Chương 8: Tịch dương quỷ quan

Lúc này, Tề Thiết Chủy toàn thân lạnh toát, cảm giác thời gian như ngừng lại. Nhìn thấy cánh tay cậu bé nọ từ từ thọc vào trong cái lỗ trên Tiêu tử quan, chẳng mấy chốc, đã thò hẳn cả cánh tay vào, rượu trắng trên người bốc hơi rất nhanh do nhiệt độ cơ thể, bốc lên thành hơi nước.

Khắp xung quanh không chút tiếng động, Tề Thiết Chủy ngay cả thở mạnh cũng không dám, mồ hôi tay thấm ướt đẫm cả sợi thừng treo thanh la.

Có mấy phút mà đằng đẵng như mấy giờ, đột nhiên, khuôn mặt cậu bé biến sắc, dường như đã mò được cái gì đó. Gần như trong nháy mắt, cậu run lên bần bật, ngẩng đầu nhìn Trương Khải Sơn.

Trương Khải Sơn đứng lên, nhìn cậu bé chằm chằm, thấy một tay còn lại của cậu bắt đầu vạch mấy đường ngôn ngữ ký hiệu, Trương Khải Sơn lập tức lắc đầu. Cậu bé kia tuy rằng sắc mặt trắng bệch, có vẻ cực kỳ khiếp sợ, nhưng vẫn không hề rút tay ra.

Tề Thiết Chủy tim đập bình bịch trong ngực, trong lòng hắn vẫn thầm cầu khấn hy vọng đây chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi, nhưng hiện giờ xem ra, suy đoán của hắn là chính xác, trong quan tài quả thực có điều khác thường, nhưng rốt cuộc cậu bé kia đã mò phải cái gì, hắn không hiểu ngôn ngữ ký hiệu của Trương gia nên không tài nào biết được.

Hồi trước từng nghe Phật gia kể vài lần, trẻ con Trương gia, ở nhà chính ở Đông Bắc, phải chịu huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, mọi hỉ nộ ái ố của chúng gần như đều bị tiêu diệt sạch, còn thế hệ ra đời ở Trường Sa này, tuy cũng phải chịu huấn luyện nghiêm khắc, nhưng tâm tính yếu đuối hơn nhiều.

Tề Thiết Chủy biết xem sắc mặt người khác, vừa nhìn đã biết Phật gia vẫn còn giữ lại nhiều phần không kể, nhưng những lời về lũ trẻ này, có lẽ là trong lúc cảm thán mà nói thành lời. Có điều, Tề Thiết Chủy nghĩ, trẻ con yếu đuối một tí mới tốt, con nít từ nhỏ đã lạnh lùng khác thường, chỉ e cả đời nó sẽ vô cùng thê thảm mà ngay chính nó cũng không thể hiểu được.

Người nhà họ Trương cho dù là đứa trẻ được coi là hạng “mềm yếu”, thì trên chiến trường tàn khốc vẫn tên tuổi vang dội. Cậu bé này tuy tuổi không lớn lắm, nhưng đương nhiên cũng không phải đèn cạn dầu.

Trương Khải Sơn nhìn cậu bé tiếp tục ra ký hiệu, sắc mặt tối sầm xuống, ông ta đưa tay ra hiệu, dấu hiệu này thì Tề Thiết Chủy hiểu, là ý nói cậu bé kia hãy rút tay ra. Cậu trai trẻ tuy run rẩy lẩy bẩy nhưng vẻ mặt lại quật cường vô cùng. Dường như cậu vẫn muốn tiếp tục.

Tề Thiết Chủy đầu óc nhanh nhạy, nghĩ thầm hai người rốt cuộc đang bàn bạc cái gì thế, là cậu nhóc kia đã mò ra được thứ gì sởn tóc gáy lắm phải không, khiến cậu sợ hãi vô cùng, Trương Khải Sơn bảo cậu rút tay ra để ông ta tới thay, nhưng cậu lại không muốn Phật gia đích thân đi mạo hiểm? Gần như ngay một khắc đó khi Tề Thiết Chủy suy nghĩ những điều này, cậu bé kia đột nhiên giật nảy người lên, hét lên một tiếng. Ngay sau đó, chỉ thấy cả bả vai cậu bị kéo tụt xuống cái lỗ Tiêu tử quan, giống như bị một sức mạnh khổng lồ kéo tụt xuống. Cậu dùng tay còn lại tỳ chắc vào thân quan tài, định rút tay ra. Nhưng sức mạnh trong quan tài kia quá lớn, trong nháy mắt, cả nửa bả vai bị kéo tụt vào, thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt bị đè ép quá mức mà nứt toác ra nghe răng rắc.

Đau đớn khiến cậu thân binh hét toáng lên, Trương Khải Sơn bật nhảy lên trên quan tài, túm lấy cổ cậu bé, dùng sức kéo lên, mạnh đến nỗi các mạch máu trên tay cũng gồ cả lên. Khi rút được cậu bé ra khoảng nửa thước, chỉ thấy trên cánh tay cậu đầy những mẩn đỏ rực lan rộng đến bả vai. Trương Khải Sơn gầm lên: “Lão thầy bói!”

Tề Thiết Chủy hoàn toàn hoảng loạn, bị tiếng gầm lớn làm giật mình, thanh la trong tay rơi xuống đất, “choang” một tiếng đinh tai, con ngựa bên cạnh lồng lên phía trước. Chỉ trong nháy mắt, trước mắt Tề Thiết Chủy như trắng xóa, chỉ nghe thấy tiếng hai lưỡi sắt của kéo tỳ bà cọ vào nhau cùng tiếng kêu thảm thiết như xé phổi của cậu bé nọ.

Tiếng thanh la như không ngừng vọng đi vọng lại bên tai hắn, lớp màn trắng xóa trước mắt phai nhạt đi, hắn nhìn thấy chiếc quan tài be bét máu và ông quân y lao lên phía trước. Tề Thiết Chủy chớp chớp đôi mắt trắng dã, suýt chút nữa lăn ra đất ngất xỉu.

“Bát gia!” Hắn còn chưa kịp tỉnh táo lại, viên sĩ quan phụ tá đã lại nhét chiếc thanh la bằng đồng vào tay hắn, con ngựa cũng bị dắt trở về, buộc dây thắt nút lại như cũ. Trương Khải Sơn cởi phăng áo, ngổi xổm xuống trên quan tài, ngay chỗ cậu bé ban nãy vừa ngồi, tay trái từ từ thò vào giữa hai lưỡi kéo tỳ bà.

Lại nữa? Tề Thiết Chủy toàn thân run rẩy, muốn quỳ sụp xuống luôn rồi. Giọng Trương Khải Sơn vẫn vô cùng trấn tĩnh, hoàn toàn không giống tiếng quát lúc nãy: “Lão Bát, nhìn ta.”

Tề Thiết Chủy giương mắt lên, Trương Khải Sơn đã lôi cánh tay đứt lìa ra, cả cánh tay đã nhuộm đầy máu đỏ tươi. Ông ta ném cánh tay đứt cho quân y, sau đó dứt khoát thọc hẳn tay vào lỗ Tiêu tử quan. Tề Thiết Chủy đầu óc trống rỗng, mùi máu tươi ngập đầy khoang mũi làm hắn muốn nôn thốc nôn tháo ra ngay lập tức. Nhưng lại sợ tuột tay làm rơi thanh la xuống đất, hắn siết chặt lấy chiếc thanh la, cố gắng không lăn ra ngất xỉu.

Chỉ thấy Trương Khải Sơn đột nhiệt giật bắn lên một cái, hình như đã mò được cái gì, nhưng ông ta không hề có chút sợ hãi, sắc mặt âm trầm. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Tề Thiết Chủy nhìn thấy trên cổ và ngực ông ta có mấy đường đỏ sậm, dường như các mạch máu trong cơ thể bị hơi rượu xông, nổi hết lên. Sau đó, cả cánh tay Trương Khải Sơn trong quan tài vặn một cái thật mạnh, không ai nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, nhưng có thể cảm nhận được một cú vặn đó có sức mạnh ghê gớm, sau đó, Trương Khải Sơn từ từ rút tay ra, trong tay cầm một vật.

Trong bàn tay ông ta là một thứ gì đó đen đúa bẩn thỉu, không biết là máu hay là thứ ô uế trong quan tài. Ông ta cầm vật đó, soi dưới ánh nắng chiều để quan sát.​

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện