trong gian thái bình(*) rồi, trong lòng Trương Khải Sơn mới ấm lên một chút, uất ức lúc nãy mới dịu đi một chút.

(*) gian thái bình: gian nhà chứa xác.

Các văn kiện trong xe lửa đã được sắp xếp lại, ngâm nước thuốc, rồi đặt một bên cho khô. Trong phòng có đến mười mấy người đi đi lại lại, cả phòng phơi đầy văn kiện giấy tờ, ông ta đứng một bên kiểm tra từng tệp một, toàn là tiếng Nhật. Vì vậy bèn hỏi viên sĩ quan phụ tá, trong ban thư ký có ai biết tiếng Nhật không, có thì gọi sang đây, chọn một tập văn kiện mà xử lý. Nói xong mới đi về phía gian thái bình.

Vừa bước chân vào cửa phòng, liền nhìn thấy một chiếc bàn làm phép to tướng, hai bên đặt hai chậu than tro bụi chất thành đống. Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một đám quân y rúc trong góc nhà, toàn bộ các thi thể trên xe lửa đều được chuyển vào trong đây, mặt úp xuống dưới, còn tên thầy bói mặc đạo bào, ngồi vẽ mấy đường bùa chú màu trắng trên sàn nhà. Khoanh tròn cả gian nhà lại.

“Lôi ra.” Trương Khải Sơn vừa liếc mắt một cái liền nổi trận lôi đình, mấy thân binh tiến đến định kéo Tề Thiết Chủy ra ngoài, mấy đôi chân đạp văng cả mấy cục đá đã bày sẵn, bước vào trong trận đồ, Tề Thiết Chủy vội vã kêu lên: “Phật gia, hôm nay nếu ông không chịu tin tôi, về sau đừng bao giờ tin dùng tôi nữa.”

Trương Khải Sơn nghe lời này nói ra rất nặng, trong lòng nặng nề hẳn, xua tay cho mấy thân binh lùi ra. Tề Thiết Chủy phủi phủi quần áo xộc xệch, ra vẻ đúng kiểu một ông thầy địa lý: “Phật gia, lần này ông phải tin tôi, không những phải tin tôi, mà còn phải cảm ơn tôi, thiếu nợ tôi, khen thưởng tôi đấy.”

Viên sĩ quan phụ tá phì cười: “Bát gia, nếu ngài thật có phát hiện lớn gì, muốn Phật gia hôn ngài một cái cũng được luôn.”

“Có phát hiện gì?” Trương Khải Sơn tiến đến trước mặt hắn, chỉ thấy dưới hai ngọn đèn bàn là thi thể một người Nhật Bản, sau lưng bị mổ toang ra, nội tạng bên trong bị phủ một lớp sáp nóng. Sáp nóng lọt vào trong tất cả các khe hở và lỗ thủng, mới thấy rõ tất cả các cơ quan nội tạng toàn là những lỗ thủng li ti.

“Những người Nhật này cũng giống như cái xác cổ kia. Trong ngôi mộ kia có lẽ có ngài xác, trong xe lửa giăng đầy mạng nhện, toàn là tơ của ngài xác. Những người đã tiếp xúc với chúng ta, tất cả mọi người, đều phải làm theo cách của tôi, ngâm ba canh giờ, còn phải uống rượu phách thi nữa.” Tề Thiết Chủy khẽ giọng bảo. “Bằng không, chưa đến sáu bảy ngày sau, chúng ta đi tiểu cũng tiểu ra tơ luôn đó.”

Ngài xác là một loại ngài đặc biệt thường có trong cổ mộ, từ hơn chục năm về trước, hắn đã nghe người ta thường hát một khúc hát cổ của địa phương vùng Long Môn Huy Châu, gọi là “Tam thi kinh”. Khúc hát này kể một câu chuyện về một ông thầy lang chữa bệnh cho hoàng đế, trong đó có đề cập đến một loại sâu bệnh thời cổ, loài sâu bệnh này sau khi nhập liệm cùng với thi thể, con trưởng thành sẽ đẻ trứng trong quan tài, bò qua cổ họng để ra khỏi thi thể, nhưng vẫn bị mắc kẹt trong quan tài, từ đó phun tơ kết kén ở đó.

Cho nên, rất nhiều quan tài sau khi khai quan, thấy thi thể bên trong bị kén tơ trùm kín. Trên chốn giang hồ cũng có người nói rằng, trên cánh loài ngài này có nấm khuẩn, con người lỡ ăn phải trứng của loài ngài này vào bụng, trứng ngài sẽ nở ra bên trong cơ thể, khiến người sống nhiễm bệnh, sau khi chết, trên xác sẽ mọc đầy tơ.

“Nhưng ngài xác không làm người ta chết ngay lập tức, vả lại, nếu chỉ là ngài xác, cũng không đến mức Nhị gia phải đánh tiếng đe dọa như thế.” Trương Khải Sơn nhìn Tề Thiết Chủy, chỉ là ngài xác, chẳng đến mức phải khiến người này một mực tranh công như thế.

Tề Thiết Chủy hất dải mũ ra sau lưng, “Phật gia, tử thi trên xe lửa này, đa số nhìn vào thì nghĩ là chết vì ngài xác, nhưng có một người lại không phải, ông đi theo tôi một chuyến. Mấu chốt của đoàn tàu ma quỷ này, chính là nằm ở người này.”

Bọn họ đi qua mấy cỗ thi thể, đi đến chính giữa gian phòng. Ở đây có đặt một cái xác phủ vải trắng, nhìn qua thì thấy đây chính là cái xác duy nhất nằm ngửa. Tề Thiết Chủy hít sâu một hơi, đứng trước cái xác hành lễ một cái, rồi nói: “Mọi người chuẩn bị tinh thần, ta đây hành tẩu giang hồ nhiều năm đến vậy, còn chưa từng thấy thứ gì khó bề tưởng tượng nổi như thứ này.”

—— Bánh đậu tằm (荷兰粉): Mài đậu tằm thành bột phấn mịn, nặn thành những viên tròn nhỏ màu trắng trong suốt, đem nấu với nước dùng từ các gia vị như dầu vừng, muối, mì chính, xì dầu, dấm thơm, bột củ cải, bột tiêu vân vân. Trứng gà nấu rượu ngọt (甜酒冲蛋): rượu ngọt là cách gọi của người Hồ Nam, vốn là rượu gạo nếp, đun sôi lên nấu với trứng gà và đường kính trắng. Bánh cuộn thừng nấu thịt bò ( 馓子煨牛肉 ): bánh cuộn thừng là bánh làm từ bột mạch, gạo, kê vân vân các loại ngũ cốc, đem chiên giòn, nó có hình dạng giống như búi dây thừng. Sườn bò ướp dầu mè, muối, rượu gia vị, hành, gừng, xào sơ qua, rồi đem cho vào nồi áp suất nấu với bánh cuộn thừng, cà chua, khoai tây, hành tây… Đậu hũ tam giác ( 三角豆腐 ): miếng đậu hũ hình chữ nhật cắt làm các hình vuông, xong từ hình vuông lại cắt làm các lát hình tam giác mỏng, sau đó phết nhân thịt lên rồi ghép các miếng tam giác vào như làm bánh sandwich ấy XD. Sau đó đem cho vào chõ hấp lên, đến khi đậu hũ ra nước, thì rưới thêm ớt xào, ít vừng, rồi dùng nóng. Cuộn tủy não (脑髓卷): dùng nửa tấm bì lợn lên men cuộn nhân thịt mỡ và đường trắng, sau đó hấp cách thủy là được. Gọi là cuộn tủy não, nhưng thực ra chỉ toàn là mỡ heo =A= Tiết canh dầu vừng ( 龙脂猪血 ): y như tên gọi, tiết canh heo với hạt tiêu, rau thơm và dầu vừng.​

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện